Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

Chương 33

Editor: Tuyền Uri

Thư Tầm từ trong bối rối hồi phục lại tinh thần, cuối cùng trên một mảnh tuyết trắng đọng, hàng dấu chân quá rõ ràng kia, dấu chân lại lan rất xa, hướng về phía trước mịt mờ mà đi. Nắm bàn tay nhỏ, Thư Tầm phát hiện ra tay có cảm giác gì đó sai sai, liền thở một tiếng sau đó buông tay ra, lông tai Cự lang lại lần nữa dựng trên đầu.

“Chúng ta trực tiếp đi theo dấu chân đi, bất luận người này thân phận là gì, khoảng thời gian này nhất định là ẩn nấp ở thị trấn nhỏ Bạch Nhan để tránh nhiệt độ cực thấp mà ánh sáng xanh mang tới, vậy những vật tư trong thị trấn nhỏ này hẳn là đã bị thu tập hết rồi.” Thư Tầm rành mạch phân tích, cuộc khủng hoảng về thức ăn của cư dân gần Vi Hồ, chỉ sợ tình hình ở thị trấn nhỏ Bạch Nhan này cũng không có gì tốt, hơn nữa lại có người đến trước bọn họ một bước, hẳn là không ít vật tư đã bị họ thu tập mất rồi, do đó, giữa tiếp tục tìm kiếm hay là đuổi theo người kia, Thư Tầm chọn cách sau.

Thị trấn nhỏ Bạch Nhan diện tích cũng không được tính là rộng, phát triển xem ra rất khá, hẳn là dựa vào sự phát triển của Vi Thị và rừng cây Bạch Nhan mà phát triển theo, rốt cuộc thì từ lâm trường tới Vi Thị, chủ yếu chỉ có con đường này, mà thị thấn nhỏ Bạch Nhan là con đường duy nhất để tới được Vi Thị, người rời đi bất luận là dân bản địa hay người chơi, nhất định là đã phát hiện được manh mối gì đó ở thị trấn nhỏ Bạch Nhan này.

Tai Dạ Tiền rung rung, mặc nhiên nghe phán đoán của Thư Tầm, hơn nữa hiện tại gió tuyết đang rất lớn, một chút sau, những dấu chân này liền bị phong bạo tuyết xóa sạch, thân thể của Cự lang hơi thấp xuống, sau đó liền nhảy lên, đi nhanh theo dấu chân, trong lúc di chuyển Dạ Tiền còn thỉnh thoảng xem xét các căn nhà gần đường phố, có cư dân, nhà trọ, khách sạn, thậm chí còn có cả một siêu thị lớn, căn nhà mà Dạ Tiền chọn rất khéo, không cần phải tốn nhiều thời gian, mà vẫn có thể quan sát được tổng thể tình hình hiện tại của thị trấn, mà tối đa có thể xem xét hai ngôi nhà.

Trên đường đi đã xem xét kiến trúc hơn 10 nhà, nhưng bất luận là loại nào, tình hình trong phòng cũng đều như dự liệu, hầu hết các đồ gỗ trong nhà đã bị đốt hơn một nửa để sưởi ấm, thực phẩm càng bị quét sạch, trừ những thứ này ra không thấy một bóng người nào, bất luận người sống hay người chết đều không thấy, dường như tất cả người củ thị trấn đều cùng nhau rời đi, thành phố nhộn nhịp hiện tại đã trở thành một nơi vắng vẻ rồi.

Thân thể của Cự lang cấp tốc vượt qua thị trấn nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi phạm vi của thị trấn nhỏ, trên nền tuyết trắng vẫn còn in lại dấu chân hơi nông, Dạ Tiền vừa nhảy qua, mặt đất liền rung chuyển, tuyết trắng bay tứ tung, liền bị bạo phong tuyết cuốn đi.

Men theo dấu chân đã đi rất xa, dấu chân mờ dần dần hiện ra rõ rệt, đầu nhỏ của Thư Tầm xem xét xung quanh, động tác của Dạ Tiền đột nhiên dừng lại, đứng trên nền đất. Thư Tầm không kịp phòng ngự, vội vàng giơ tay ngắn nhỏ nắm lấy tai sói, để tránh bị văng ngược lên đầu Dạ Tiền, nhưng tai sói lại quá mềm, kết quả là Cự lang hung mãnh cường hãn một tai liền rủ xuống.

Thư Tầm buông tai sói ra, lần nữa đứng dậy, chiếc đầu nhìn ngó, phát hiện dấu chân phía trước đột nhiên đứt đoạn, ở đây vừa vặn có một miệng núi, hai bên con đường đều là núi đá xanh đen, hai bên sườn núi cũng không cao lắm, chừng 7, 8 mét, nhưng lại đủ để che mất tầm nhìn.

Đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo nhìn xung quanh, không tiến về phía trước nữa, hiển nhiên địa thế tương đối hẹp phía trước khiến nó không dám sải bước.

