Đông Cung Kiều Tước

Chương 4

Sở thị nghĩ vậy, vẻ nghi ngờ trong ánh mắt liền biến mất, còn tốt bụng thưởng một chai Kim Sang Dược thượng hạng cho A Yên.

“Đứa nhỏ này xinh đẹp hiền lành, ta cũng thương nó.” Sở thị cười nói với Cầu ma ma.

“Có được câu nói này của phu nhân, đó là phúc khí tu được từ kiếp trước của nó.” Cầu ma ma vội vàng nói.

A Yên nhận lấy Kim Sang Dược từ trong tay đại nha hoàn Lâm Lang, lại lặng lẽ nhìn thái độ của Sở thị, lúc này tâm lý đề phòng mới buông xuống.

Tuy nàng chưa từng trải qua sự đời, nhưng kiếp trước xảy ra những chuyện như vậy, làm sao nàng không biết sự độc ác của Sở thị.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo của nha hoàn.

“Phu nhân, đại thiếu gia đến.”

Nghe thấy Giang Thầm đến, khuôn mặt Sở thị đầy ý cười, đối với con trai nối dõi duy nhất của Giang gia này, Giang Thầm chính là chỗ dựa nửa đời sau của bà ta.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Trong lúc nói chuyện, một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y xanh tùng tuyết đi vào, dáng người hắn cao dong dỏng, bước chân không được vững chắc, có vẻ không đủ khí huyết.

Người của Giang gia đều biết Giang Thầm ham nữ sắc, vì việc này mà người làm mẹ như Sở thị cũng không biết đã khuyên bảo bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần nhắc đến việc này Giang Thầm lại mượn cớ muốn con nối dõi để nói chuyện, Sở thị cũng đành để mặc hắn, quay đầu dặn dò phòng bếp mỗi ngày đun ít thuốc bồi bổ cơ thể cho hắn, đừng để hắn tổn hại cơ thể.

Nhưng mặc dù như vậy, sắc mặt của Giang Thầm cũng tái nhợt hơn với người bình thường, bọng mắt cũng thường xuyên thâm xanh.

Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng Sở thị càng thêm bất mãn với con dâu Địch thị, bà ta đã nghe nói đến chuyện khoảng thời gian gần đây Địch thị suốt ngày quấn lấy con trai, nhưng dù sao cũng là chuyện trong nhà con trai, bà ta cũng không tiện quản nhiều, nhưng lúc này nhìn thấy khí sắc của con trai không tốt, ba ta liền nổi giận với Địch thị, cảm thấy Địch thị không chăm sóc tốt con trai bà ta.

“Nhi tử xin thỉnh an mẫu thân.” Giang Thầm vừa đến liền hành lễ.

“Mau đứng lên, sao con lại đến đây, vợ của con vừa mới đến chỗ lão phu nhân.” Sở thị nói.

Giang Thầm cười nói: “Mặc kệ nàng ta, nhi tử đến thỉnh an người, lẽ nào người không vui?”

Giang Thầm luôn rất biết ăn nói, nói mấy câu đã dỗ cho Sở thị bật cười, bà ta gọi người đưa trà và điểm tâm lên.

Giang Thầm cầm chén trà uống một ngụm, ánh mắt lại luôn nhìn vào A Yên đứng bên cạnh Cầu ma ma.

Ánh mắt của hắn không hề kiêng dè, A Yên bị hắn nhìn đến căng thẳng, cơ thể cũng phải run lên, bèn trốn phía sau Cầu ma ma.

Sắc mặt tiểu cô nương trở nên tái nhợt, trên trán vẫn quấn một lớp vải xô dày, trong đôi mắt đầy vẻ căng thẳng và bất an, dáng vẻ bị dọa sợ.

Giang Thầm lại hài lòng cười, tiểu cô nương này, sao chớp mắt đã trở nên xinh đẹp như vậy. Nếu không phải hôm nay hắn nghe người trong phủ nói bên cạnh Phù Nhi có tiểu mỹ nhân nên đến xem, hắn thật không ngờ người đó lại là Tiểu A Yên này.

Hóa ra, mỹ nhân dậy thì rồi lại là dáng vẻ như vậy, khiến khí huyết của hắn cũng phải sôi sục, hận không thể kéo mỹ nhân vào lòng âu yếm ngay lập tức.

