Đông Cung Tàng Kiều

Chương 5

Vệ Chiêu hết sức chuyên chú cứu người, không chút nào chú ý đến những thay đổi bên ngoài.

Cho đến khi Thái tử cuối cùng cũng phun được một ngụm nước ra ngoài, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

“Khụ khụ…” Hắn vừa mở mắt ra, đã thấy mặt của Vệ Chiêu kề sát mặt của hắn, không khỏi đẩy nàng ra, “Ngươi đang làm cái gì.”

“Thật tốt quá, rốt cuộc ngài cũng tỉnh lại.” Vệ Chiêu hân hoan một tiếng.

Nàng đang định đỡ Thái tử dậy, thì một thanh kiếm sắc đã kề sát cổ nàng.

“Ả cung nữ to gan này, ngươi dám vô lễ với Thái tử điện hạ.”

Triệu Đà vội vàng chạy về, đúng lúc thấy Vệ Chiêu vươn tay về phía Thái tử, không kịp suy nghĩ nhiều, vừa sử dụng kiếm khống chế nàng, vửa lo lắng nhìn về phía Thái tử.

“Điện hạ, ngài không sao chứ?”

Thái tử vẫn còn đang thất thần, tâm trí còn đang tràn ngập hình ảnh bản thân vừa bị người khác cưỡng hôn.

Hắn dùng sức lau môi, nhưng cảm xúc mềm mại đọng lại trên môi, lau thế nào cũng không được.

“Điện hạ.” Triệu Đà lại hỏi hắn một lần nữa, “Điện hạ, nên xử trí người này như thế nào?”

Lúc này Thái tử mới phục hồi tinh thần, nhìn thoáng qua tiểu cung nữ đang run rẩy trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Giết.”

“Thần tuân mệnh.”

Triệu Đà giơ kiếm lên, còn chưa kịp động thủ, Vệ Chiêu đã nhào đến bên chân Thái tử, túm lấy góc áo của hắn.

“Điện hạ tha mạng, nô tỳ làm vậy cũng chỉ vì cứu ngài.”

Triệu Đà chần chừ khó xử nhìn về phía Thái tử.

Thần sắc của Thái tử cũng không vui vẻ. Hắn nhớ lại tình cảnh ở trong nước, trong lòng hiểu rõ là tiểu cung nữ này thực sự vì cứu hắn.

Hắn nghĩ đến việc này, tâm tình càng buồn bực.

Triệu Đà do dự phân vân, lại tiếp tục xin chỉ thị: “Điện hạ, việc này…”. Rốt cuộc Thái tử có muốn giết tiểu cung nữ này không?

Thái tử hít sâu một hơi, nghiến răng nói một chữ: “Cút.”

Triệu Đà thu kiếm vào vỏ, nói với Vệ Chiêu: “Ngươi nghe thấy chưa? Thái tử điện hạ bảo ngươi cút đi.”

Thái tử nhìn về phía hắn: “Cô bảo ngươi.”

“A.” Triệu Đà bối rối, thấy Thái tử lộ vẻ bất mãn, trong mắt cũng để lộ sát khí, vội vàng đáp lời: “Vâng. Thuộc hạ lui xuống ngay.”

Hắn lui vài bước rồi nhanh chóng lăn ra xa.

Chờ Triệu Đà đi rồi, Thái tử đi đến trước mặt Vệ Chiêu, nhìn từ trên cao mà nói: “Mặc dù rơi vào hiểm cảnh, cô cũng sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của một tiện tỳ. Mọi chuyện phát sinh tối hôm này, cô không hy vọng có người thứ ba biết được, ngươi hiểu không?”

Vệ Chiêu vội vàng che miệng lại, không ngừng gật đầu.

Hiểu!

Thái tử mặc dù muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng nửa đêm hắn lại bị sốt cao.

Sau khi Quý phi biết được việc này, vô cùng ngạc nhiên.

Bà biết được đêm đó, sau khi Thái tử rời Chiêu Đức cung đã không trở về Đông cung mà lại đến Trường Tín cung, nên đã phái người cho gọi cung nữ trực tại Trường Tín cung đêm đó đến hỏi chuyện.

