Động Cơ Giết Người

Chương 20

Tôi không dám quay đầu lại, tôi sợ thấy cảnh ba vẫn đứng tại chỗ, nhìn chúng tôi đi xa. Dưới ánh dương, lông mi và ánh mắt ông nhíu chặt, trông như vẻ lo lắng.

Bàn về thuyết tương đối của Einstein, thời gian và không gian không phải tuyệt đối mà là tương đối.

Điều này, gần đây tôi đã cảm nhận được nó một cách sâu sắc.

Từ khi yêu đương với Trình Minh đến nay, tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh vùn vụt, ngày ngày dường như đặc biệt thoải mái dễ chịu, chỉ chớp mắt là lại một tuần trôi qua. Nhưng đối với Lý Mai mà nói, hơn mười ngày trong phòng tạm giam lại là một ngày dài bằng ba thu, chỉ có thể cố gắng mà sống.

Cũng không phải ngày nào tôi và Trình Minh cũng gặp nhau, thế nhưng nếu không gặp thì nhất định phải gọi điện thoại.

Có khi trong phòng họp, di động của tôi đổ chuông, tôi hạ giọng nói vài câu với anh. Cách tôi không xa, lãnh đạo đang phát biểu dài dòng nhạt nhẽo, bên cạnh tôi là một đám thô kệch đang ho khan, hút thuốc, ngáp ngắn ngáp dài, có người đang lén đánh rắm, còn tôi ngồi trong bầu không khí vẩn đục, lượn lờ đầy sương khói ấy, tim đập thình thịch, cơ thể nóng ran. Tôi vô thức mỉm cười chỉ vì cuộc điện thoại này của anh. Cúp máy, tôi nghĩ, đại khái đây chính là tình yêu.

Có một lần tôi thật sự rất nhớ anh, vì thế xin nghỉ nửa ngày. Anh đang ở trên tòa, tôi không nói cho anh biết mình sẽ đến.

Dùng thẻ Cảnh sát rất dễ dàng vào được tòa án. Tôi ngồi hàng ghế dự thính, nhìn anh thể hiện bản lĩnh, liên tục hùng biện trước mặt quan tòa và bồi thẩm đoàn, dùng những bằng chứng có sức thuyết phục buộc tội một gã lưu manh biển thủ công quỹ mặt mày ủ rũ ở ghế phạm nhân một cách hợp tình hợp lý không thể bàn cãi. Loại cảm giác này thật là kỳ diệu.

Tôi ngồi đằng xa, dùng thân phận bên thứ ba nhìn người đàn ông thân mật với mình. Lúc này anh áo mũ chỉnh tề, một bộ dáng vẻ đại luật sư, dùng chất giọng nghiêm chỉnh mà lôi cuốn trời sinh tổng kết luận chứng hùng hồn rung động lòng người. Hình tượng này và lúc anh trần truồng lộ thể, mồ hôi đầm đìa, cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ như gối chồng lên nhau, đó thật sự là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.



Sau khi kết thúc, anh rời khỏi tòa án, từ xa thấy tôi, anh ngẩn cả ra, nhưng lập tức điềm tĩnh như không tiếp tục đi về phía trước. Tôi cũng chậm rãi bước đi, giống như hai người hoàn toàn không có liên quan gì với nhau vậy. Chúng tôi đi cách nhau khá xa, một trước một sau. Đến bãi đỗ xe, anh lên xe, hạ cửa kính xuống hút thuốc. Sau đó tôi cũng bước đến, vì cố ý giữ khoảng cách nên tôi ngồi vào ghế sau.

Tôi cảm thấy có một hơi nóng từ dưới bốc lên.

Tôi hưng phấn.

Giống như lại lần nữa tìm ra một vẻ khác biệt của anh, tôi khẩn cấp muốn làm tình với anh, hoàn toàn chiếm lấy vẻ khác biệt ấy của anh cho riêng mình.

Có một lần tôi và Trình Minh gặp phải ba tôi.

Đó là lúc ở nhà tôi, chúng tôi vừa triền miên một trận, chuẩn bị ra ngoài kiếm gì bỏ bụng thì đột nhiên có người gõ cửa. Tôi mở cửa để lộ một khe nhỏ, nhìn thấy ông già nhà mình, với mái tóc muối tiêu lơ thơ đứng ở ngoài cửa.

“Mày lại thay ổ khóa.” Ông hơi trách móc lắc lắc chìa khóa trong tay: “Tao không vào nhà được. May mà mày có nhà.”

“Con ra ngoài giờ đây.” Tôi nói từ bên trong cửa.

Thấy tôi không có ý mời vào, ba vươn một bàn tay đẩy cửa: “Đến cũng đến rồi, kiểu gì mày cũng phải để tao vào uống miếng nước đã chứ.”

Vừa nói, ông đã ráng chen vào được. Lập tức đôi mắt thăm dò nhìn ra sau tôi.

Trình Minh cao lớn đang đứng bên giường.

Tôi quay đầu lại, có chút ái ngại liếc nhìn anh. Trình Minh chậm rãi đẩy kính mắt một cái.

