Đông Cung Tàng Kiều

Chương 49

Vệ Chiêu vẫn chờ tin tức của Đặng Trung, nhưng không ngờ khi nhận được tin lại là một tin tức động trời.

Lương Trọng Dực bị bắt.

Vệ Chiêu dưới sự sợ hãi, đứng bật dậy làm đổ nghiêng ấm trà, luống cuống đỡ lại thì không cẩn thận đụng phải mấy cái chén.

Mắt thấy mấy cái chén sắp rớt xuống dưới đất, Đặng Trung đã nhanh tay đỡ lấy, đặt lại lên bàn.

“Chiêu tỷ tỷ không cần hoảng sợ, việc này không có liên quan gì đến tỷ. Ta qua đây chính là muốn nhắc nhở tỷ, về sau tỷ không được nhắc đến ba chữ “Lương Trọng Dực”, nếu người khác hỏi, tỷ chỉ cần nói là không quen biết hắn, miễn cho liên lụy đến tính mạng của tỷ.”

Vệ Chiêu hoảng sợ nói: “Hắn, tại sao hắn lại bị bắt?”

Đặng Trung lắc đầu, thấp giọng nói: “Chiêu tỷ tỷ, tỷ đừng hỏi nhiều nữa, chuyện này biết nhiều sẽ không có lợi cho tỷ.”

Dù sao cũng liên quan đến gièm pha của hoàng thất, Quý phi ngay cả Thái tử cũng không muốn nói cho biết, thì đương nhiên muốn người biết được chuyện này càng ít càng tốt.

Đặng Trung nói xong càng khiến Vệ Chiêu cảm thấy hoang mang lo sợ. Không biết rốt cuộc Lương Trọng Dực đã phạm phải chuyện gì, mà phải khiến đích thân Đại Đốc công của Thượng Loan đài đứng ra điều tra?

Trong nhất thời huyết sắc trên mặt nàng mất hết, ngồi ngơ ngẩn tại chỗ không thốt được lên lời.

Đặng Trung thấy nàng như vậy, cũng không đành lòng. Hắn thấy một hộp thức ăn ở trên bàn, bên trong có một đĩa bánh hoa quế, nên đã lấy một miếng đưa cho nàng.

“Chiêu tỷ tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều. Tỷ ăn một chút đi. Gương mặt của tỷ trắng bệch hết cả rồi.”

Vệ Chiêu lúc này mới như bừng tỉnh lại từ trong mộng, nhận lấy miếng bánh từ tay của Đặng Trung rồi gắng gượng mỉm cười, “Được… Tiểu Đặng Tử, ngươi cũng ăn một chút đi, bánh này do đích thân Thái tử phi tự mình làm và thưởng cho ta.”

Đặng Trung nghe vậy, bàn tay đang định lấy một miếng bánh hoa quế, lại rút về.

“Bánh này do Thái tử phi đưa tới?”

Vệ Chiêu gật đầu, không hiểu vì sao hỏi: “Thái tử phi là người tốt, ngươi cứ yên tâm ăn đi, ngài ấy sẽ không trách tội.”

Đặng Trung lại gạt đi nói: “Chiêu tỷ tỷ, từ sau tỷ đừng quá thân cận với Thái tử phi.”

“Làm sao vậy?” Vệ Chiêu bất an hỏi.

“Không có việc gì, chẳng qua là chúng ta và Thái tử phi không phải là người chung một đường, tốt nhất là nên ít tiếp xúc đi một chút.”

Giọng nói của hắn vô cùng bình thường, nhưng Vệ Chiêu lại cảm thấy một sự khác thường ẩn giấu.

Đặng Trung hành sự cẩn thận, từ trước đến nay không bao giờ nói lời thừa thãi. Lần này hắn lại cố ý nhắc nhở nàng phải rời xa Thái tử phi, đương nhiên là đã nghe được phong thanh gì, lúc này mới lên tiếng.

Đầu tiên là Lương Trọng Dực, sau đó là đến Thái tử phi.

Nghĩ đến đây Vệ Chiêu càng hoảng sợ.