Đột nhiên, tai của Cự lang động động, sau đó Cự lang lông xám nhảy một lên, cấp tốc chạy mấy bước, tiện đà nhảy vọt lên và nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá khổng lồ bên đường, tiếp đó lại nhảy mấy bước, Cự lang rất nhanh đã đứng trên một tảng đá cao nhất bên đường.

Đứng trên đỉnh đầu của Cự lang tầm nhìn của Thư Tầm được mở rộng, đồng thời, vừa nhìn liền thấy ngay một người đang đi giữa sườn núi, trên sườn núi nhấp nhô, dốc và khó đi, nhưng động tác của người kia ngược lại rất khéo léo, nhảy giữa sườn núi, đáng chú ý là lưng của người kia còn đeo một ba lô du lịch cực lớn.

Sự xuất hiện của Dạ Tiền và Thư Tầm khiên người kia dừng bước lại, đứng trên một ngọn núi cao hơn một chút đối mặt với Dạ Tiền, người kia thân hình mảnh khảnh, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngay cả khi đối diện vợi một Cự lang, trong mắt cũng không có chút gì là hoang mang hay sợ hãi, thần sắc có chút dửng dưng, thậm chí một chút ngạc nhiên cũng không.

Đứng một hồi, Cự lang lắc lắc tai, thân thể nhỏ của Thư Tầm lập tức vô thức bám chặt lấy, quả nhiên Cự lang nhảy mạnh một cái, vượt qua khe sâu trước mặt, đáp xuống một ngọn núi khác, sau đó lại tiếp tục, nhanh chóng tới gần vị trí của nam tử kia.

Trong nháy mắt, Dạ Tiền và Thư Tầm đã đứng trên tảng đá cạnh nam tử, nam tử khẽ nhíu mày, một mặt thản nhiên, cũng không có mở miệng nói trước.

Trong hình dáng sói, Dạ Tiền cũng không cách nào nói, đương nhiên, nếu có thể nói, Dạ Tiền có lẽ cũng lại một mặt lạnh, 1 lời cũng không nói ra, thế là dưới bầu không khí đó, từ trong tai Cự lang một Tiểu Đoàn Tử đi ra, bước những bước nhỏ tới giữa đầu Cự lang. “Xin chào, xin hỏi tiên sinh có phiền nếu có thêm hai người cùng đồng hành?”

Người bé nhỏ ưỡn ngực nhỏ, biểu lộ sự nghiêm túc, mở miệng hỏi một câu nghiêm túc, sự kỳ lạ trong mắt của nam tử khi thấy Thư Tầm trèo ra vẫn chưa tiêu tan, đặc biệt là sau khi hỏi xong, đột nhiên cười một tiếng, âm thanh trầm thấp. “Có gì mà không thể?”

Thư Tầm thấy chiếc miệng nhỏ kia có chút dị thường, quả thực người nam tử kia thay đổi tính khí nhanh quá, một người vốn có chút lạnh lùng lại có nụ cười thân thiện như thế, giống như một đóa hoa nở rộ vào cuối đông đầu mùa xuân, lạnh lẽo lui đi nhường chỗ cho sự ấm áp hài hòa.

Thư Tầm giơ tay chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Cự lang bên dưới. “Ta là Thư Tầm, còn đây là Dạ Tiền.”

“Noãn Đông, là tên ta.” Ánh cười trong mắt nam tử vẫn không biến mất, nói rõ ràng.

Thư Tầm giơ bàn tay mập, “Đồng hành vui vẻ nhé.”

Nụ cười trong mắt Noãn Đông càng rõ ràng hơn, dùng lực đạp xuống, nhẹ nhàng đáp trên cùng một tảng đá, Noãn Đông, Noãn Đông, đúng như cái tên, khi anh ta cười thì dường như mùa đông trở nên ấm áp lạ thường, Noãn Đông giơ ngón tay ra đến trước mặt Thư Tầm. “Đồng hành vui vẻ.”

Thế là, Thư Tầm định nắm lấy tay, nhưng khi Thư Tầm sắp nắm lấy ngón tay Noãn Đông, Dạ Tiền lại đột nhiên nhảy một cái, nhảy tới trên một ngọn núi phía trước, sau đó vô cớ cào cào bàn chân, dường như bàn chân nhàm chán nên đã cào lên tảng đá phía dưới chân, tảng đá lạnh băng cứng ngắt đã lập tức lưu lại mấy vết cào rõ rệt.

Cùng lúc đó, giọng nói nhẹ nhàng của Noãn Đông cũng vang lên. “Đi thôi, trước khi trời tối phải tìm được một nơi trú chân.”

Dạ Tiền lúc này hiển nhiên hài lòng, trực tiếp nhảy lên, tiếp tục cấp tốc đi. Nam tử tên Noãn Đông cũng đồng dạng thân thể rất linh hoạt, ngay cả khi đeo một ba lô lớn, tốc độ cũng cực nhanh.

