Đông Cung Tàng Kiều

Chương 36

Tin tức Trường Giang vỡ đê cuối cùng cũng lan khắp hoàng cung. Sau khi biết tin, người đầu tiên Tử Quyên đến tìm là Vệ Chiêu.

“Chiêu Chiêu, nhà của ngươi là ở bên bờ Trường Giang đúng không?”

Vệ Chiêu lúc này vô cùng hoảng sợ, lôi kéo Tử Quyên nói: “Chắc phụ mẫu ta không có việc gì chứ?”

“Sẽ không sao đâu.” Tử Quyên vội vàng an ủi nàng, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc, “Nếu không … chúng ta nhờ Đặng Trung đi hỏi thăm xem sao?”

Vệ Chiêu gật đầu.

Đặng Trung gần đây được Hoàng đế phái đi xử lý các việc liên quan đến nạn dân, cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.

Hắn nhìn Vệ Chiêu, nhẹ nhàng trấn an nói: “Chiêu tỷ tỷ, không có việc gì đâu, lần này Trường Giang vỡ đê chủ yếu ở vùng trung du, gia hương của tỷ ở hạ du, sẽ không ảnh hưởng gì, nếu tỷ lo lắng, ta sẽ phái người đi liên hệ với phụ mẫu của tỷ.”

Nỗi lo trong lòng của Vệ Chiêu bây giờ mới hạ xuống, vội vàng nói: “Được, vậy ta sẽ viết một phong thư gửi cho phụ mẫu.”

Nàng viết xong, gửi thư cho Đặng Trung, cảm kích nói: “Đa tạ Tiểu Đặng Tử, ngươi đang bận rộn mà lại phải bận tâm đến việc của ta.”

Đặng Trung cất thư xong, lộ ra một nụ cười sáng lạng: “Giữa chúng ta không cần nói cảm tạ.” rồi lại cẩn thận quan sát Vệ Chiêu: “Chiêu tỷ tỷ, trong thời gian này tỷ gầy đi nhiều quá, tỷ phải cố gắng bảo trọng thân thể.”

Vệ Chiêu gật đầu, tiễn hắn ra cửa.

Dọc đường đi, nàng đã hỏi thăm hắn về tai hoạ lần này. Đặng Trung liên tục lắc đầu, thờ dài nói: “Tình huống cũng không lạc quan, hiện nay nhóm nạn dân đầu tiên đã đến Lạc Dương, quả thực vô cùng thê thảm.”

Vệ Chiêu nghe nói tới thảm trạng, sắc mặt trắng bệch, nhớ tới việc phụ mẫu của mình còn chưa có tin tức, không biết bao nhiêu gia đình phải trôi giạt khắp nơi, nhà tan cửa nát.

“Thái tử điện hạ phụ trách việc cứu nạn lần này …” Đặng Trung trong lúc vô ý đã nhắc đến Thái tử, hắn thoáng dừng một chút, quan sát sắc mặt của Vệ Chiêu, chuyển sang đề tài khác: “Chiêu tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ mau chóng phái người đi truyền thư, nhưng bây giờ nạn dân quá nhiều, khắp các trạm dịch đều quá đông người đến hỏi thăm tin tức của thân nhân, cho nên cần tốn nhiều thời gian hơn mới có thể truyền tin đến được tay của phụ mẫu tỷ.”

“Không sao cả.” Vệ Chiêu lắc đầu. “Ta đợi tin tức của ngươi.”

Đặng Trung gật đầu, “Được, nếu có tin tức ta sẽ lập tức báo cho tỷ.”

Lúc quay về Hoán Y cục, tâm tình của Vệ Chiêu cũng hồi phục không ít, nhưng không thể không nhớ lại lời Đặng Trung vừa nói.

“Thái tử điện hạ phụ trách việc cứu nạn lần này…”

Thời điểm chính sự bận rộn, Thái tử điện hạ cái gì cũng bất chấp, ngay cả dùng bữa cũng lơ là, cung nhân trong Đông cung không dám khuyên hắn, chỉ có mình nàng không sợ chết, thẳng thắn trông coi hắn dùng bữa xong xuôi mới bằng lòng bỏ qua.

Lần này thiên tai nghiêm trọng như vậy, việc xử lý khẳng định rất nhiều, nhất định Thái tử sẽ bề bộn nhiều việc. Cũng không biết hắn chú tâm dùng bữa hay không?

