Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 27

Lăng Việt bỗng dưng thần thần bí bí ngoắc các huynh đệ đang ngồi ở phòng khách gọi lên lầu, vừa lúc nhìn thấy An Dật Trần cửa phòng mở ra, nhân tiện lùa họ vào, sau đó đóng cửa lại.

Sau khi đã an vị, mọi người mới thắc mắc ngẩng đầu hỏi Lăng Việt: “Rốt cuộc là chuyện gì hả?”

Lăng Việt có chút bối rối gãi gãi đầu, thở dài: “… Là muốn các huynh đệ trợ giúp rồi … Vốn là như vầy, mấy ngày hôm trước một nữ sư phụ ở võ đường chạy tới van nài ta giúp, ta quên không hỏi rõ đã nhân tiện vỗ ngực đáp ứng. Kết quả hôm nay buổi sáng nàng mới nói cho ta biết, là muốn kêu ta đi giả làm bạn trai…”

Thôi Lược Thương cắt lời Lăng Việt: “Oh, vậy tam ca đi không phải xong hết rồi sao.”

“… Trọng điểm vốn là vị sư phụ kia biết ta có huynh đệ ah~, nàng cùng các bằng hữu cũng vừa vặn năm người… Cho nên… Các ngươi hiểu rồi chưa?”.

A Đình yên lặng nhìn Lăng Việt ngồi đối diện: “… Ý của đệ là kêu chúng ta cũng cùng đi giả làm bạn trai…?”

Lăng Việt gật đầu: “… Kỳ thật cự tuyệt cũng không sao, nhưng vị sư phụ đó tại trường học quả thật giúp đệ không ít. Thân là một nữ tử nhưng võ thuật không tệ, những khi đệ xin nghỉ phép đều là nàng thay đệ lên lớp… Nói thật không vì làm bạn trai cũng là bởi vì nàng đã cống hiến cho trường học rồi đi….. Hơn nữa theo như nàng nói, đêm nay vốn là đi tham gia yến tiệc của một người bạn tốt, các nàng đã nhiều năm không gặp rồi, không muốn làm cho bằng hữu lo lắng nàng vẫn là một mình một người, mới không có biện pháp tìm đệ…”

“… Lý do thật ra hợp tình hợp lý ah~.” An Dật Trần bất đắc dĩ thuận theo”… Nhưng mà còn lại bốn người là chuyện gì hả? Cũng là sư phụ ở trường?”

Lăng Việt lắc đầu: “Không phải, nghe nói là bằng hữu của nàng…”

Trần Quân Bình trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu cười khổ hỏi các ca ca: “… Cho dù chúng ta đáp ứng hỗ trợ, phải như thế nào nói với mấy người dưới lầu đây?”

Phòng ngủ nhất thời an tĩnh lại, Lăng Việt thở dài nói hắn thật ra nghĩ phải như thế nào lừa bọn họ rồi, nhưng chính là sợ lúc bị bọn họ phát hiện hậu quả càng nghiêm trọng ah~.

A Đình hỏi Lăng Việt như thế nào lừa bọn họ.

“… Đệ mới vừa trở về chưa mua thức ăn hôm nay, bây giờ nói đã quên mua rồi chúng ta cùng đi mua thức ăn… Sau đó gọi điện thoại nói cho bọn họ biết chúng ta có việc không về được, kêu bọn họ chịu khó chờ…”

“… Lý do này trừ ra Tam Lục cùng Hi Vũ sẽ tin, những người khác người nào sẽ tin hả.” An Dật Trần phản bác. Thôi Lược Thương ở một bên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lăng Việt vò vò tóc: “Đệ đây cũng không có biện pháp rồi, làm sao bây giờ.”

Huynh đệ năm người trầm mặc một hồi, nhìn nhau một chút, cuối cùng không thể tránh được mà cùng nhau thở dài: “Quên đi, cứ như vậy nói đi.”

“… Đó chính là các huynh đệ đồng ý hỗ trợ rồi?” Lăng Việt vui vẻ nở nụ cười, nhìn bốn người cười gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm.

“… Bổn thiếu gia không đồng ý.” Cửa toilet ‘ba’ một tiếng mở ra, Ninh Trí Viễn xuất hiện, nhìn năm người kia trợn mắt há hốc mồm liền bình thản nhún vai.