“Đêm hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện? Tại sao Thái tử điện hạ lại bị nhiễm phong hàn?” Đại cung nữ Trúc Lan đứng cạnh Quý phi, lớn tiếng quát hỏi.

Vệ Chiêu quỳ dưới đất run bần bật, “Hồi bẩm nương nương, tối qua Thái tử điện hạ sơ ý ngã xuống hồ sen, còn những việc khác… nô tỳ đã đáp ứng Thái tử, thứ cho nô tỳ không thể nói được.”

Trúc Lan nhíu mày: “Quý phi nương nương bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi.”

Vệ Chiêu lại không chịu mở miệng.

Trúc Lan nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, nên đã tiến đến bên tai Quý phi hỏi: “Nương nương, có cần phải dụng hình hay không?”

Vệ Chiêu nghe thấy vậy lại càng sợ hãi, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, không chịu mở miệng.

Quý phi từ từ nhắm mắt lại, đỡ trán, một lúc sau mới nói: “Nô tỳ nhà ngươi cũng khá trung thành với Thái tử.”

Vệ Chiêu quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Hồi bẩm nương nương, nô tỳ chỉ biết rằng một khi đã đáp ứng người khác thì nhất định phải thực hiện.”

Quý phi mở mắt ra nói: “Các ngươi nhìn xem, nàng ta suy nghĩ cho Thái tử như vậy, bổn cung làm sao có thể làm khó nàng ta.”

Trúc Lan cúi đầu đáp phải, nhưng lại nhìn rõ sự bất mãn trong thần sắc của Quý phi.

Ánh mắt của Quý phi liếc quá hình cụ ở một bên, rồi ám chỉ cho Trúc Lan.

Trúc Lan ngầm hiểu, mở miệng sai người kéo Vệ Chiêu xuống.

Đúng lúc này, Đặng Trung vội vàng đuổi tới.

Vừa vào cửa hắn đã quỳ xuống thỉnh an Quý phi.

Quý phi ngạc nhiên nói: “Không phải là ngươi đi làm việc bệ hạ giao phó hay sao?”

Trúc Lan thấy Quý phi mở miệng, cũng thức thời ngậm miệng lại.

Đặng Trung cười trả lời: “Hổi bẩm nương nương, sai sự đã được xử lý thỏa đáng. Thần bước ra khỏi Càn Thanh cung, còn chưa kịp trở về Thượng Loan Đài, là vì muốn đến Chiêu Đức cung nhận ban thưởng của nương nương.”

Quý phí thấy hắn vui vẻ, biết là sai sự đã được làm rất tốt, nên đã chỉ vào hắn cười mắng: “Cái tên nô tài nhà ngươi, ngươi làm việc cho bệ hạ, mà lại chạy tới Chiêu Đức cung đòi ban thưởng, các ngươi nói xem có phải hắn xảo quyệt hay không?”

Các cung nữ trong điện nhất thời đều nở nụ cười.

Khắp điện ngập tràn tiếng cười như chuông bạc, rốt cuộc tâm tình của Quý phi cũng khá hơn.

Bà ôn hòa nói với Đặng Trung: “Đặng Trung, mệnh của ngươi nằm trong tay của bệ hạ, mệnh của bổn cung cũng nằm trong tay của bệ hạ, ngươi cứ tận tâm làm việc cho bệ hạ, sau này tất nhiên sẽ không thiếu ban thưởng cho ngươi.”

Đặng Trung thuận theo nói: “Quý phi nói phải.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Vệ Chiêu đang bị ấn dưới đất, làm như bây giờ mới phát hiện ra.

“Nương nương, việc này là?”

Ý cười trên gương mặt của Quý phi cũng nhạt dần, thuận miệng nói: “Đêm qua Thái tử từ chỗ của bổn cung rời đi, không hiểu sao lại đến lãnh cung, còn rơi xuống nước, nửa đêm bị sốt cao, bổn cung lo lắng, nên đã cho gọi cung nữ trực đêm qua tới hỏi đã xảy ra việc gì?”

Đặng Trung bừng tỉnh: “Hóa ra là thế, việc thẩm vấn này vốn là việc thần vô cùng thành thục.”