Không khí lúc ấy vô cùng xấu hổ.

“Ai kia?” Ông già quay đầu hỏi tôi.

“Bạn con.” Tôi sốt ruột.

“Bạn nào? Cũng trong Cục à?” Tiếp tục hỏi.

“Không phải.” Tôi đáp gượng.

“Quen ở đâu? Sao trước tao không thấy?” Ông bố cựu cảnh sát xuất thân từ phòng hình sự đã về hưu này có tính cảnh giác rất cao, chưa ra ngọn ngành chân tướng thì thề không bỏ qua.

Lúc này Trình Minh đã lấy lại bình tĩnh, anh mỉm cười vươn tay về phía ba tôi: “Chào bác, cháu là Trình Minh.”

Ông già hừ một tiếng, bắt tay Trình Minh, dùng ánh mắt lợi hại nhiều năm phá án của mình xuyên qua kính lão đánh giá anh từ trên xuống dưới. Trình Minh vẫn tiếp tục mỉm cười, trông hoàn toàn không có vấn đề gì. Trải qua một lượt bắn phá X quang, có vẻ ông già đã bắt đầu hài lòng, Trình Minh đúng là có ngoại hình đứng đắn, khác với mấy cậu Đinh Đinh, Tiểu Phong mà một hai lần trước ba bắt được ở chỗ tôi.

“Cậu làm nghề gì?” Ông hỏi.

“Cháu là luật sư.” Trình Minh trả lời: “Là vì lần này xử lý một vụ án mạng nên mới quen cảnh sát Trần. Thời gian quen biết tuy không lâu nhưng cảnh sát Trần là người ngay thẳng, nhiệt tình hỗ trợ, phá án chỉnh chu kỹ lưỡng, được làm bạn với cậu ấy thật là hân hạnh. Hơn nữa sau này về mặt công việc có lẽ chúng cháu có thể sẽ liên quan đến nhau, có lẽ có khi còn cần mời cảnh sát Trần giúp đỡ, đến lúc đó xin chiếu cố nhiều hơn.”

Anh hơi cúi người trước tôi, chính là kiểu tác phong xã giao vừa ân cần lại vừa kiêu ngạo điển hình.

Tôi nén cười, cũng nghiêm trang nói: “Nếu thực sự có chỗ dùng được đến tôi, chỗ bạn bè cứ nói một tiếng là được.”

Ông già còn sợ tôi mắc mưu chịu thiệt, vội xoay người nói với tôi: “Vậy cũng phải xem là nhờ chuyện gì đã, bạn ra bạn, công ra công. Nếu đã được nhờ, không cần biết nặng nhẹ, nếu giúp được thì về nguyên tắc là không thể qua loa! Tiểu Trình cháu nói xem có phải không?” Ông quay mặt về phía Trình Minh.

“Vâng, vâng.” Trình Minh gật đầu: “Xin bác yên tâm, cháu là người biết pháp luật, không làm chuyện xằng bậy, sẽ không làm Tiểu Trần khó xử.”

Tôi đứng bên đột nhiên hỏi: “Ba, lần này ba tới nhà con, dì có biết không thế?”

Dì là bảo mẫu nhà tôi trước kia, nay là mẹ kế của tôi.

Lần này hỏi trúng tử huyệt ông già, đến lượt ổng xấu hổ trả lời: “Chuyện này… mắc cười, tao muốn đi đâu thì đi, mắc gì phải báo với cổ?”

Tôi có chút đồng cảm nhìn ba. Thật ra ông bị người phụ nữ đó quản chặt lắm, nhưng hễ có cơ hội là ông liền đến chỗ này thăm tôi, lén lút nhét cho tôi chút tiền. Toàn bộ tiền lương của ông đều phải nộp lên cho dì, tôi cũng không biết sao ông lại giấu được vài đồng đó, có thể là khoản trợ cấp nào khác của Cục công an hay tiền chi trả thuốc men gì đó. Thế nhưng tôi cũng đồng cảm với dì, bà ấy cũng đã đứng tuổi rồi, tìm một ông già gả làm chồng, bạn nói xem trừ kiểm soát chút tiền thì cuộc sống làm gì còn cái an ủi? Hơn nữa ba đi với dì ấy đương nhiên tốt hơn tôi bao nhiêu. Con cái trưởng thành thì đều là con chim muốn rời tổ, chim bố chim mẹ còn lại cô đơn đương nhiên cần bạn, cái gì mà đạo đức dưỡng già đều là vô nghĩa hết. Bạn nuôi con cái khôn lớn, đến lúc đó nó không bám nhằng nhẵng theo chân bạn nữa đã là phúc phận rồi, cuộc sống của bạn còn phải dựa vào bạn chứ đừng nghĩ dựa vào ai hết, chẳng ai đáng tin cậy cả. Cho nên người già, cần nhất không phải con đàn cháu đống mà là tiền bạc và bạn già.

Tôi không phải một đứa con tốt. Mỗi lần nghĩ đến mình, tôi đã cảm thấy chuyện sinh con đẻ cái không có ý nghĩa gì hết.