Trên đường đi không ai nói năng gì, bạo phong tuyết theo tốc độ đi chuyển nhanh dường như cũng trở nên dữ dội hơn, Thư Tầm ở trong tai Dạ Tiền, chỉ lộ ra  đầu nhỏ để quan sát tình hình xung quanh, Dạ Tiền và Thư Tầm cũng không quay lại con đường hướng về Vi Thị lúc trước, mà là cùng với Noãn Đông bên cạnh, băng qua núi đá mà đi.

Thư Tầm biết địa thế của dãy núi đá này, có thể nói là nhánh của Vi Sơn, nếu có thể trực tiếp xuyên qua núi đá mà đi thật, thì sẽ càng nhanh tới Vi Thị, nhưng đồng thời, nếu cảm giác về phương hướng không tốt, sẽ rất dễ bị lạc trong đó.

Tốc độ của Noãn Đông rất nhanh, hơn nữa mục tiêu dường như cũng rất rõ ràng, luôn ở phía trước dẫn đường, khi không cười, cả người anh ta dường như lại trở lại là mùa đông, lạnh lùng và tràn đầy sự xa cách, trên đường không có việc gì làm, Thư Tầm quấn một tai sói lại làm chăn và bắt đầu suy nghĩ về nam tử tên Noãn Đông này.

Đối với thân phận của Noãn Đông, Thư Tầm với danh nghĩa là người chơi trò chơi, thực tế những khoảng thời gian trải qua trong trò chơi đã khiến cho Thư Tầm ý thức được, trong thế giới trò chơi này, tỷ lệ người bản địa chưa tiến hóa sống sót được đến bây giờ rất ít, giống như Thư Tầm đã từng dự đoán Khúc Diêm quay trở về biệt thự, nhưng hiện tại tiềm thức đã nhận thức được, Khúc Diêm không thể nào vẫn sống.

Nhưng điều khiến Thư Tầm rối là, khi mình đang giới thiệu, sự chú ý của Noãn Đông hiển nhiên là trên người mình, ngay cả thời điểm hắn nói ra 2 chữ Dạ Tiền, Noãn Đông cũng không lộ ra bất cứ bộ dạng ngạc nhiên gì, hình như đối với hai chữ Dạ Tiền hoàn toàn không có hứng thú, người chơi có thể sống đến tận bây giờ vốn đều là người chơi cao cấp, một người chơi cao cấp lại không biết Dạ Tiền là ai sao? Hay là Noãn Đông che giấu cảm xúc quá tốt?

Hiển nhiên, Dạ Tiền cũng chú ý đến nghi điểm này, cho nên khi Thư Tầm định bắt tay liền nhảy một cái, không phải nghi ngờ, Dạ Tiền trở thành một game thủ thần cấp, đương nhiên cái nhìn sâu sắc của anh ta tuyệt sẽ không thấp hơn Thư Tầm., thậm chí với kinh nghiệm phong phú cùng sức mạnh cực đại, suy nghĩ sẽ càng thấu đáo hơn Thư Tầm.

Tầm nhìn xung quanh theo thời gian cũng dần trở nên tối đen, Noãn Đông vẫn như cũ không dừng động tác, băng qua những ngọn núi đá mà đi, dường như đang tiến về mục tiêu nào đó phía trước.

Khi ánh sáng cuối cùng trên bầu trời tắt, tầm nhìn xung quanh đã rơi vào bóng tối đặc quánh, đôi mắt màu lục bảo của Cự lang trong đem tối liền lóe sáng, đồng thời, Noãn Đông dường như có thể nhìn thấy sự vật trong bóng tối, điểm này đã chứng minh, Noãn Đông cũng là một giác tỉnh giả.

“Đến rồi.” Âm thanh thanh lạnh khẽ vang lên, Noãn Đông nhắc, đồng thời cũng giảm dần tốc độ, cuối cùng dừng lại trước một ngọn núi cao chót vót, tiếp đến là Dạ Tiền dừng lại trước ngọn núi.

Tầm nhìn trong đêm của Thư Tầm tuy bị yếu đi, nhưng vẫn có thể thấy được tình hình trước mắt, trên vách núi trước mắt có một mảnh càng đen hơn, đây chính là một hang núi trống, nghĩ tới nơi mà Noãn Đông bấp chấp đêm tối chạy tới, chính là hang núi này. Thư Tầm xoa cằm nghĩ, đây có thể nào sẽ giải thích được động thái không hứng thú với một chủ bá.

Mặt khác, Noãn Đông đã đốt một ngọn đuốc, chiếu sáng cảnh vật xung quanh, hang núi này còn có vết tích của người dân bản địa, chri là hết sức đơn giản, xem ra chỉ là một nơi dừng chân tạm thời, hiện tại lại càng trống không hơn, ngoài đống tro lửa ở vị trí trung tâm ra, thì hầu như không thấy bất cứ vật dụng sinh hoạt nào khác cả.
Bình Luận (0)
Comment