Quý phí nhìn về phía hắn.

Đặng Trung lập tức tự đề cử bản thân: “Không bằng nương nương giao người này cho Đặng Trung thẩm tra xử lý, Đặng Trung nhất định sẽ dâng lên câu trả lời khiến nương nương hài lòng.”

Quý phi suy ngẫm một hồi, duỗi một ngón tay điểm hắn một cái, nói: “Người của Thượng Loan Đài đương nhiên có mười tám thủ đoạn khiến người ta mở miệng, nhưng tiểu cung nữ này là người được Thái tử giao phó, người của ngươi nếu quá tay, một phần vạn làm cho nàng ta xảy ra bất trắc, bổn cung cũng không nói rõ với Thái tử được.”

Đặng Trung cười nói: “Nương nương yên tâm, Đặng Trung tự biết chừng mực.”

*****

Vệ Chiêu bị kéo từ Chiêu Đức cung đến Thượng Loan Đài.

Phòng giam trong Thượng Loan Đài vốn suốt ngày không thấy ánh sáng mặt trời, ngập tràn mùi máu và hơi thở tử vong.

Vệ Chiêu cắn chặt răng, nhìn hình cụ đẫm máu, làm thế nào cũng không chịu mở miệng.

Đặng Trung vừa đến gần, nàng đã không nhịn được khóc.

Đặng Trung cho mọi người lui xuống hết, đỡ nàng từ cọc gỗ xuống.

“Chiêu tỷ tỷ, tại sao tỷ lại có liên quan đến Thái tử vậy?”

Vệ Chiêu thấy hắn, nức nở nói: “Tiểu Đặng tử, ta cũng không biết mọi việc sẽ biến thành như thế này, ta thực sự không biết hắn là Thái tử điện hạ.”

Đặng Trung nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, “Tỷ không cần vội, cứ bình tĩnh nói.”

Vệ Chiêu cũng thả lỏng, nói hết mọi chuyện tối qua cho Đặng Trung nghe.

“Tuy Bích Trà đẩy Thái tử điện hạ, nhưng thực sự không phải là nàng cố ý, cũng là do nàng muốn cứu ta, ngươi có thể nghĩ ra cách khiến Quý phi nương nương không truy cứu việc này nữa giúp chúng ta được không?”

Đặng Trung từ trong giọng nói hoảng loạn của nàng đại khái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, mở miệng trả lời nàng: “Quý phi nương nương thưởng phạt phân minh, tỷ cứu Thái tử có công, nương nương nhất định sẽ thưởng cho tỷ, mà người đã đẩy Thái tử xuống nước, cũng nên bị chịu phạt, việc nào đi việc đấy.”

Vệ Chiêu gấp gáp: “Ta không cần phần thưởng, Bích Trà vì cứu ta nên mới đẩy Thái tử điện hạ, nếu nương nương muốn nghiêm phạt Bích Trà, ta nguyện ý chịu phạt thay nàng ấy.”

Đặng Trung trấn an Vệ Chiêu: “Sự việc này quả thực cũng không đến mức quá hung hiểm, tỷ yên tâm, ta sẽ đi thỉnh cầu Quý phi nương nương, Bích Trà sẽ không có việc gì.”

“Quả thực như vậy… ” Vệ Chiêu lẩm bẩm nói: “Quý phi nương nương thực sự sẽ không xử trí Bích Trà sao?”

Đặng Trung rũ mắt, cười cười: “Nương nương nhân từ, cùng lắm Bích Trà chỉ chịu chút đau khổ da thịt, huống hồ tỷ còn cứu Thái tử điện hạ, lấy công chuộc tội, Bích Trà sẽ không có việc gì.”

Nghe được hắn cam đoan nhiều lần, Vệ Chiêu rốt cuộc mới hạ lo lắng trong xuống.

Đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo đêm qua của Thái tử, nàng kinh hô một tiếng: “Không được, không thể để người khác biết được việc ta cứu Thái tử điện hạ.”

Đặng Trung ngạc nhiên nói: “Tại sao làm như vậy?”