Lần gặp ba cuối cùng đã là chuyện mấy tháng trước. Mỗi một gặp ông, tôi đều thấy ông có vẻ già hẳn so với lần trước, tóc bạc có vẻ càng ngày càng nhiều, nếp nhăn khóe mắt cũng có vẻ càng hằn càng sâu. Nhớ năm đó, ông cũng là một anh chàng đẹp trai có tiếng trong đội hình sự chúng tôi, không thì làm sao mê hoặc được bà mẹ xinh đẹp của tôi cơ chứ. Có điều lúc này đúng là một ông già nhăn nheo lớn tuổi, rất khó tưởng tượng ra được phong thái năm đó của ông. Tóm lại con người hễ già thì cái gì cũng vô nghĩa.

“Dạo gần đây mày thế nào?” Ông mở miệng hỏi tôi.

“Bình thường ạ.” Tôi nói.

“Vẫn như cũ?”

“Vẫn như cũ.”

Đại khái tôi cũng đoán được lúc này trong lòng ông bố đáng thương của mình đang suy nghĩ chuyện gì. Cha mẹ nào cũng mong con cái thành rồng thành phượng, nhưng thiên hạ đâu có nhiều rồng nhiều phượng như vậy. Nhất định ông đang nghĩ, sao lại thế này, con trai tôi từ nhỏ trông đã thông minh lanh lợi, sao nay đã gần ba mươi mà một chút tiền đồ cũng không có cơ chứ? Ngay cả cuộc sống cũng lộn xộn. Nhưng biết sao được, nó là con tôi, tôi vẫn phải thương nó.

“Ba, ba còn chuyện gì khác không?” Tôi nói: “Bọn con đang định ra ngoài.”

“Đi đâu?” Ông hỏi.

“Cháu và Tiểu Trần định đi ăn, nếu bác có thời gian, chi bằng chúng ta cùng đi.” Trình Minh nói.

Tôi vụng trộm trợn mắt nhìn anh. Anh lại liếc nhìn tôi một cái đáp trả, tôi cảm thấy trông anh thế này cũng rất đáng yêu.

“Ăn thì bác không đi đâu. Thanh niên các cháu chơi với nhau, có thêm một ông già sẽ thấy phiền phức.” Ba nói: “Nếu nhất định phải đi thì hai đứa mau đi đi. Bác chỉ đến xem Tử Ngư nó sống thế nào thôi.” Ông nhìn quanh bốn phía: “Quả nhiên nhà cửa lộn xộn như cái ổ chó, một người đàn ông, không có phụ nữ đúng là không được.”

Tôi khóa cửa, ba người đàn ông chậm rãi đi xuống cầu thang.

Đột nhiên nghe ba hỏi Trình Minh: “Tiểu Trình, cháu kết hôn chưa?”

“Chưa ạ.” Trình Minh đáp.

“Có bạn gái chưa?”

Trình Minh cẩn thận trả lời: “Vẫn chưa gặp được người phù hợp bác ạ.”

“Bác chả hiểu được, sao thanh niên bây giờ cả đám không ai muốn kết hôn cơ chứ? Thời bác có chính sách kết hôn muộn sinh con muộn, nhưng bằng tuổi cháu, Tử Ngư nó đã biết gọi ba rồi.”

“Dạ vâng.” Trình Minh ừ hử hai tiếng, không dám đáp lời.

“Do công việc bận bịu không có thời gian quan tâm cho mình à?” Ông già hỏi tiếp.

“Vâng.” Trình Minh nói.

“Thanh niên ấy à, tề gia lập nghiệp là hai chuyện không được cẩu thả.”

Tôi và Trình Minh đều không lên tiếng, nghe bố già gật gà gật gù dạy dỗ: “Chờ cháu lớn tuổi là sẽ biết tầm quan trọng của gia đình… Cháu nhìn Tử Ngư nhà bác mà xem, bác sốt ruột cho nó lắm, gần ba mươi rồi mà còn chưa vợ con gì hết, không có phụ nữ chăm sóc thì biết làm sao…”



Ra đến đường, chúng tôi mỗi người một ngả, tôi và Trình Minh vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi lên xe. Qua ô cửa sổ, tôi hỏi ba: “Ba thật sự không cần bọn con tiễn một đoạn đường ạ?”

“Không cần.” Ông xua tay: “Tao còn tính đến nhà bác Trương ngồi một lát, cũng lâu rồi không gặp ông già đó.”

Taxi chậm rãi lăn bánh, chạy về phía trước.

Tôi không dám quay đầu lại, tôi sợ thấy cảnh ba vẫn đứng tại chỗ, nhìn chúng tôi đi xa. Dưới ánh dương, lông mi và ánh mắt ông nhíu chặt, trông như vẻ lo lắng.

Ông luôn nhìn tôi một cách lo lắng như vậy. Tôi không biết vì sao.

Tôi không biết. Về chuyện bí mật của tôi, rốt cuộc thì ba có biết hay không, hoặc là biết được bao nhiêu.
Bình Luận (0)
Comment