Đông Cung Tàng Kiều

Chương 39

Tạ Ánh Chân đứng trước Vệ Chiêu, nở nụ cười dịu dàng, thấy Vệ Chiêu ngẩng đầu, cúi người tự nâng nàng dậy.

“Muội muội không cần đa lễ như vậy.”

Vệ Chiêu sớm biết Thái tử phi là nữ lang của Tạ gia, nhưng không ngờ lại là Tạ Ánh Chân, có chút thụ sủng nhược kinh mà đứng dậy.

“Thái tử phi khiến nô tỳ cảm thấy thực hổ thẹn.”

Tạ Ánh Chân nắm lấy tay nàng, giận dỗi trách cứ: “Lẽ nào ta làm Thái tử phi thì sẽ không xứng làm tỷ tỷ của ngươi?”

Vệ Chiêu cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám.”

“Không dám, vậy ngươi xưng hô với ta như vậy làm gì?”

Vệ Chiêu khó xử, nhưng đón nhận ánh mắt đầy mong đợi của Tạ Ánh Chân, thật thấp giọng nói: “Ánh Chân tỷ tỷ.”

Rốt cuộc Tạ Ánh Chân cũng bật cười: “Thế này mới đúng.”

Nàng kéo Vệ Chiêu ngồi xuống nhuyễn tháp, “Vệ Chiêu muội muội, ta đã được nghe chuyện của muội, không ngờ muội lại trở thành cung nữ tư tẩm của Thái tử, ta muốn hỏi muội một câu, sau này muội còn muốn xuất cung không?”

Vệ Chiêu ngẩng đầu, tựa hồ vô cùng kinh ngạc vì không ngờ Tạ Ánh Chân sẽ hỏi như vậy.

Tạ Ánh Chân nắm lấy tay nàng, giải thích: “Để ta nói cho muội hiểu, ta nói như vậy không phải là vì tranh giành tình cảm, mà là suy nghĩ vì muội. Muội cũng biết, ta không có bất cứ tình cảm gì đối với Thái tử, mà Thái tử cũng đối với ta như vậy.”

“Nhưng vì khai chi tán diệp cho hoàng thất, Thái tử tất nhiên lại phải cưới rất nhiều cơ thiếp, khi đó nữ nhân trong Đông cung sẽ rất nhiều, tình cảnh của muội sẽ càng thêm thê thảm.”

“Ta nghe nói Thái tử vẫn để cho muội dùng tránh tử canh, điều đó có nghĩa là ngài ấy không muốn cho muội lưu lại con nối dõi, sau này hơn phân nửa là sẽ đưa muội về Cung nữ sở.”

“Cho nên hôm nay ta muốn hỏi muội là sau này muội có muốn xuất cung hay không, là vì tính toán cho muội, nếu muội không muốn xuất cung, ta sẽ đi thỉnh cầu Quý phi để muội qua đây, sau này trong chốn thâm cung này, ta cũng có một bằng hữu ở bên.”

Vệ Chiêu nghe vậy rũ mắt, trầm mặc không nói.

Một lát sau, thấp giọng nói: “Muội muốn.”

Tạ Ánh Chân có chút kinh ngạc: “Muội muốn xuất cung? Vậy vì sao khi đó muội lại đồng ý làm cung nữ tư tẩm của Thái tử?”

Vệ Chiêu nhớ lại sự điên cuồng đêm đó, cúi đầu nói: “Nhận được sự coi trọng của Thái tử điện hạ, ban thưởng cho muội làm cung nữ tư tẩm, muội vô cùng cảm kích.”

Tạ Ánh Chân truy vấn: “Là thật sự cảm kích, hay là không dám cự tuyệt?”

Vệ Chiêu không dám trả lời.

Tạ Ánh Chân cũng không làm khó nàng, đổi một vấn đề: “Được, ta lại hỏi muội, nếu Thái tử không phải là Thái tử, muội cũng không phải là cung nữ, muội còn nguyện ý để ngài ấy thị tẩm sao?”

Vệ Chiêu hoảng sợ nói: “Tỷ tỷ nên nói năng cẩn thận, sao điện hạ lại không phải là Thái tử.”

“Muội đừng gấp.” Tạ Ánh Chân giữ chặt Vệ Chiêu đang muốn đứng dậy quỳ rạp xuống đất, quan sát xung quanh một hồi, rồi trấn an nói: “Nơi này cũng không có người khác, ta nói là giả như, giả như muội có hiểu không?”

Vệ Chiêu lúc này mới lo sợ bất an ngồi xuống, trong lòng suy tư, nếu Thái tử không phải là Thái tử, nàng cũng không phải là cung nữ, nàng sẽ làm như thể nào?

Đêm đó, nàng sẽ lựa chọn cự tuyệt Thái tử sao?

Nàng nhớ lại gương mặt thanh quý cao ngạo của Thái tử, một vị Thái tử thường ngày lạnh lùng trầm tư tự kiềm chế bản thân, đêm đó lại mất khống chế, liều lĩnh cùng nàng triền miên.

Nàng không phải là người thích chịu ngược, nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy một Thái tử không tự kiềm chế phóng túng bản thân vì nàng lại hấp dẫn hơn thường ngày rất nhiều.

Có lẽ nàng vĩnh viễn sẽ không thể cự tuyệt được bất cứ yêu cầu nào của Thái tử.

Tạ Ánh Chân thấy Vệ Chiêu hồi lâu không nói, thở dài: “Muội phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là muội muốn ở bên Thái tử hay là muốn tự do?”

“Nếu muội muốn ở bên Thái tử, nhất định phải chiếm được tình cảm của Thái tử. Trong chốn hoàng cung này, muội phải bỏ ra sự nỗ lực gấp thường ngày trăm ngàn lần, cũng phải chuẩn bị phải hy sinh tất cả, bao gồm cả tính mạng của muội, nếu Thái tử điện hạ cũng yêu thương muội, ngài ấy nhận lại nhiều thứ hơn muội, cũng mất đi nhiều thứ hơn muội; còn nếu muội muốn tự do, muội sẽ phải nỗ lực tranh thủ, nhưng muội lựa chọn xuất cung, về sau muội sẽ không thể gặp lại Thái tử, muội hiểu không?”

Nếu có thể ở lại bên cạnh Thái tử vẫn là tốt nhất, nhưng nàng thật sự có thể chiếm được tình cảm của Thái tử sao?

Mà tự do đối với nàng mà nói, là điều muốn cũng không thể có được. Bây giờ muội đã trở thành cung nữ tư tẩm, nàng dám nhắc đến hai chữ “tự do” sao?

Vệ Chiêu tựa như đứng trước một con đường có nhiều ngã rẽ, bốn phương tám hướng đều phủ đầy sương mù trắng xóa, tìm không được phương hướng cần đi.

Tạ Ánh Chân nắm lấy tay của nàng, dịu dàng nói: “Nhìn chung, bất luận lựa chọn thế nào, đều phải do chính muội tự quyết định, muội muốn làm cái gì, không thể đợi người khác ban cho, mà phải do bản thân tranh thủ, dù có đánh cược cả tính mạng, cũng không tiếc nuối.”

Vệ Chiêu ngẩng đầu, nhìn vị nữ tử sôi nổi kiên định trước mặt. Nàng ấy lúc nào cũng tràn đầy sức sống, có lẽ cả đời nàng cũng không thể đạt được kỳ vọng mà nàng ấy mong muốn.

“Đa tạ tỷ tỷ.” Vệ Chiêu trân thành cảm kích nàng: “Tỷ tỷ bằng lòng trò chuyện với một người thấp kém như Vệ Chiêu, Vệ Chiêu vô cùng cảm kích.”

Tạ Ánh Chân kéo Vệ Chiêu lại đang muốn quỳ xuống, “Ta không coi muội là một người thấp kém, cũng chưa từng coi thường muội, muội không nên coi thường bản thân.”

Nàng nói với Vệ Chiêu: “Muội biết, vì sao đêm đại hôn, Thái tử không ở lại trong phòng ta sao?”

Vệ Chiêu lắc đầu.

“Bởi vì ta hỏi Thái tử tâm có duyệt ta không, Thái tử không trả lời. Vì thế, ta đã nói với Thái tử, nếu như ngài ấy không thích ta, đời này không chỉ có một mình nữ nhân là ta, thì không nên chạm vào ta, ta cũng không xen vào việc sau này ngài ấy có nạp bao nhiêu vị phi tần, sinh bao nhiêu hài tử.”

Vệ Chiêu nghẹn họng nhìn nàng, Tạ Ánh Chân quá to gan rồi.

Ngài ấy là Thái tử đấy.

Dù sao Thái tử cũng là phu quân của nàng ấy, nàng ấy sao lại dám bất kính với phu quân như vậy?

“Nam nhân có tam thê tứ thiếp không phải là chuyện rất đương nhiên sao?”

Tạ Ánh Chân nghe nàng nói như vậy, hỏi ngược lại: “Vệ Chiêu muội muội, muội thích Thái tử sao?”

“Muội, muội …” Vệ Chiêu im lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên quỳ xuống: “Thái tử phi tha mạng.”

“Ta không phải là muốn hỏi tội muội.” Tạ Ánh Chân bất đắc dĩ lắc đầu kéo nàng dậy, trong lòng âm thầm khinh phỉ quy củ động một chút là quỳ ở trong cung, thật sự khiến nàng không thể quen được.

Nàng nắm lấy tay của Vệ Chiêu nói: “Ta nhìn ra muội thực sự thích Thái tử, nhưng từ trước đến nay muội chưa từng đặt bản thân ngang hàng với ngài ấy để thích ngài ấy, tình yêu của hai người ngay từ khi mới bắt đầu đã không ngang hàng.”

Tâm tư của Vệ Chiêu như bị người khác đâm thủng, lập tức đỏ ửng mặt, thấp giọng nói: “Nhưng Thái tử ngay từ khi được sinh ra đã khác với chúng ta?”

“Từ khi được sinh ra? Như thế nào là từ khi được sinh ra? Nếu thiên hạ này không phải là Đại Ngụy, nếu hoàng đế đương triều không họ Chu.” Tạ Ánh Chân cũng không ủng hộ quan điểm của nàng, “Khi ta đọc sử sách, từng đọc qua một câu nói, vương hầu khanh tướng há cứ phải là con cháu thế gia đại tộc? Muội muội, việc muội đã làm ở Liệp cung ta cũng từng nghe qua, thử hỏi trong thiên hạ có mấy người nam tử có thể ung dung chịu chết? Muội còn mạnh mẽ hơn so với bọn họ rất nhiều, vì sao lại phải coi thường bản thân?”

Một luồng khí nóng bỏng lan tỏa khắp cõi lòng của Vệ Chiêu. Không ngờ nàng lại chỉ vì mấy câu nói của đối phương mà lệ ướt đẫm khóe mắt.

Nàng chạm lên gò má, không hiểu vì sao nàng lại khóc?

Rất nhiều năm sau, khi Vệ Chiêu cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái tòa hoàng cung này, nàng mới biết được, khi đó nàng khóc là vì muốn phá tan những tư tưởng đang trói buộc nữ tử trong thời đại này.

*****

Từ ngày đó trở đi, Vệ Chiêu thường được triệu tới cung điện của Thái tử phi.

Tạ Ánh Chân phát hiện Vệ Chiêu đã từng được đi học, vô cùng kinh ngạc, nên đã kể cho nàng một ít cố sự và từng trải ở ngoài cung của nàng cho Vệ Chiêu nghe.

Vệ Chiêu nghe cố sự của nàng, càng muốn học tập và trưởng thành. Nàng cũng bất tri bất giác bị ảnh hưởng bởi sự bình đẳng, tự do yêu đương, cùng sự can đảm chống lại lý niệm và tư tưởng đương thời trong các câu chuyện mà Tạ Ánh Chân đã kể.

Dần dần, tâm tư của nàng cũng rộng mở hơn. Nàng đối với sự cô lập của các cung nhân, gây khó dễ của Quý phi cũng không còn bận tâm nữa.

*****

Ban đêm, trong tẩm điện của Thái tử.

Sau một hồi hoan ái kịch liệt, Thái tử ngồi dậy từ trên giường.

Vệ Chiêu cũng ngồi dậy, đang đợi Thái tử cho gọi người mang nước tới.

Không ngờ Thái tử lại nhìn nàng, không vội gọi người, mà lại mở miệng: “Vừa rồi nàng đã thất thần.”

Vệ Chiêu hoảng sợ, vội quỳ xuống, “Thái tử điện hạ thứ tội.”

Thái tử lạnh lùng nói: “Vừa rồi nàng đã suy nghĩ cái gì?”

Vệ Chiêu ấp a ấp úng, thành thật nói: “Nô tỳ, nô tỳ nghĩ tới Thái tử phi.”

Thái tử phi.

Thái tử không kìm được nhíu mày, nàng ở bên hắn, vậy mà lại nghĩ đến Thái tử phi?

“Nàng nghĩ tới nàng ta làm cái gì?”

“Nô tỳ nhớ tới ngày mai Thái tử phi sẽ kiểm tra công khóa của nô tỳ, mà nô tỳ lại chưa kịp hoản thành, nên đã thất thần trong chốc lát…” vẻ mặt của Vệ Chiêu hiện lên sự ủ rũ, không dám nói tiếp.

Nhưng Thái tử đã hiểu toàn bộ.

Hắn biết Vệ Chiêu thường được gọi đến cung của Thái tử phi, một ngày mấy canh giờ, nhưng không ngờ là Thái tử phi lại dạy nàng đọc sách.

Hắn nắm lấy cằm của Vệ Chiêu, ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Thái tử phi dạy nàng đọc sách?”

Vệ Chiêu gật đầu.

Không hiểu tại sao Thái tử lại cảm thấy không vui, hắn nheo mắt, trầm giọng nói: “Về sau không có mệnh lệnh của cô, nàng không được phép đến chỗ của Thái tử phi.”

“Sao ạ?” Vệ Chiêu sửng sốt, nhìn ánh mắt ngập tràn nghi ngờ của Thái tử, vội vàng rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”

Lúc này Thái tử mới hài lòng buông tay, quay đầu, gọi người mang nước vào.

Ngày hôm sau, Vệ Chiêu không đúng giờ xuất hiện trong cung của Thái tử phi. Thái tử phi nghe được mệnh lệnh của Thái tử không khỏi tức giận: “Vị Thái tử này cũng quá mức hẹp hòi, ta tìm Vệ Chiêu muội muội ảnh hưởng gì đến hắn? Hắn cho phép hắn tìm Vệ Chiêu muội muội thị tẩm, lại không cho phép ta dạy muội ấy đọc sách?”

Thị nữ thiếp thân sợ đến mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất: “Thái tử phi nên nói năng cẩn thận.”

Tạ Ánh Chân lại nói: “Hừ, các ngươi sợ hắn, nhưng ta không sợ, hắn muốn động đến ta, cũng phải nhớ đến Tạ gia đứng sau lưng ta.”

Nàng đi quanh phòng mấy vòng, sau đó đột nhiên vỗ tay một cái: “Không được, việc này không thể để yên như vậy, ta phải đi tìm hắn nói lý lẽ.”

Khi Thái tử phi đến Hưng Long điện cầu kiến Thái tử, Thái tử đang thương thảo chính sự với Triệu Đà ở trong thư phòng, nghe được cung nhân bẩm báo, từ chối thẳng: “Không gặp.”

Lời này khiến cung nhân truyền lời cảm thấy choáng váng, hắn cũng không thể nói cho Thái tử biết là Thái tử phi đã nói là nếu Thái tử không gặp thì Thái tử phi sẽ xông vào.

Hắn chỉ đành dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ về phía Triệu Đà.

Triệu Đà cùng tên cung nhân kia nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rồi vội vàng mở miệng: “Điện hạ, thuộc hạ có việc quan trọng cẩn giải quyết, xin phép điện hạ cho thuộc hạ được lui xuống trước.”

Thái tử ngẩng đầu nhìn hắn, gác bút son đặt lên giá, “Thời điềm cần cơ trí thì không cơ trí, còn thời điểm không cơ trí thì lại cơ trí linh tinh.” Sau đó ném một quyển trục ở bên lên người Triệu Đà, “Muốn cút thì mau cút đi.”

Triệu Đà luống cuống chân tay đón lấy quyển trục bị ném tới, cẩn thận đặt lại trên bàn, rồi rón rén lui ra ngoài.

Hắn đứng ở cửa gõ gõ đầu, có điểm nghĩ không ra, vừa rồi Thái tử có ý gì, ngài ấy đang khen hay chê hắn?

Nhưng đúng lúc này, Tạ Ánh Chân khí thế hừng hức xông vào, thấy Triệu Đà đứng cạnh cửa nên dừng lại hỏi: “Thái tử điện hạ có ở bên trong không?”

Triệu Đà thành thật trả lời: “Bẩm nương nương, Thái tử điện hạ ở bên trong.”

Tạ Ánh Chân nghe vậy, cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Lưu Triệu Đà đứng ngoài cửa, trợn mắt há hốc mồm.

Hai vị chủ tử này sẽ không đánh nhau một trận đấy chứ?

Sẽ không, sẽ không đâu, Thái tử điện hạ chưa từng đánh nữ nhân. Hắn đã quá mức lo lắng rồi.
Bình Luận (0)
Comment