Ánh mắt Giang Thầm nhìn A Yên cũng phát sáng lên, mọi người trong phòng đâu thể không phát hiện ra.

Sở thị khẽ cau mày, nói với Cầu ma ma: “Ngươi đưa A Yên lui xuống trước đi.”

Cầu ma ma đáp lại một tiếng, liền đưa theo A Yên lui xuống.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Người ngoài đi xuống, lúc này Sở thị mới nói với Giang Thầm: “Nhìn cái gì, đó là người bên cạnh muội muội của con, con để ý ai cũng được, nhưng A Yên thì không được. Con phải thi khoa cử, không thể làm những việc hồ đồ làm bẩn thanh danh của con.”

Giang Thầm nhớ lại dáng vẻ căng thẳng và sắc mặt tái nhợt sợ hãi của tiểu cô nương vừa nãy, cười nói với Sở thị: “Đương nhiên, người trong phòng của muội muội, nhi tử sẽ không động vào, nhi tử tự biết chừng mực.”

Hắn là đại thiếu gia của Giang phủ, người hắn đã để ý thì nhất định phải có được. Hơn nữa, trước nay Địch thị luôn hiền thục, bảo nàng ta đi thương thảo với nhị muội, một nha hoàn mà thôi, có lẽ nhị muội cũng sẽ cho.

Hoặc là, nha hoàn muốn trèo cao bò lên giường của chủ, đợi khi gạo đã nấu thành cơm, vậy thì không phải thành người trong phòng của hắn rồi sao?

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Giang Thầm nhếch lên, nghĩ đến tiểu mỹ nhân ở dưới người của hắn, trong lòng đã cảm thấy sung sướng.

Đợi sau khi Giang Thầm đi, đại nha hoàn Lâm Lang nháy mắt với Phỉ Thúy, Phỉ Thúy quay người đi ra.

Lúc sau Phỉ Thúy đã tìm Thu Nhạn, kể lại chuyện ở trong phòng vừa nãy cho Thu Nhạn nghe.

Lúc này Thu Nhạn đang ở trong viện của nhị cô nương Giang Oanh của Giang gia. Nàng ta đến thăm Giang Oanh, thứ nhất là an ủi Giang Oanh, thứ hai là tạo quan hệ tốt. Phu nhân nhận Tử Oanh là nghĩa nữ, thưởng cho không ít đồ tốt, bày đầy trong phòng.

Thu Nhạn vui vẻ trở về phòng, lập tức nói chuyện này cho Giang Oanh nghe.

Giang Oanh nghe xong, trên khuôn mặt lúc này lộ ra ý cười, oán hận nói: “Lần này ta phải cho con tiểu hồ ly tinh đó đẹp mặt!”

“Ngươi đi đi, lén nói chuyện này cho đại nãi nãi, nói ánh mắt đại thiếu gia nhìn A Yên không rời, còn tuyên bố sau này sủng ái A Yên, đợi A Yên sinh con, sẽ nâng nàng ta làm thê thiếp.”

Giang Oanh càng nói càng hả giận, bề ngoài đại nãi nãi có vẻ rộng lượng, nhưng bên trong lại là người hẹp hòi, nếu không trong phòng đại thiếu gia nhiều người như vậy, làm sao ai ai cũng không phình bụng lên giống như nàng ta.

Nếu đại nãi nãi nghe thấy hai chữ thê thiếp, chắc chắn sẽ nghĩ cách xử lý tiểu tiện nhân A Yên đó.

Hai người cười thầm trong lòng, Thu Nhạn liền ra khỏi phòng, đi thẳng đến viện nơi ở của đại nãi nãi Địch thị.

Bên này, A Yên và Cầu ma ma trở về trong phòng, chờ đóng cửa lại, nàng mới run rẩy nói: “Tổ mẫu, vừa nãy đại thiếu gia…”

Giọng của nàng vốn thanh mỏng, lúc này giọng run run còn mang theo vẻ bất an và hoảng loạn, Cầu ma ma nghe mà cảm thấy đau lòng, lập tức ôm lấy nàng.

“Bình tĩnh, không sợ, con là người trong phòng của cô nương, làm huynh trưởng sao có thể nhớ thương người trong phòng của muội muội, truyền ra ngoài thì danh tiếng của hắn cũng bị hủy hoại. Con quên rồi sao, đại thiếu gia cũng phải thi khoa cử.”

“Hơn nữa, phu nhân sẽ không đồng ý đâu, nếu không vừa nãy sao lại bảo ta đưa con ra ngoài.”

A Yên khóc thút thít trong lòng Cầu ma ma.

Nàng thật sự bị dọa chết rồi, mấy năm nay nàng biết mình xinh đẹp, lúc nào cũng trốn tránh đại thiếu gia, ngay cả trong viện của đại nãi nãi cũng không đến một lần. Vừa nãy trong phòng phu nhân, thấy đại thiếu gia nhìn nàng như vậy, nàng cảm thấy mình giống như thú săn bị người ta nhằm vào, ánh mắt đại thiếu gia nhìn nàng khiến nàng buồn nôn.

“Được rồi được rồi, sau này chúng ta tránh xa chút là được, hơn nữa trên trán con đang bị thương, bên cạnh đại thiếu gia nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, đâu thể đặt tâm tư vào con.”

“Khả năng cao là những lời đồn đại của con tiểu tiện nhân Thu Nhạn kia bày ra mới khiến đại thiếu gia tò mò đến xem. Đợi qua hai ngày nữa, đại thiếu gia sẽ quên thôi.” Cầu ma ma nhẹ giọng an ủi.

Với lời an ủi của Cầu ma ma, A Yên dần dần bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn bất an. Để tổ mẫu không lo lắng, nàng ổn định tinh thần, gật đầu nói: “Con biết rồi, tổ mẫu cũng đừng lo lắng, hai ngày này con tránh đi, cũng không đến phòng của đại phu nhân, chỉ hầu hạ cô nương, nửa bước cũng không ra khỏi phòng.”

Cầu ma ma gật đầu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể như vậy, làm nô tỳ của người ta, chẳng phải số mạng vốn định sẵn sẽ bị người ta chà đạp sao.

Bà nhớ lại ngày đó khi bà nhặt được A Yên, trên người A Yên mặc xiêm y tinh tế đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn là biết không phải người bình thường được mặc, lòng bà càng thắt lại.

Ngày đó nếu bà không nhặt A Yên về, có lẽ A Yên sẽ được cha mẹ nàng tìm được, trở lại gia đình phú quý của nàng, lúc này sẽ không đến nỗi bị kinh sợ như vậy.

Nhưng lúc đó tiểu cô nương mới ba bốn tuổi phát sốt trong đống tuyết, hôn mê bất tỉnh, xung quanh lại không có ai, nếu bà không đưa nàng lên xe ngựa, e rằng lúc đó nàng đã mất mạng, còn nói gì đến phú quý sau này nữa.

Cho nên nói, đây là số phận, bà cứu A Yên một mạng, nhưng cũng để A Yên đi theo bà chịu khổ bao nhiêu năm nay.

Cầu ma ma kiềm chế nỗi buồn trong lòng, đi đến trước bàn rót chén trà nhỏ cho cháu gái, bảo nàng uống một chén giảm bớt kinh sợ.

A Yên ngồi ở trước bàn, ngoan ngoãn bưng trà lên uống.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

A Yên vừa thả lỏng lại căng thẳng lên, không kịp nghĩ kỹ, chỉ thấy cửa phòng bị đẩy mở ra, hai ma ma mặc áo vải bố màu xanh lá cây từ bên ngoài đi vào.

A Yên đã từng gặp hai người này, là người bên cạnh đại nãi nãi.

A Yên cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài.

Sắc mặt của nàng liền trắng bệch, trên trán cũng có chút mồ hôi.

“Ôi, A Yên cô nương sợ cái gì, các lão nô chỉ đến đây kêu A Yên đến viện của đại nãi nãi một chuyến. Nãi nãi của chúng ta có lời muốn nói với A Yên cô nương.”

Ma ma đó vừa nói vừa tiến lên muốn tóm lấy A Yên.

A Yên vô thức trốn về phía sau Cầu ma ma.

Một bà ma ma thô kệch khác lại cầm dây thừng trói Cầu ma ma lại, rồi nhét khăn vào miệng chặn họng Cầu ma ma.

Cầu ma ma hô to ư ư, nhưng không phát ra được âm thanh.

Chỉ có thể nhìn A Yên bị ma ma đó đánh ngất đưa đi.

Khi A Yên mở mắt, nàng ở trong một gian phòng củi, bên ngoài trời đã tối.

“Liễu ma ma, đại nãi nãi thật sự muốn bán con tiểu nha đầu đó sao?”

“Việc này còn giả được sao? Tiểu tiện nhân này mê hoặc đại thiếu gia của chúng tôi, khiến đại thiếu gia nói muốn bình thê gì đó, nếu là ngươi, ngươi có thể chứa nàng ta không? Nãi nãi của chúng ta tốt bụng không đánh giết nàng ta chính là từ bi rồi, bây giờ bán nàng ta cho ngươi, sau này sống hay chết cũng không liên quan đến Giang gia.”

“Vậy thì tốt, vừa nãy ta cũng có liếc nhìn, da thịt mịn màng có tố chất mỹ nhân, chẳng trách tuổi còn nhỏ đã mê hoặc đại thiếu gia các ngươi đến thần trí u mê. Nếu nãi nãi đã không chứa, vậy thì ta lấy luôn. Chỉ là trên trán nàng ta bị thương khó tránh có vết sẹo, đến lúc đó còn phải thuốc thang, bà cũng biết, thuốc thượng hạng rất đắt…”

“Việc này có là gì, nãi nãi đã nói không cần ngươi tốn một văn tiền, ngươi đưa người về là được, cho không ngươi”.

“Ôi ôi, thế sao được, sao có thể nhận không mỹ nhân…”

Liễu ma ma liếc nàng ta một cái, đưa tay lấy một tờ khế ước bán thân từ trong tay áo ra, không vui nhét vào trong tay người đó.

“Cái đồ làm tiền nhà ngươi, nghĩ rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì hả? Cầm lấy đi, làm xong chuyện này, nãi nãi chúng ta cũng sẽ nhớ đến cái tốt của ngươi.”

Nghe thấy tiếng bên ngoài, toàn thân A Yên toát mồ hôi lạnh, nàng cắn chặt môi, kiềm chế nỗi kinh sợ và tiếng khóc.

Không bao lâu sau, cánh cửa cót két mở ra, bước chân từ xa đến gần.

A Yên giả vờ hôn mê bất tỉnh, bị người ta đưa ra ngoài, đặt lên xe đẩy.

Chiếc xe đẩy ra khỏi con ngõ Giang gia, chuyển vào con đường chính.

Ba tên đại hán lực lưỡng khỏe mạnh và hai bà bà thô kệch canh giữ bên cạnh, A Yên biết bây giờ nếu mình không bỏ trốn thì sẽ không còn cơ hội.

Nàng bỗng ngồi bật dậy, khi người ở bên cạnh chưa kịp phản ứng gì, nàng đã nhảy xuống xe, liều mạng bỏ chạy về phía trước.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Trong màn đêm đen kịt, tiểu cô nương cứ chạy mãi chạy mãi, thật sự là quá đáng sợ, nếu nàng bị bán đến nơi dơ bẩn đó, cả đời này coi như xong.

Cơ thể mảnh mai của A Yên đón lấy từng cơn gió lạnh về đêm, nàng không màng tất cả chạy về phía trước, muốn thoát khỏi đám ác ma bắt nàng phía sau.

Tim của nàng đập thình thịch thình thịch vô cùng mạnh mẽ, thấp thoáng nhìn thấy một chiếc xe ngựa phía trước, nàng không kịp la lên cứu mạng, đã bị tên lực lưỡng đuổi theo phía sau đánh ngất.

Lúc ý thức mơ hồ, nàng thấp thoáng nhìn thấy tấm vải che của chiếc xe ngựa cách không xa được vén lên, một vị công tử mặc cẩm y ngồi trong đó, dáng vẻ rất quen thuộc.

“Công tử.” Trong đầu A Yên hiện lên ý niệm cuối cùng, rồi mất đi ý thức.

Đoàn người bê A Yên biến mất trong màn đêm.

Trước xe ngựa, Thanh Mạch nhìn chủ tử nhà mình: “Chủ tử, cần cứu người không?”

Tạ Thận Chi lạnh nhạt nhìn hắn một cái, cầm chén trà trong tay thờ ơ thưởng thức.

“Nhiều chuyện!”
Bình Luận (0)
Comment