Chẳng lẽ Thượng Loan đài đã phát hiện cái gì?

“Thái tử phi, Thái tử phi …ngài ấy đã phạm phải chuyện gì?”

Nàng dùng hết dũng khí toàn thân, run rẩy hỏi, nhưng thực ra trong lòng nàng lại càng lo sợ đáp án của Đặng Trung.

Đặng Trung ngạc nhiên nhìn nàng, tựa hồ không ngờ nàng có thể nghĩ được như vậy.

Hắn thấp giọng nói: “Không có việc gì, tỷ đừng suy nghĩ nhiều.”

Không có việc gì? Tại sao lại không có việc gì được?

Rõ ra đã xảy ra chuyện.

Vệ Chiêu cắn răng, đẩy bỏ hộp thức ăn trên bàn xuống đất, chất vấn nói: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao phải gạt ta? Vì sao Thái tử không để cho ta và Thái tử phi tiếp xúc, ngay cả ngươi cũng vậy? Ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc Thái tử phi đã làm cái gì mà khiến các ngươi nghi kỵ ngài ấy như vậy.”

Đặng Trung tựa hồ bị nàng làm cho kinh động, lập tức đứng dậy, đi nhanh tới bên cạnh nàng, kéo tay qua rồi vội la lên: “Tay của tỷ có bị thương không?”

Vệ Chiêu đẩy tay của hắn ra.

Đặng Trung đứng yên tại chỗ, trầm mặc trong chốc lát rồi dọn qua đống bánh rơi dưới đất.

Lúc sau hắn mới thấp giọng giải thích rõ: “Chiêu tỷ tỷ, ta không nói rõ quả thực chỉ là vì muốn tốt cho tỷ, việc này là bí mật của hoàng thất, người biết được không có nửa điểm tốt, có khi còn dẫn tới họa sát thân.”

Lời này ám chỉ Thái tử phi quả thực đã phạm tội.

Trong nháy mắt Vệ Chiêu như bị rút hết sinh khí, ngồi ngây người hơn nửa ngày, rồi sau đó mới thì thào hỏi: “Là bởi vì Lương Trọng Dực sao?”

Đặng Trung không nói.

Mà hắn trầm mặc, đối với người đã quen hắn từ khi hắn còn nhỏ như Vệ Chiêu mà nói, đó chính là biếu hiện của việc ngầm thừa nhận.

Đầu của Vệ Chiêu như muốn nổ tung, trong lòng nàng chỉ có duy nhất một ý niệm.

Việc giữa Tạ Ánh Chân và Lương Trọng Dực không còn che giấu được nữa.

Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

Đặng Trung không hề biết Vệ Chiêu sớm đã có tham dự trong đó, nên còn căn dặn nàng: “Những nữ lang thế gia đại tộc, người nào người đấy không nhạy bén tâm kế đầy mình, tỷ bị người ta dụ dỗ làm quỷ chết oan còn không biết có chuyện gì đã xảy ra, cho nên,tỷ nhớ kỹ là không được cùng Thái tử phi lui tới.”

Vệ Chiêu ngẩng đầu, nhìn gương mặt nghiêm túc của Đặng Trung, đờ đẫn gật gật đầu.

Trước khi đi, nàng đột nhiên gọi Đặng Trung lại, thấp giọng hỏi: “Bọn họ sẽ như thế nào?”

Đặng Trung quay đầu nhìn nàng, nhìn cho đến khi ánh sáng trong mắt nàng dần dần tắt mất, chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.

Đặng Trung thở dài nói: “Chiêu tỷ tỷ, tỷ cần gì phải hỏi lại đâu?”

Vệ Chiêu run rẩy nói: “Bọn họ sẽ phải chết đúng không?”

Đặng Trung cũng không trả lời: “Sắc trời tối rồi, ta phải đi.”

Nhìn hắn đứng dậy, Vệ Chiêu cũng đứng bật dậy, không cam lòng hỏi: “Rốt cuộc bọn họ đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà không thể buông tha cho họ?”