Nàng vừa đi vừa nghĩ, bất cẩn đụng đến một thân cây, khiến trán đỏ ửng một mảng lớn.

Nàng vuốt cái trán đỏ ửng, nhìn Hoán Y cục ở cách đó không xa, đột nhiên thấy bản thân thực sự đáng buồn cười.

Hắn là Thái tử cao quý, bên cạnh không có nàng, còn sẽ có rất nhiều người. Nàng hiện giờ đã không phải là cung nữ thiếp thân của Thái tử, cần gì phải buồn lo vô cớ?

Nàng lắc đầu, cố gắng vứt bỏ mọi tâm tư phức tạp trong đầu, hiện tại điều đáng bận tâm là làm sao có thể giặt xong đống y phục chất cao như núi.

Nghĩ đến đây Vệ Chiêu bước chân càng nhanh hơn.

*****

Đông cung.

Lý ma ma nhìn cái khay trong tay của cung nữ, cau mày: “Thái tử điện hạ còn chưa chịu cho truyền thiện?”

Cung nữ kia vẻ mặt cầu xin gật đầu: “Thái tử điện hạ chuyên tâm xử lý chính sự, người nào khuyên cũng không nghe.”

Sau khi tin tức Trường Giang vỡ đê được truyền đến, Thái tử chỉ chú tâm vào việc xử lý hậu quả thiên tai, có khi cả ngày cũng không dùng bữa, nước cũng không uống, nếu cứ tiếp tục như thế thì làm sao mà trụ nổi.

Nàng cũng không dám khuyên Thái tử, chỉ đành quay về cầu sự giúp đỡ của Lý ma ma, “Ma ma, phải làm sao bây giờ?”

Lý ma ma thở dài, cũng không phải người nào khuyên Thái tử cũng không nghe, chỉ là người có thể khuyên được hắn giờ đã không còn ở đây nữa.

“Các ngươi lui xuống trước.” Bà suy nghĩ một hồi, tự mình làm một tô mì, bưng vào trong thư phòng.

Trong thư phong, Thái tử quả thực y hệt như lời nói của cung nữ, vẫn đang chăm chú xử lý tấu chương, nghe thấy có người tiến vào, cũng không ngẩng đầu lên một cái.

“Cô không đói bụng, mang xuống đi.”

Lý ma ma thấy thân hình của Thái tử càng lúc càng gầy, trong lòng lo lắng.

“Điện hạ, ngài ăn một chút gì đi.”

Thái tử nghe được giọng nói của Lý ma ma, ngẩng đầu lên.

Hắn tựa vào ghế, mệt mỏi xoa xoa khoé mắt: “Tại sao ma ma lại tới đây.”

“Lão bà tử ta không đi không được, ta biết điện hạ rất bận, nhưng dù bận cũng không thể bỏ bữa.”

Bà bưng chén mỳ đến trước mặt Thái tử. Nhìn bát mỳ kia, hắn lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cùng Vệ Chiêu ngồi chung một chỗ ăn mỳ.

Khi đó hắn và Vệ Chiêu còn không quen thân, nhưng khi ấy hắn lại cho phép nàng ngồi chung bàn, còn nói với nàng những câu mà hắn trong ngày thường cũng không nói với các cung nhân.

Thái tử cầm đũa lên, gắp một chút mỳ bỏ vào trong miệng. Món mỳ mà hắn thường ngày thích ăn, nhưng lúc này lại nhạt nhẽo vô cùng.

Mấy ngày nay, chỉ cần rảnh rỗi là hắn sẽ không tự chủ mà nhớ tới Vệ Chiêu, ngay cả trong giấc mộng cũng nhớ tới hình bóng của nàng.

Hắn không biết bản thân bị làm sao, cũng biết không nên tiếp diễn như vậy. Vì vậy hắn không dám ngủ, cũng không dám để cho bản thân rảnh rỗi, theo bản năng làm cho chính sự chiếm hết thời gian, khống chế bản thân không được nghĩ đến nàng nữa.

Hắn sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà đi tìm nàng.

Hắn là Thái tử, Thái tử của Đại Ngụy, sao có thể hạ thấp thân phận, chủ động đi tìm một cung nữ?

Thái tử thật nhanh ăn xong tô mỳ, rồi nói với Lý ma ma: “Khổ cho ma ma rồi, trời đã tối, ma ma nên sớm đi nghỉ ngơi một chút.”

Lý ma ma muốn khuyên nhủ Thái tử nghỉ ngơi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Thái tử cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương xếp thành chồng trên bàn.

Bà chỉ đành lắc đầu, bưng bát lui ra ngoài.

Nhưng khi cánh cửa được khép lại sau lưng, trong lòng bà lại dâng trào một ý nghĩ.

Điện hạ rốt cuộc thực sự bận rộn việc chính sự hay là đang dằn vặt bản thân?

*****

Nhoáng cái đã đến mùa thu, cuộc sống hàng ngày vẫn đều đặn trôi qua. Khí trời cũng trở lạnh, cứu giúp thiên tai cũng tiến vào thế nước sôi lửa bỏng.

Mấy ngày nay có không ít nạn dân tràn vào thành Lạc Dương. Vì cứu tế nạn dân, triều đình đã xuất ra không ít bạc.

Để giảm bớt gánh nặng cho quốc khố, hậu cung cũng phải có một chút hành động. Quý phi đứng đầu lục cung, trên dưới Chiêu Đức cung làm gương, cắt giảm chi tiêu ăn mặc để hỗ trợ tiền triều.

Yến tiệc Trung thu năm nay cũng bị hủy bỏ, để tiết kiệm cho quốc khố.

Sau Trung thu, trong cung lại truyền ra tin tức, nói là Quý phi vì muốn cắt giảm chi tiêu, nên muốn cho phép một nhóm cung nhân xuất cung.

Văn Uyên cô cô phụ trách công việc thống kê danh sách cung nhân xuất cung lần này. Bà thấy Vệ Chiêu không có trong danh sách, nên đã bớt chút thời gian đến Hoán Y cục tìm nàng.

Thân thể của Vệ Chiêu dạo gần đây cũng càng ngày càng gầy yếu. Văn Uyên biết làm việc ở Hoán Y cục rất vất vả, có chút đau lòng nắm lấy tay nàng.

“Vệ Chiêu. ngươi gầy quá. Biết thế này, lúc trước ta không nên để ngươi đến Đông cung… Mà thôi, quên đi, tất cả đều đã qua, cuối cùng cũng quay trở lại đường chính. Về sau ngươi có ý tưởng gì? Ngươi còn muốn xuất cung không?”

Vệ Chiêu vẫn rất do dự: “Cô cô, ta … cũng không biết.”

“Ngươi nghe cô cô nói, có thể xuất cung thì nên xuất cung, ngươi không thích hợp ở lại chốn hoàng cung này.”

Vệ Chiêu cúi đầu.

Nhưng nàng vẫn không nỡ rời xa người ấy.

Văn Uyên nhìn dáng vẻ của nàng, lắc đầu, vỗ vỗ tay nàng nói: “Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ. Mấy ngày nữa là hết hạn báo danh rồi. Nếu ngươi muốn rời cung thì mau chóng tới tìm ta. Ngươi ở trong cung cũng đã đủ mười năm, thỏa mãn điều kiện xuất cung, nếu bỏ lỡ lần này, không biết lần sau sẽ là lúc nào.”

Vệ Chiêu ngoan ngoãn gật đầu: “Tạ ơn cô cô, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

*****

Chiêu Đức cung.

Còn chưa bắt đầu tới mùa đông, nhưng Quý phi đã mặc áo lông cáo vừa dày vừa nặng. Trong phòng cũng để nhiều hơn mấy chậu than, khiến Đặng Trung đứng trước mặt bà cũng đổ mồ hôi ướt sũng, nhưng bà vẫn không ngừng ho khan.

Đại cung nữ Trúc Lan xốc mành đi vào, mang trên tay chiếc khay đựng một bát thuốc.

Đặng Trung thấy thế vội vàng tiến tới nhận bát thuốc, thổi thổi rồi đưa đến cho Quý phi.

Quý phi lại đẩy cái bát ra, nhìn về phía Trúc Lan hỏi: “Thái tử vẫn không chịu qua đây sao?”

Trúc Lan khổ sở nói: “Việc này … Thái tử điện hạ nói chính sự bận rộn, hôm nay không thể tới được.”

Kỳ thực, nàng ngay cả gương mặt của Thái tử cũng không được trông thấy. Lý ma ma thấy nàng cứ đi đi lại lại hồi lâu ngoài cung, mới bảo nàng quay về.

Nhưng những lời này không thể nói cho Quý phi, tránh để bà lo lắng.

Quý phi nghe vậy, trong mặt lộ ra thất vọng: “Lại là chính sự bận rộn sao?”

Trúc Lan cúi đầu, che khuất biểu tình xấu hổ trên gương mặt.

Đặng Trung nhìn nàng một cái ròi nhìn về Quý phi cười nói nhẹ nhàng: “Nương nương, bây giờ cứu nạn thiên tai cũng đang vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng, thần nghe nói Thái tử bận đến mức chân không chạm đất, đã nhiều ngày ngay cả Đông cung cũng chưa về, nghĩ là thật sự quá mức bận rộn.”

Quý phi thở dài, thân thể lại thả lỏng một chút, tựa vào nhuyễn tháp: “Khổ cực cho Thái tử, không biết ngài ấy có chú tâm dùng bữa hay không, chính sự bận rộn, cũng không thể không chú ý đến thân thể… Thân thể này của bổn cung… đại khái cũng không thể ở bên cạnh ngài ấy lâu được nữa, chỉ hy vọng Thái tử có thể tìm được một người biết ấm biết lạnh, ở bên quan tâm đến ngài ấy, chăm sóc ngài ấy. Bổn cung ở dưới cửu tuyền, cũng có thể an tâm.”

Đặng Trung nghe ra ý tứ của Quý phi, trong lòng kinh sợ, vội vàng mở miệng: “Nương nương vạn lần đừng nên nói như vậy, thân thể của nương nương vẫn khỏe mạnh, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Quý phi lại lắc đầu nói: “Ngươi không cần an ủi bổn cung. Sức khỏe của bổn cung, bổn cung biết. Từ sau khi bị bệnh ở Liệp cung, ngày càng trở nên lụn bại, hiện tại tâm nguyện duy nhất của bổn cung là muốn tận mắt thấy Thái tử đại hôn, sớm ngày sinh hạ hoàng tôn, những thứ khác đều không quan trọng.”

“Nương nương…” Đặng Trung cúi đầu nhìn bát thuốc trong tay, trong lòng khổ sở, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Quý phi nhìn lá rụng bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Bệ hạ và Thái tử cứ như nước với lửa, bổn cung lo sợ sau khi qua đời, sẽ không còn ai ở giữa cứu vãn tình hình. Tính tình của Thái tử cao ngạo, tuyệt đối không bao giờ chịu cúi đầu trước, chỉ mong Thái tử phi có thể làm người hòa giải khi hai phụ tử bọn họ xảy ra mâu thuẫn.”

Bà nhìn Đặng Trung giao phó: “Bổn cung muốn đẩy nhanh hơn đại hôn của Thái tử. Chỉ khi Thái tử đại hôn, Thái tử phi thuận lợi sinh hoàng tôn, thì mới không có kẻ lay động được đến địa vị của Thái tử, ngươi hiểu ý của bổn cung không?”

Đặng Trung đặt bát thuốc xuống bàn, trịnh trọng quỳ xuống đất, khấu đầu nói: “Cái mạng của thần là do nương nương ban cho, nương nương cứ việc phân phó, Đặng Trung không dám không tuân theo. Sau này, thần nhất định sẽ tận tâm phụ tá cho Thái tử điện hạ, kể vượt qua núi đao biển lửa cũng không từ.”

Quý phi nghe hắn nói như vậy, cảm thấy yên tâm hơn, gật đầu nói: “Đứng lên đi.”

Đặng Trung đứng lên, lại mang bát thuốc lại cho Quý phi: “Kính mong nương nương yên tâm, dưỡng thân thể cho tốt. Thái tử vẫn còn đang mong nương nương được ẵm tiểu hoàng tôn đấy.”

Quý phi nghe vậy cuối cùng cũng nở nụ cười, lấy tay đẩy đẩy Đặng Trung một cái cười mắng: “Cái tên tiểu quỷ nhà ngươi.”

Sau đó tiếp nhận bát thuốc, chậm rãi uống từng chút một.
Bình Luận (0)
Comment