“… Tiểu thiếu gia, nghe lén như vậy là không tốt nha.” An Dật Trần cười khổ nói.

“… Làm ơn nhìn lại cho kĩ, đây là phòng của bổn thiếu gia nha. Bổn thiếu gia tại phòng mình đi toilet cũng phạm pháp sao? Là mọi người chính mình không xác nhận trước nhân tiện tiến vào bàn chuyện đại sự, như thế nào còn vu cho ta nghe lén?” Ninh Trí Viễn ném khăn giấy vào thùng rác, sau đó xoay người ngồi xuống đùi An Dật Trần, cười cười: “… Tóm lại, bổn thiếu gia không đồng ý các ngươi đi giả làm bạn trai các nữ nhân khác. Ân, An Dật Trần đi ta kỳ thật không ý kiến, nhưng các ngươi không được.” Vừa nói vừa quay đầu trừng mắt nhìn bốn người kia.

Huynh đệ năm người nhìn Ninh Trí Viễn, vừa lại liếc nhau, sau đó nhất trí gật đầu.

“… Chờ một chút, các ngươi làm cái gì.” Ninh Trí Viễn cảm giác dự cảm bất hảo quét tới, có chút khẩn trương mà quay đầu nhìn bọn họ.

“Vất vả rồi tiểu thiếu gia ~ “

Đồ Tô từ thư phòng xuống tới nhìn thấy phòng khách chỉ có Khương Hi Vũ đang vẽ tranh cùng Trần Tam Lục đang xem sách và Lâm Hạo liền thấy lạ mà hỏi: “… Những người khác đâu? Còn chưa có về sao?”

“Ân…? Bọn họ huynh đệ năm người không biết lên lầu để làm gì rồi.” Trần Tam Lục chuyên tâm vừa xem sách vừa trả lời. Đồ Tô hiểu rõ gật đầu, xoay người hướng phòng bếp đi đến, một lát sau vừa lại đi ra: “… Sư huynh chưa về?”

“Đã về ah~…”

“… Nọ vậy kỳ lạ thật, sư huynh như thế nào không mua nguyên liệu nấu ăn…” Đồ Tô khó hiểu suy nghĩ, vừa lúc cửa phòng trên lầu mở, năm người, không đúng, còn có đại ca cậu sáu người cùng đi xuống.

Đồ Tô khó hiểu nhìn bọn họ: “… Cái kia, sư huynh, nguyên liệu nấu ăn…”

“Hả hả, ta quên mua, chúng ta bây giờ đi mua! Chờ một chút ah, đừng có gấp!”

Đồ Tô nhìn Lăng Việt quay đầu đối với mình cười, theo phản xạ nhân tiện gật đầu.

“Đừng, Đồ Tô —— đừng đừng đừng…” Ninh Trí Viễn quay đầu muốn nói gì, lại bị An Dật Trần che miệng lại kéo đi ra ngoài.

Sáu người nhân tiện hấp tấp xông ra ngoài. Đồ Tô khó hiểu nhíu mày, quay lại hỏi ba người ngồi trên ghế: “… Đây là làm sao vậy.”

Lâm Hạo nhíu mày, thoáng một cái dùng sức đem cây kẹo đang ngậm trong miệng cắn cắn, sau đó ném sang một bên nhảy dựng lên: “Mau mau! Mau đi! Đuổi theo bọn họ!”

Khương Hi Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo: “… Tại sao… Phải theo chân bọn họ…”

“Đúng vậy, bọn họ không phải đi mua thức ăn thôi sao?” Trần Tam Lục cũng hướng Lâm Hạo nhìn khó hiểu.

“… Các ca ca quả là ngây thơ! Rốt cuộc có ai mặc tây phục mang giày da bóng loáng đi chợ mua thức ăn hả?! Còn có đại ca mới vừa rồi rõ ràng là bị bức đi cùng rồi…”

Ba người nháy mắt mấy cái nhìn Lâm Hạo, động tác nhất trí mà nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới vừa rồi năm người người mặc trang phục… Hình như quả thật vốn là tây trang cùng giày da sáng loáng, hình như quả thật không phải là muốn đi mua thức ăn…

“… Trang phục như vậy thấy thế nào cũng vẫn giống như là đi xem mắt ah~.”

Ba người ngẩn người, nghe được Lâm Hạo đem chính mình trong lòng nghi hoặc như vậy nói thẳng, nhất thời vẻ mặt phức tạp nhìn về phía cậu. Lâm Hạo thở dài, buông tay nói: “… Các ca không đi đệ sẽ đi. Dù sao đệ là tuyệt đối không cho phép Trần Quân Bình ở bên ngoài quyến rũ nữ nhân khác.”

Lâm Hạo nhanh chóng đi thay giày, sau đó là thanh âm ba người kia chạy ra thay giày.

“… Ta cũng muốn đi… Mặc dù ta tin tưởng Lược Thương…”

“… Ta cũng vậy…. Ta cũng tin tưởng sư huynh… “

“… Hi Vũ, Hi Vũ chỉ là lo lắng đại ca…”

“Đúng đúng! Chúng ta chỉ là lo lắng đại ca!”

Lâm Hạo nhìn ba người sắc mặt nổi lên chữ “khẩu thị tâm phi”, trong lòng cười thầm hai tiếng, bất đắc dĩ mà xoay người mở cửa.

Lâm Hạo nhanh chóng đuổi theo. Đoạn đường tiến vào nội thành có một đại tửu điếm, chứng kiến phía trước hai chiếc xe lần lượt quẹo vào bãi đỗ xe, bọn họ cũng chậm rãi theo tới.

Dừng xe xong cũng không vội vã xuống xe, thấy phía trước hai chiếc xe lần lượt huynh đệ năm người xuống, An Dật Trần xuống cuối cùng đối với trong xe nói gì đó, sau đó mới đóng cửa lại.

Sau khi huynh đệ năm người hướng phía bọn họ dừng xe đi tới, bốn người rất ăn ý cúi đầu xuống, thẳng đến khi bọn họ đi qua mới chậm rãi ngồi dậy.

“… Đại ca… Không cùng xuống sao…” Khương Hi Vũ nghiêng đầu nhìn năm người phía đằng xa, lo lắng hỏi.

“… Hừ, đệ nếu không đoán sai, bọn họ khẳng định vốn là có kế hoạch sau đó bị đại ca phát hiện rồi, cho nên nhân tiện đem đại ca đi cùng. Nhưng là lại sợ đại ca phá hư chuyện, cho nên nhân tiện nhốt trên xe.” Lâm Hạo cười lạnh một tiếng, rút chìa khóa, chạy đến chỗ chiếc xe kia.

Trên xe ba người ngẩn người, cũng xuống xe chạy theo.

Chạy tới nhìn qua cửa số, bị trói ném phía sau không phải Ninh Trí Viễn thì là ai.

Cũng may xe vốn là của Trần Quân Bình, Lâm Hạo liền móc chìa khóa mở ra, sau đó đem Ninh Trí Viễn kéo dậy, tháo dây trói: “Đại ca không sao chứ!”

“… Phi phi phi, An Dật Trần tên hỗn đản đó… Các đệ quả nhiên theo tới rồi! Ta biết các đệ sẽ không dễ dàng bị lừa!”

Trần Tam Lục lo lắng nhíu mày: “… Đại ca… Lược Thương bọn họ… Thật là đến xem mắt sao?”

Ninh Trí Viễn sửng sốt: “Ha? Xem mắt?”

Nhìn Trần Tam Lục, Khương Hi Vũ còn có Đồ Tô bộ dáng mất mát, Ninh Trí Viễn không nhịn được nở nụ cười: “… Bọn họ có dũng khí đó bổn thiếu gia đem bọn họ toàn bộ phế đi.” Dừng một chút, tiếp theo vừa lại bất đắc dĩ mà thở dài “… Bất quá bọn họ tới nơi này nhưng thật ra là tới làm bạn trai… Mặc dù chỉ là giả mạo một chút…”

Bốn người im lặng nghe Ninh Trí Viễn nói rõ nguyên nhân xong, cũng một bộ thì ra là thế gật gật đầu.

“… Ân… Ta đã nói mà, ta tin tưởng Lược Thương…”

“… Ta cũng vậy. Tin tưởng sư huynh…”

“… Hi Vũ, Hi Vũ cũng tin tưởng A Đình…”

—— Vậy ba người các ngươi tại sao ở chỗ này?

Ninh Trí Viễn cũng không đành lòng vạch trần bọn đệ đệ, đứng dậy vỗ vỗ đầu họ.

Lâm Hạo đóng cửa xe sau đó đem xe khóa kỹ, cười lạnh một tiếng: “… Coi như là giả cũng không thể cam đoan những phụ nữ kia sẽ không đối với bọn họ làm chuyện không tốt, hừ, đi, đi giám sát mau.”

Mọi người nhìn nhau một chút, sau đó cùng gật đầu, xoay người đi ra khỏi bãi đỗ xe.

Đại sảnh yến tiệc người ra kẻ vào tấp nập, nhưng mà họ vừa đi vào nhân tiện liếc mắt một cái đã thấy được người yêu bọn họ —— không có biện pháp, năm nam nhân hoa mỹ toả sáng như vậy thật sự là rất đặc biệt rồi.

Ninh Trí Viễn ngẩng đầu nhìn trên đầu mình cùng bốn đệ đệ đang đội nón, quay đầu hỏi Lâm Hạo: “… Ta nói… Đệ có phải hay không thường xuyên theo dõi Trần Quân Bình hả… Trang bị cũng quá đầy đủ rồi đi.” Vừa nói vừa không quên đẩy đẩy kính mát.

Trần Tam Lục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“… Bất quá đệ cảm giác đeo kính như vầy dễ bị chú ý ah~…” Đồ Tô sau khi nói xong, chứng kiến bốn người kia nhìn mình, sau đó cũng lộ vẻ cậu nói có lý. Năm người yên lặng đem kính lấy xuống.

“… Hả, bọn họ tản ra rồi, chúng ta cũng chia ra hành động!”

Kéo tay An Dật Trần chính là một phụ nữ dáng vẻ đoan trang, nụ cười ngọt ngào toả nắng. Ninh Trí Viễn đi theo cách đó không xa cầm một đồng bánh ngọt, cảm khái An Dật Trần không hổ là với biệt danh “giỏi ứng phó”, ứng phó đến đây kính rượu người ta cũng tốt, ứng phó với phụ nữ bên cạnh cũng tốt, tài giỏi có thừa.

Bánh ngọt mới vừa đưa đến miệng, quay đầu liền thấy nữ nhân đó dùng sức sát lại gần An Dật Trần, đôi môi cũng cố sức hướng đến mặt An Dật Trần chuẩn bị hôn. Ninh Trí Viễn ngẩn người, hoàn toàn không biết mình cúi đầu cắn bánh ngọt năm giây rốt cuộc xảy ra cái gì, nhưng bây giờ đại não hoàn lại chưa kịp phản ứng thì bản thân cũng đã vọt tới, làm bộ trợt chân ngã, khay bánh ngọt trong tay toàn bộ ụp hết trên người nữ nhân kia.

“Oa —— ngươi làm gì!”

“Không phải không phải, thực xin lỗi, tôi lỡ tay, không đúng, lỡ chân trượt té…”

Ninh Trí Viễn cúi thấp đầu xin lỗi, sau đó thừa dịp mọi người vây xem liền xoay người chạy mất. An Dật Trần một bên đỡ nàng dậy, cầm khăn tay giúp nàng lau quần áo, một bên buồn cười nhìn theo bóng lưng Ninh Trí Viễn.

Lâm Hạo chứng kiến Trần Quân Bình cùng người phụ nữ bên cạnh chuyện trò vui vẻ mà không biết nói cái gì đó, trong bụng cậu liền không vui. Tiện tay tiếp nhận ly nước hoa quả phục vụ đưa, một bên uống một bên lặng lẽ tiến tới đằng sau hai người, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện.

“… Nguyên lai người yêu anh vốn là bác sĩ hả, vậy thật đúng là công việc rất tuyệt.”

“Đúng vậy, tôi rất thích nhìn cậu ấy chăm chú vì người bệnh điều trị…”

Một bên uống nước hoa quả, Lâm Hạo không khỏi cảm giác được mặt mình đỏ lên. Cậu còn tưởng rằng Trần Quân Bình vốn là thảo luận chuyện liên quan xếp đặt gì đó mới như vậy vui vẻ, tuyệt đối không nghĩ tới là đang nói đến mình.

Thôi Lược Thương dựa vào trực giác làm cảnh sát nhiều năm như vậy của mình, chung quy cảm giác được phía sau có người đi theo hắn, đối với phụ nữ bên cạnh cười cười, sau đó xoay đầu liền phát hiện Trần Tam Lục đang hoảng hốt trốn bên cạnh bồn hoa, vừa lại từ từ ló đầu quan sát, phát hiện mình còn đang nhìn cậu ta vừa lại rụt trở về.

Thôi Lược Thương cảm giác buồn cười không chịu được, lịch sự nói với nữ nhân mình đi toilet, sau đó đi tới bồn hoa kéo Tam Lục ra.

“… Em với ai tới.”

“… Mọi người cùng nhau…” Trần Tam Lục có điểm chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn Thôi Lược Thương. Dù sao ngẫm lại bọn họ cũng chỉ là đến giúp người khác, cái gì cũng không có làm, huynh đệ mình lại kéo đến giám sát… Càng nghĩ càng chột dạ, đầu nhân tiện càng ngày càng cúi thấp.

Nhìn Trần Tam Lục đều nhanh biến thành đà điểu rồi, Thôi Lược Thương thừa dịp không ai chú ý liền ôm lấy cậu hôn một cái: “Thư ngốc, lúc em ghen thật sự là rất đáng yêu.”

Bạn gái A Đình đi toilet rồi, hắn liền một mình một người đứng tại bàn ăn. Đột nhiên chứng kiến cách đó không xa có một bóng lưng quen thuộc, đứng bên cạnh bàn lung lay lắc lắc. Có chút chần chờ đi tới: “… Hi Vũ…?”

Hoài nghi mở miệng gọi một tiếng, không nghĩ tới quả thật vốn là Khương Hi Vũ. Chỉ bất quá so với Khương Hi Vũ bình thường không giống nhau, vừa nhìn thấy A Đình cậu liền cười cười, loạng choạng đi tới, nhưng chưa kịp tới đã ngã sấp xuống.

A Đình liền nhanh chóng đi tới đỡ cậu dậy ôm vào trong lòng.

“… A Đình, Hi Vũ… cảm giác được…cái này…uống rất ngon…” Khương Hi Vũ cao hứng giơ ly rược trước mặt A Đình quơ quơ. Nhìn vào phát hiện là rượu, A Đình dở khóc dở cười đứng lên: “… Ngốc tử, rượu nồng độ mạnh như vậy em cũng dám tùy tiện uống.”

Khương Hi Vũ hình như không có nghe thấy A Đình nói gì, chỉ ngã người vào trong lòng hắn cọ xát: “… Hi Vũ, Hi Vũ nghĩ đến A Đình, sau đó uống hết cái này, A Đình nhân tiện xuất hiện rồi…” Tay vừa sắp làm rớt ly rượu, nhờ có A Đình tay mắt lanh lẹ chụp lấy để lên bàn. Khương Hi Vũ kéo kéo áo A Đình, sau đó có chút ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn hắn: “… Hi Vũ, Hi Vũ không thích… A Đình bên người khác… Nữ nhân khác…”

Nhìn Khương Hi Vũ không biết có phải hay không bởi vì rượu kích thích mà phiếm hồng hai mắt, A Đình liền không nhịn được nhíu mày. Hắn ôm lấy bảo bối trong lòng, ghé vào tai cậu nhẹ giọng trấn an nói: “… Hảo, A Đình sau này bên cạnh cũng sẽ không có người khác… Chỉ có mình Hi Vũ thôi…”

Đồ Tô tự nhận thị lực không kém, hơn nữa Lăng Việt vừa lại thật sự thấy rất rõ, liền vẫn đi theo đứng xa xa nhìn. Lăng Việt bên cạnh chính là nữ sư phụ, nói thật Đồ Tô cũng quen. Mặc dù chỉ là vài lần gặp, nhưng là cậu đối với nữ nhân này ấn tượng cũng là không tệ.

Hào phóng, đoan trang, xử sự rất tốt. Tính cách hết sức vui vẻ. Một người phụ nữ như vậy, đến nay đã hơn bốn mươi còn không có một bạn đồng hành nào quả thật vốn là chuyện khiến kẻ khác khó hiểu.

Đồ Tô thoát khỏi suy nghĩ thì không thấy Lăng Việt đâu. Có chút bối rối quay đầu tìm kiếm, nhưng lại phát hiện từ phía sau có ai đó đang cười.

“… Sư, sư huynh… Đệ…” Đồ Tô lấy làm kinh hãi, có chút chột dạ lui hai bước. Lăng Việt nhưng lại cái gì cũng chưa nói, một phát kéo cổ tay cậu, dẫn cậu đến chỗ nữ nhân kia.

“Hả, quả nhiên vốn là Đồ Tô ah~, lâu rồi không gặp.” Trầm sư phụ bưng ly rượu vui vẻ bắt chuyện. Thái độ như vậy ngược lại làm cho Đồ Tô có điểm không được tự nhiên, liền cúi đầu ân hận xin lỗi.

Trầm sư phụ chỉ là sửng sốt một chút, liền cười ha ha: “Không cần như vậy, kéo Lăng Việt đến là tôi không đúng. Tôi rõ ràng sớm biết hai người quan hệ gì rồi, cậu lo lắng cũng là bình thường.”

Đồ Tô có chút áy náy quay đầu nhìn Lăng Việt, người kia chỉ là nhìn cậu cười cười, sau đó cũng cúi đầu: “Xin lỗi, Đồ Tô, huynh hẳn là nên sớm nói với đệ, lừa gạt đệ là huynh không đúng.”

Ngẩn người, Đồ Tô nhanh chóng xua tay ý bảo không sao.

Trầm sư phụ nhìn hai người, không nhịn được nhẹ cười: “… Hai người nhất định phải sống cho tốt ah~.” Cười cười, ánh mắt chứng kiến cách đó không xa trên sân khấu, hẳn là chủ nhân của yến tiệc hôm nay xuất hiện, ánh mắt của nàng trở nên xa xăm, miệng nàng tươi cười, ánh mắt không rời khỏi vị nữ nhân trên sân khấu.

Lăng Việt cầm lấy tay Đồ Tô nắm chặt. Sau đó ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói cái gì đó.

Nguyên lai Trầm sư phụ đến nay không có bạn trai nguyên nhân đúng là bởi vì nữ nhân trên đài kia, nàng từ lúc mười ba tuổi đã nhận thức được bản thân không thích nam nhân. Nàng từng vững tin nàng vốn là có thể cùng người kia nắm tay chung sống hạnh phúc, nhưng sự thật tàn khốc vô tình đã phá nát giấc mộng của nàng. Chính vì vậy nên Trầm sư phụ đã rút lui, nhưng vẫn là muốn nhìn nữ nhân kia bộ dáng hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Nhưng vì sợ người kia lo lắng vị trí bên cạnh mình vẫn còn trống, nên mới nhờ đến Lăng Việt.

Lăng Việt nắm chặt tay Đồ Tô, nhìn vào mắt cậu nhẹ giọng nói: “… Đồ Tô, ta đời này cũng không bao giờ buông tay đệ. Vị trí bên cạnh đệ chỉ có thể là ta, mà bên cạnh ta…vị trí đó chỉ để cho đệ.”

Đồ Tô nắm chặt tay Lăng Việt, gật đầu.

Vị trí bên cạnh đệ, từ đầu đến cuối, đều là để cho huynh, chưa bao giờ thay đổi.

Lăng Việt đem Đồ Tô ôm chặt trong lòng, thật lâu cũng không muốn buông ra.

“… Sư huynh… Đồ Tô vẫn sẽ cùng sư huynh sống hết đời này.”

Cảm giác được Đồ Tô cũng ôm mình, Lăng Việt mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

“… An Dật Trần, em cảnh cáo anh không được lại đây.” Ninh Trí Viễn nhìn An Dật Trần từ từ đi tới, quay đầu muốn chạy nhưng lại phát hiện chính mình đã bị dồn đến góc tường, không thể làm gì khác hơn là khóc không ra nước mắt mà quay lại uy hiếp An Dật Trần.

“Tiểu thiếu gia, bánh kem em làm đổ cũng dính lên người anh rồi, còn muốn chạy trốn?” An Dật Trần cười tủm tỉm đem Ninh Trí Viễn áp sát vào góc tường.

“… Cứu mạng ah~ —— “

Tiểu thiếu gia ah~, tiếng kêu cứu của cậu chưa phát ra đã bị bịt lại rồi.

Tam Lục! Đồ Tô! Hi Vũ! Lâm Hạo! Các đệ đi đâu vậy?! Mau tới cứu mạng ah~ ——

Lão Thiên: bọn đệ đệ ngươi là đang vui vẻ ở chỗ khác rồi, đã sớm đem ngươi quên mất…
Bình Luận (0)
Comment