Vệ Chiêu chỉ lắc đầu không nói lời nào.

Đặng Trung suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc này cũng đơn giản, chỉ cần nói thị vệ của Thái tử là Triệu Thống lĩnh cứu Thái tử điện hạ là được.”

Vệ Chiêu mở to hai mắt: “Như thế cũng được sao?”

“Quý phi nương nương chỉ quan tâm đến nguyên nhân hậu quả của việc Thái tử điện hạ rơi nước, còn không quan trọng việc ai cứu Thái tử.”

Hóa ra là thế. Vậy việc Bích Trà đẩy Thái tử xuống nước có thể xoay chuyển hay không?

Ánh mắt của Vệ Chiêu ánh lên hy vọng, bắt lấy tay của Đặng Trung, nói: “Vậy ngươi có thể nói Thái tử uống say, không cẩn thận rơi xuống nước hay không? Như vậy Bích Trà cũng sẽ không cần chịu phạt.”

Đặng Trung im lặng nhìn nàng một hồi, rồi đột nhiên lộ ra một nụ cười khổ: “Chiêu tỷ tỷ, ta nguyện ý vì tỷ mạo hiểm lừa gạt nương nương, còn người khác ta không thể gánh vác được nhiều như thế.”

Vệ Chiêu bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng hốt, thu tay về: “Xin lỗi, là ta gây khó dễ cho ngươi.”

Đặng Trung mỉm cười: “Không sao, ta biết tỷ tốt bụng. Tỷ yên tâm, mặc dù nàng ta đẩy Thái tử điện hạ, nhưng hiện tại không phải tính mạng của điện hạ không có vấn đề gì sao? Quý phi nương nương sẽ không xuống tay với nàng ta.”

“Vậy là tốt rồi…”

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Vệ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng được tâm trí căng thẳng cũng được thả lỏng, người mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống.

Đặng Trung vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, để cho nàng tựa vào tường nghỉ ngơi, ánh mắt lộ vẻ lo âu.

Vệ Chiêu dựa vào tưởng, ngay cả nói cũng không kịp nói một câu, đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Đặng Trung thấy nàng ngủ cũng chau mày, giống hệt con thỏ bị hoảng sợ. Rõ ràng nàng sợ hãi như vậy mà vẫn cố nén sợ hãi ngậm chặt miệng trước mặt Quý phi.

Hắn giúp nàng vén gọn tóc, thầm nghĩ trong lòng “Chiêu tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ.”

*****

Sau khi Đặng Trung bước ra khỏi Thượng Loan Đài, nhanh như gió bước thẳng đến Trường Tín cung.

Lúc hắn đến nơi, đã có thủ hạ nhanh chóng đến bẩm báo: “Đại Đốc công, cung nữ Bích Trà đã chạy thoát.”

Đặng Trung đứng trước cửa Trường Tín cung, ngẩng đầu nhìn văn tự đã tróc gần hết sơn ở hai bên cửa cung, hỏi: “Tróc nã nàng ta cần mấy ngày?”

Thủ hạ trầm tư trong chốc lát rồi đáp: “Trong vòng ba ngày chắc chắn thuộc hạ sẽ mang người đến trước mặt Đốc công.”

Đặng Trung quay đầu nhìn hắn, thủ hạ ngay lập tức căng thẳng, lập tức sửa lại câu trả lời: “Bẩm Đốc công, chỉ cần hai ngày là được.”

Đặng Trung vẫn bất mãn, ánh mắt tàn nhẫn, mở miệng nói: “Ta cho ngươi nửa ngày, nhất định phải kết thúc được vụ này, đừng để cho nàng ta có cơ hội mở miệng vu cáo cho người khác.”

Thủ hạ cả kinh, ý của Đốc công là muốn mệnh của Bích Trà.

“Đốc công, việc này sợ là không hợp quy tắc…”

Đặng Trung không giận mà còn cười nhìn hắn: “Vậy sao?”

Thủ hạ nhớ tới thủ đoạn thiết huyết khi xưa của Đặng Trung, rùng mình một cái, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”

Đặng Trung lúc này mới vỗ vai hắn một cái: “Đi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment