Đông Cung Chi Chủ

Chương 166

Dịch: Thanh Hoan

Về chuyện xử lý chủ nhân của Lăng Ba Các, giữa hai vị Đế Hậu phát sinh mâu thuẫn nghiêm trọng phát triển thành thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Sau khi tin này truyền ra ngoài, phe họ Tả bày tỏ thái độ cực kì kiên quyết, thậm chí dùng vũ lực ngăn cản tổng quản đại nội thực hiện chức trách.

Đám thị nữ, cung nhân và thị vệ dây dưa nhau, kết quả huyên náo chuyện này cho tất cả mọi người đều biết. Một phe cho rằng Khánh Đức Đế không vứt bỏ được sủng phi, một phe khác lại khăng khăng Khánh Đức Đế có chết cũng sẽ không buông hoàng hậu, người người phát sầu. Khi chuyện này được báo đến chỗ thống lĩnh cấm vệ, Tuyên Sở khẳng định chỉ có bản thân Khánh Đức Đế mới có thể kết luận chuyện này ra sao.

Sau khi bản án được đưa tới điện Việt Dương, còn chưa qua cổng, có cung nhân trẻ tuổi ngăn Tuyên Sở lại: “Bệ hạ dặn, hoàng hậu muốn thế nào thì làm thế ấy.”

Đám người của Văn tổng quản thở phào, vung tay lên đi bắt hết những kẻ dám khua môi múa mép, động tay động chân với lão lại. Đám người phấn khởi hăm hở chạy đến hồ Lăng Ba, đã có người tinh mắt thấy cung nhân đắc lực nhất bên cạnh hoàng đế đã tới đón Tả Khuynh Thành đi rồi. Cả đám im lặng đến cứng ngắc, Khánh Đức Đế rõ ràng là muốn ăn cả cá và tay gấu mà!

Thượng Quan Mẫn Hoa nghe thấy Văn tổng quản báo cáo, cười nhạt một tiếng, nhận lấy sổ sách do hắn đưa lên nhìn qua số lượng bạc không lồ trên đó, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Tâm tư của thánh thượng, đến giờ Văn công công đã hiểu chưa?”

Văn tổng quản ngầm hiểu, lão thu lại ý cười nói rằng theo quy cách phải sắp xếp cho hoàng hậu nương nương bảy mươi hai thị nữ, bạc lĩnh hàng tháng là một trăm hai mươi lượng, hỏi nàng có nên tiếp tục làm như cũ không? Thượng Quan Mẫn Hoa xua tay, rút đi một nửa số người, Văn tổng quản vâng dạ ghi lại, làm xong việc liền lui ra.

Lúc này, đêm đã dần khuya, Thượng Quan Mẫn Hoa hỏi thăm biết bên chỗ Chu Quảng Hoằng kia ổn thỏa cả, đang định cởi áo nằm ngủ thì Chương Xuân Triều mặc một thân đồ đen, lù lù bước từ sau tấm rèm ra lặng yên không một tiếng động, dọa cho nữ nhân đang trầm tư suýt nữa thì kinh hô thành tiếng.

“Thì ra cô cũng biết sợ à?”

Thượng Quan Mẫn Hoa vội vàng vỗ vỗ ngực mình đang phập phồng, đè trái tim đang nhảy quá nhanh xuống, lòng thầm mắng. Nàng không nói gì, đưa cuốn sổ đặt ở đầu giường cho lão. Chương Xuân Triều cúi đầu, tiện tay giở ra liếc mấy cái, lão không ngẩng mặt lên chỉ nhướng mày hỏi: “Tiền cho thợ thêu nữ đến hai vạn quan cơ à?”

“Chỉ dệt vải thôi đã cần ba trăm người rồi, hai vạn quan không hề nhiều.” Thượng Quan Mẫn Hoa trả lời. Chương Xuân Triều trầm thấp cười lên đầy trào phúng: “Khà khà, thú vị thật, vợ cả như cô, không chỉ phải ngoan ngoãn làm việc cho Chu Thừa Hi, còn phải bù bạc cho hắn dỗ dành vợ bé. Cô đúng là hiền lành đức độ. Hừ hừ!”

Thượng Quan Mẫn Hoa rót chén nước nóng, tay che trái tim, cũng không tức giận, dưới màn hơi nước ấm áp đang tỏa ra, nàng chậm rãi trả lời: “Bạc này nha, là để mua binh khí cho quân Tây Nam.”