Đặng Trung bình tĩnh nói: “Chiêu tỷ tỷ, trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể nói đạo lý, có ít người tồn tại mà nói chính là cái đinh trong mắt của chủ tử, nên phải diệt trừ cho thống khoái.”

Vệ Chiêu run rẩy lùi lại phía sau mấy bước, hồi tưởng lần Thái tử đánh vỡ cuộc tư hội giữa Tạ Ánh Chân và Lương Trọng Dực ở bãi đi săn.

Khi đó, mũi tên của Thái tử cũng không hề nói đạo lý, cũng không để bọn họ giải thích mà đã bắn về phía Lương Trọng Dực.

“Là, là mệnh lệnh của điện hạ sao?” Vệ Chiêu khổ sở mở miệng hỏi.

Đặng Trung nghe vậy có chút nghi hoặc.

Thái tử điện hạ? Việc này có liên hệ gì đến Thái tử điện hạ?

Hắn đột nhiên nhớ tới Vệ Chiêu vừa mới nói Thái tử điện hạ không cho nàng tiếp xúc với Thái tử phi, trong lòng bỗng nhiên có một ý nghĩ mơ hồ.

Chẳng lẽ Thái tử đã sớm biết việc của Thái tử phi, nhưng vẫn ẩn nhẫn không muốn nói ra, chính là vì muốn đợi cơ hội, để bản thân có thể thu được lợi ích chính trị lớn hơn?

Nếu quả thật như vậy, tâm kế của Thái tử cũng thật đáng sợ.

Đặng Trung vốn định phủ nhận, nhưng không hiểu sao lại bị ma xui quỷ khiến, thầm thừa nhận việc này.

Vệ Chiêu thấy hắn thầm thừa nhận phỏng đoán của nàng, càng như bị sét đánh.

Nàng sớm đã dặn bản thân không được huyễn tưởng.

Thái tử điện hạ vốn là người không chứa được một hạt cát ở trong mắt đúng y như lời đồn.

“Điện hạ, ngài ấy nhất định phải đuổi cùng giết tận sao?”

“Chiêu tỷ tỷ, chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể nhúng tay vào.” Đặng Trung cũng dặn đi dặn lại: “Tỷ nghe ta, trong khoảng thời gian này, không được lui tới cùng Thái tử phi, tỷ phải nhớ không được liên quan đến vũng nước đục này.”

Đặng Trung đi rồi, Vệ Chiêu vẫn ngồi yên lặng trong phòng, sau đó rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, để Tử Quyên đi truyền tin cho Tạ Ánh Chân, hẹn nàng lén gặp mặt.

Tạ Ánh Chân vừa nhìn thấy Vệ Chiêu, đã vội hỏi ngay: “Muội muội, muội có nghe được tin tức của Lương đại ca?”

Vệ Chiêu không đành lòng nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, Lương đại ca đã bị bắt đến Thượng Loan đài.”

Tạ Ánh Chân nghe được tin dữ, run rẩy ngã ngồi xuống đất.

Vệ Chiêu đỡ lấy nàng, viền mắt rưng rưng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cần phải sớm có dự tính.”

Tạ Ánh Chân thê lương nhìn nàng, cười khổ một tiếng.

“Dự tính? Còn có thể tính được thế nào nữa? Bọn họ nếu đã bắt Lương đại ca, thì cũng sẽ sớm tới bắt ta, chúng ta khi còn sống không thể ở bên nhau, khi chết làm một đôi quỷ phu thê cũng tốt.”

Vệ Chiêu an ủi nàng: “Sự việc còn chưa đến tình trạng hung hiểm, Thái tử cho người bắt Lương đại ca nhưng còn chưa giết huynh ấy. Tỷ là Thái tử phi, phía sau tỷ còn có Tạ gia, ta nghĩ Thái tử sẽ không dễ dàng động đến tỷ.”

Tạ Ánh Chân nghe tin Lương Trọng Dực còn sống, cũng dần dần khôi phục lý trí. Nàng lắc đầu nói với Vệ Chiêu: “Muội muội, chẳng lẽ muội không hiểu, hoàng thất trọng thể diện, việc ta phạm phải chính là tội khi quân, Thái tử tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta. Hôm nay không xử trí ta thì ngày mai sẽ xử trí ta, luôn luôn sẽ có một ngày, bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Vệ Chiêu nghe nàng khẳng định như vậy, lập tức hoảng hồn, “Như vậy chúng ta phải làm sao?”

Viền mắt của Tạ Ánh Chân đỏ bừng, suy nghĩ một chút, cắn răng nói với Vệ Chiêu: “Ta cùng Lương đại ca từng có định bỏ trốn khỏi hoàng cung, nhưng còn chưa kịp đợi đến lúc huynh ấy được điều đến cung của ta, huynh ấy đã bị bắt đến Thượng Loan đài…”

Vệ Chiêu nghe vậy hoảng sợ, “Tỷ nói cái gì? Tỷ tỷ, tỷ muốn bỏ trốn khỏi hoàng cung? Nhưng tỷ là Thái tử phi.”

Tạ Ánh Chân cười lạnh một tiếng: “Địa vị Thái tử phi đối với ta mà nói bất quá chỉ là một gông xiềng, giam cầm ta trong chốn thâm cung tối tăm không có mặt trời này, ngày càng trở nên tàn tạ.” Nàng nắm chặt lấy tay của Vệ Chiêu, “Muội muội, lẽ nào muội muốn ta bị chôn vùi cả đời ở nơi này?”

“Nhưng, nhưng…” Vệ Chiêu nói không ra lời, nàng bị những lời nói của Tạ Ánh Chân làm cho dao động liên tục, tâm tư cũng đang vô cùng hỗn loạn: “Nhưng bỏ trốn là không đúng.”

“Đúng hay sai, ai là người quy định?”

Tạ Ánh Chân từng bước ép sát Vệ Chiêu.

“Nữ tử chúng ta từ nhỏ chỉ được phép học “Nữ huấn” hay những thứ tương tự, trưởng bối trong nhà cũng chỉ dạy dỗ sao cho chúng ta trở thành một nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời, một người thê tử hiền huệ, một người mẫu thân dâng hiến vô điều kiện, nhưng từ xưa tới nay có ai quan tâm hỏi han xem chúng ta có nguyện ý hay không, rốt cuộc chúng ta muốn cái gì?”

“Nếu một người không có suy nghĩ của bản thân, cũng khác gì sống như một cái xác không hồn?”

“Dựa vào cái gì mà cuộc sống của chúng ta nhưng chúng ta không được sống theo ý của bản thân, mà phải dựa vào sự sắp xếp của người khác, cứ giống như một con rối sống chết lặng cả một đời.”

“Ta không muốn bị nhốt trong lồng cả đời. Vệ Chiêu muội muội, ta hy vọng một ngày nào đó, muội cũng có thể hiểu được rõ bản thân rốt cuộc muốn thứ gì.”

Vệ Chiêu chưa từng nghe qua những lời này, nghĩ cũng không dám nghĩ. Nàng nghe những lời của Tạ Ánh Chân nói cũng cảm thấy trong lồ.ng ngực tựa như đang có một thứ gì đó muốn vùng vẫy thoát khỏi gông xiềng.

Tạ Ánh Chân nói xong, Vệ Chiêu vẫn ngơ ngẩn đứng im tại chỗ. Tạ Ánh Chân tưởng nàng bị dọa sợ, nên đã ôn nhu nắm lấy tay nàng: “Muội muội, ta biết ta có rất nhiều ý nghĩ không đúng với chuẩn mực của thế gian này, nhưng ta không miễn cưỡng muội phải tiếp thu, muội cứ xem như ta chưa từng nói gì đi.”

Nàng buông tay Vệ Chiêu ra, nhưng chỉ trong thoáng chốc, tay đã bị Vệ Chiêu nắm chặt lấy.

Nàng ngẩng đầu, thấy Vệ Chiêu đang nhìn nàng chăm chú, trong mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Vệ Chiêu kiên định nói với nàng: “Ánh Chân tỷ tỷ, tỷ và Lương đại ca cùng nhau xuất cung thôi.”
Bình Luận (0)
Comment