“Bản tọa nghe nói, cô vớt được ở chỗ Cát Mạc Vương một khoản không nhỏ đâu.”

“A, cái kia hả, là để cho ông xài.” Thượng Quan Mẫn Hoa lấy ra một bản sao khác của tờ hòa ước, con số ghi trên đó chênh hẳn so với hạn mức thương thảo được báo lên triều đình hai chữ số.

Chương Xuân Triều im bặt, đầu ngón tay lướt qua tờ giấy mỏng manh kia, dưới ánh nến mờ nhạt tiếng ngón tay ma sát vào tờ giấy vang lên rõ mồn một. Đột nhiên lão cười đến lăn lê bò toài, toàn thân đều đang rung bần bật, lộ ra sự hưng phấn của lão. Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng nghiêng mắt liếc lão một chút: “Nhỏ giọng thôi. Bản cung còn phải bày ra một cái hình tượng cực kì thông minh lại nhìn nhầm người để lừa thêm ít bạc nữa về dùng đây.” Người nghe lại cười to lần nữa. Lão vừa cười vừa nói: “Xem ra bản tọa thật sự coi khinh cô rồi, Tả Khuynh Thành nào xứng làm đối thủ của cô?”

“Nữ nhân kia à. Chậm rãi chơi với ả thôi.” Thượng Quan Mẫn Hoa lơ đễnh, nhấp một ngụm nước nhỏ cho môi bớt khô, đáp lại nhàn nhạt. Mục tiêu của nàng rất rõ ràng, chính là Tần Quan Nguyệt – kẻ giết mất một trăm mười một thủ hạ đắc lực của nàng, nàng muốn lấy vinh quang tỏa sáng của Đại Chu để chiếu mòn dã tâm của lão, để lão phải chậm rãi già đi trong tuyệt vọng và tự ti.

Chương Xuân Triều thu đồ, móc trong ngực áo ra sáu lá thư quy hàng của thế gia, Thượng Quan Mẫn Hoa kinh ngạc về tốc độ của lão, Chương Xuân Triều lạnh lùng đáp lại rằng, có Chương Triều Sinh dắt mối. Thượng Quan Mẫn Hoa mở ra nhìn qua, kim ấn của gia chủ thế gia đỏ tươi ánh vào đáy mắt. Nàng lật danh sách trong đầu ra đối chiếu một lần, sáu nhà này không xuất chúng, kẹt giữa khu vực an ninh quan trọng và khu vực thương mậu phát đạt để giãy dụa cầu sinh.

Trong lòng nàng đã có tính toán, thu đồ vào cất trong hộp xong, lại thấy vẻ mặt mỏi mệt của Chương Xuân Triều mới rót một chén nước nóng đưa cho lão, hỏi: “Ông xem, ta điều Kế Đông Thành qua giúp ông ổn không?”

Sắc mặt đối phương dần dần lạnh xuống, nàng không nhanh không chậm, thong thả giải thích: “Sắp tới phải bắt đầu đàm phán chuyện phân chia lợi ích, mấy ngành hàng kinh doanh thủy lợi này càng làm càng lớn, ta lo lắng ông không quen, muốn tìm người phụ giúp ông thôi, ông thấy có được không?”

Sắc mặt Chương Xuân Triều lúc này mới tốt lên, lão cũng chỉ cần nghĩ một cái là rõ ràng ngày, vẻ giận trên mặt hơi liễm đi, lão bảo: “Còn tính toán với ta hả, mưu trí, khôn ngoan, hừ, chuyện nông thương cô muốn cho ai làm thì cho, còn vụ vận chuyển đường thủy này để bản tọa quản cho cô, tránh cho đến lúc cô lôi hết ra dâng cho nam nhân.”

“Được thế thì còn gì bằng?” Thượng Quan Mẫn Hoa ngáp một cái: “Ta cũng khá tin tưởng thủ đoạn của Tiểu Xuân sư phụ mà.”

Cuối cùng trong lòng Chương Xuân Triều vẫn có khúc mắc, không tiếp tục vui đùa giải trí với nàng, bay thẳng ra ngoài cửa sổ, ra khỏi cung rồi. Thượng Quan Mẫn Hoa tắt nên, vừa ngồi xuống giường lập tức cảm thấy bất thường, bóng đen trong rèm mở to hai mắt trừng thẳng vào nàng, dù cho nàng có trấn định nữa cũng không khỏi hét lên thất thanh.

“Suỵt! Là trẫm!” Chu Thừa Hi vội vã nhảy ra khỏi cửa hầm chỗ khung giường, đưa tay che miệng hoàng hậu, báo ra thân phận của mình. Một đêm Thượng Quan Mẫn Hoa bị dọa đến hai lần, mặc kệ hắn là ai, lập tức xách gối sứ lên đập. Chu Thừa Hi tự biết mình đuối lý, cũng không dám cản trở, chỉ lùi ra một chút phân bua: “Trẫm nghe cung nhân báo hoàng hậu không dùng bữa tối mới đến thăm xem sao.”

Thượng Quan Mẫn Hoa hồ nghi, lẳng lặng cởi áo ngoài, nói nàng đã ăn điểm tâm rồi, nếu không có việc gì thì bệ hạ về đi thôi. Chu Thừa Hi phối hợp chạy tới cởi quần áo ra, nàng tức giận tới mức nghiến răng. Lúc ăn tối hắn còn định đánh nàng, còn mắng nàng không biết trời cao đất dày là gì, bao che Tả Khuynh Thành xong rồi hắn lại coi như không có chuyện gì à?

Hai mắt nàng đảo qua đảo lại, trên mặt lộ ra ý cười, lại đốt nên lên lần nữa, sau đó đưa mấy lá thư quy hàng của thế gia kia ra ném cho hắn, bắt đầu nói chính sự với hắn. Chiêu này nếu dùng cho nam nhân khác đương lúc cung tên đã lên dây lại không bắn được có lẽ không xài được, nhưng lại vừa đẹp để đối phó Chu Thừa Hi.

Động tác nhào về phía nàng của Chu Thừa Hi hơi chậm lại, xem xong danh sách, vẻ mặt của hắn cũng bắt đầu nghiêm túc lên, suy tư một lúc lâu sau lại thấy không vừa ý, hắn bảo: “Chỉ có bốn nhà này thôi à?”

Không tính nhà họ Nhâm và nhà họ Giang, cầm ngọc tỉ của hoàng đế mà chỉ mới đạt được thành ý của mỗi bốn nhà, còn chỉ ở mức độ thăm dò, tất nhiên Chu Thừa Hi thấy bất mãn rồi. Người này còn muốn nhận thêm ít bài học vì ăn chưa đủ đau khổ à?

Thượng Quan Mẫn Hoa trả lời, giọng lành lạnh; “Chuyện này muốn gấp cũng không được. Chờ đến khi anh làm ra thành tựu, đến lúc đó bọn họ sẽ phải chạy đến cầu anh. Khi đó anh muốn giết ai thì giết đến sướng tay thì thôi.”

Chu Thừa Hi vẫn không quên ba năm đầu khi hắn vừa lên ngôi, cải cách chính trị trì trệ không tiến triển, ngược lại còn đi thụt lùi khiến mình rơi vào thế cục hỏng bét, tiến thoái lưỡng nan kia. Hắn đi tới đi lui trong phòng, lông mày nhíu chặt, trầm tư một lúc lâu sau mới lên tiếng đồng ý quăng bảy phần mười khoản tiền bồi thường kia vào để đầu tư vực dậy trăm nghề.

Mạch suy nghĩ của hắn rất rõ ràng, thấy rõ hạng mục đầu tiên để phát triển trăm nghề chính là vận tải. Hai đường thủy bộ đều có Chương Xuân Triều nhúng tay, hắn nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa, cuối cùng vẫn nói nếu như Chương Xuân Triều không làm ổn, hắn sẽ phái người khác gánh vác việc này.

Thượng Quan Mẫn Hoa bảo, dù Chương Xuân Triều không làm ổn thì Chương Triều Sinh cũng sẽ phụ lão, hai đường thủy bộ này là hạng mục quan trọng nhất, giao cho người khác nàng không yên tâm. Hai người thương lượng một phen, quyết định vẫn cứ bắt đầu từ những thành trấn ngoại thành Đại Đô là tốt nhất. Nghĩ đến chuyện xưa, Chu Thừa Hi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tàn nhẫn, đáy mắt cũng đỏ rừng rực một mảnh. Thượng Quan Mẫn Hoa lại cười đến cao thâm khó dò, chỉ nói: “Đến lúc đó bệ hạ sẽ biết!”

Chu Thừa Hi chán nản, bỏ qua vấn đề này, lại hỏi: “Vực dậy nông – công – thương, hoàng hậu đã có thượng sách chưa?”

Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẽ lắc đầu, Chu Thừa Hi trừng mắt với nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười đối mặt với hắn, muốn nói rõ ràng hả, được: “Cần người thì Sơ Thiện Đường hoạt động mười năm, có thể cung cấp công nhân kỹ thuật cho đủ các ngành nghề cơ sở. Trước mắt chính là cơ hội để cho các nhân vật có chí dấn thân báo đáp quốc gia, viện hàn lâm, mặc dù là mới xây dựng, nhưng sẽ không thiếu mưu sĩ gia nhập. Cho dù là về hình thức phát triển thương nghiệp, Lưu Danh Thành năm xưa cũng có thể là ví dụ tiêu biểu để tham khảo một hai, ngay cả vấn đề tài chính để lập nghiệp quan trọng nhất kia, bệ hạ cũng không phải sầu lo rồi.”

“Bệ hạ còn cần ta làm gì nữa chứ? Bản cung tin tưởng, chỉ cần bệ hạ chăm lo quản lý, nhất định sẽ có thể thực thi hùng tài đại lược, công danh thiên cổ để lại cho đời sau, bá nghiệp đế vương át sẽ thành công.”

Đạo lý nào đã nói đủ rõ ràng, nàng nghĩ bằng vào trí thông minh của Chu Thừa Hi, hắn tất sẽ lĩnh hội một phen khổ tâm của nàng, khoác vào tấm giáp đấu sĩ – đánh với Tần Quan Nguyệt đến người chết ta sống đi thôi.

Kết quả, Chu Thừa Hi lửa giận bừng bừng, gân xanh toàn thân nổi hết lên, giật đùng đùng, nắm tay hắn siết lại, khớp xương kêu răng rắc. Thượng Quan Mẫn Hoa không hiểu vì sao hắn lại tức giận như vậy. Chu Thừa Hi bước một bước dài vọt đến bên cạnh nàng, túm lấy cổ tay nàng kéo về phía mình. Hai thân thể nóng bỏng dựa sát vào nhau, Chu Thừa Hi khóa chặt ánh mắt nàng, không cho phép nàng trốn tránh.

“Nếu có thể, Thượng Quan Mẫn Hoa, trẫm sẽ dùng xích trói nàng lại!”

Tay hắn dùng sức rất manh, làm nàng đau đớn đến mức túa mồ hôi lạnh. Đau đớn mới làm Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu ra nguyên nhân vì sao hắn nổi điên. Hắn vẫn còn nhớ rõ thời điểm khi Lưu Danh Các bắt đầu khởi công xây dựng, nàng cũng tính bài buông tay toàn bộ, lùi về phía sau màn, chờ ngày rời đi. Hắn cũng nghĩ lần này giống như lần trước vậy.

Trong lòng nàng cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu, nỗi đau đớn trên cổ tay cũng không còn quá khó chịu như trước. Nàng cười dịu dàng, từng đợt sóng lấp lánh dao động nơi đáy mắt, trong hơi thở nhẹ nhàng nhàn nhạt lộ ra sự mị hoặc quyến rũ say lòng người. Hơi thở của Chu Thừa Hi càng lúc càng dồn dập, hắn ôm chặt lấy nàng, muốn hung hăng gặm cắn một phen, nàng lại giảo hoạt chạy khỏi vòng tay hắn, nhẹ nhàng tựa vào thành giường bảo hắn: “Ngoài chỗ này ra, bản cung sẽ không đi đâu nữa hết.”

Chu Thừa Hi hơi tỉnh táo lại, nhỏ giọng trần thuật: “Bởi vì con của cô ở đây.”

Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cười không đáp, nhưng khi Chu Thừa Hi đã trần truồng nhào về phía nàng, hai tay nàng ngăn lại trước ngực của hắn, tránh đi nụ hôn của hắn và bảo: “Bệ hạ nên trở về rồi, đến giờ vào triều!”

Động tác của Chu Thừa Hi khựng lại, dưới ánh nến, ngũ quan hắn văn vẹo khó coi, sắc mặt đen triệt để. Cuối cùng hắn đã hiểu ra mánh khóe của nàng, hắn nheo mắt lại, trong mắt tản ra thứ ánh sáng nguy hiểm, hắn bảo: “Hoàng hậu, đêm nay trẫm lại đến. Đến lúc đó, đừng làm trẫm thất vọng.”

Vẻ dục cầu bất mãn của hắn lại chọc cho Thượng Quan Mẫn Hoa cười lên, nàng cười ôn nhu thoải mái, đợi hắn đi rồi, nàng thủng thẳng kéo chăn lên ngủ bù.
Bình Luận (0)
Comment