Đông Cung Tàng Kiều

Chương 56

Sau khi Triệu Đà dẫn Tử Quyên rời đi, Vệ Chiêu mới xuất hiện ở cửa thư phòng. Nàng quan sát bốn phía, thấy cách đó không xa có một cánh cửa sổ giấy, nên đã lặng lẽ tiến tới, dùng ngón tay chọc thủng một lỗ.

Bên trong thư phòng, Thái tử ngồi ngay ngắn sau án thư, đối chọi gay gắt với Đặng Trung đang đứng trước mặt hắn.

“Đặng Đốc công có ý gì?”

Đặng Trung cung kính trả lời Thái tử: “Thái tử điện hạ thứ tội, lần này qua đây thần chỉ muốn xác nhận chân tướng của một vụ án, để có thể trở về bẩm báo lên bệ hạ.”

Thái tử cười lạnh một tiếng: “Kỳ quái, Thượng Loan đài các ngươi không phải là quản lý toàn bộ thái giám trong cung sao, bây giờ lại chạy tới đây hỏi cô, có phải là có chút nhầm lẫn gì không?”

Đặng Trung lại nói: “Việc này là việc nhỏ, vốn không nên tới quẫy nhiễu điện hạ, sự thực là người của thần tra ra được Lương Trọng Dực không phải là được Tạ gia an bài vào cung, mà là…” Hắn dừng mọtp chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử, tiếp tục nói: “Là do đích thân Triệu Thống lĩnh an bài hắn vào cung, vì để đảm bảo an toàn cho điện hạ, bảo đảm Triệu Thống lĩnh không phải là dư nghiệt của Tạ thị, thần không thể không đến Đông cung cầu kiến điện hạ.”

Hai người nhìn nhau một hồi, Thái tử bỗng nhiên vỗ tay nói: “Không hổ là Đặng Đốc công, xem ra trước đây cô đã xem thường ngươi.”

Đặng Trung cúi đầu, không nhìn Thái tử nữa, nhẹ giọng nói: “Thái tử đã quá khen rồi, thần không dám nhận.”

Thái tử gõ mấy nhịp lên mặt bàn, trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên dừng động tác trong tay, thản nhiên nói: “Việc này không liên quan đến Triệu Đà, là do cô phái hắn đi làm, Đặng Đốc công cứ bẩm báo toàn bộ sự thật cho phụ hoàng.”

“Đa tạ điện hạ.” Đặng Trung nghe được câu trả lời của Thái tử, kết hợp với các manh mối đã thu thập được trước đây, những điểm nghi vấn khi thẩm tra Tạ thị cuối cùng cũng sáng tỏ.

Hắn hiểu được hết thảy là do Thái tử sắp đặt, nhưng cũng không vạch trần, mà ngay lập tức xin cáo lui: “Thần không quấy rầy điện hạ nữa.”

Còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng thét kinh hãi của Triệu Đà, “Lương viện, ngài làm gì ở đây?”

Đặng Trung cả kinh, xoay người muốn mở cửa, nhưng chưa kịp tiến đến bên cửa, Thái tử chẳng biết từ lúc nào đã đứng dậy, lướt nhanh qua hắn, mở cửa thư phòng ra.

Ngoài cửa, Triệu Đà đứng chắn trước mặt của Vệ Chiêu, mà lúc này Vệ Chiêu sắc mặt tái nhợt đứng ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin nổi.

Nàng thấy Thái tử bước ra, vô thức lùi lại phía sau mấy bước.

Bộ dạng này của nàng khiến Thái tử không khỏi chau mày.

Hắn bước nhanh tới trước mặt của Vệ Chiêu, kéo nàng vào trong thư phòng.

Sau đó hắn còn phân phó nói: “Triệu Đà, tiễn Đặng Đốc công về.”

Cửa thư phòng được đóng sầm lại.

Đặng Trung chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của Vệ Chiêu biến mất sau cánh cửa, cuối cùng dưới sự thúc giục của Triệu Đà, đành phải rời khỏi Đông cung.

Vệ Chiêu vừa bước vào thư phòng đã hất bỏ tay của Thái tử.

Hai người nhìn nhau không nói gì. Sau đó Thái tử nhìn thoáng qua vùng bụng hơi nhô lên của nàng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, mở miệng nói: “Tại sao nàng lại tới đây?”

Vệ Chiêu lộ vẻ sầu thảm nói: “Điện hạ muốn hỏi ta đã nghe được bao nhiêu? Vậy ta sẽ nói cho điện hạ biết, ta đã nghe được toàn bộ.”

Thái tử nhíu mày nhìn nàng.

Vệ Chiêu run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói hết: “Ta đã nghe được, hóa ra Lương đại ca là do ngươi an bài vào cung, việc Ánh Chân tỷ tỷ bỏ trốn cũng là do một tay ngươi sắp đặt, ngươi sớm đã biết hai người họ có ý định bỏ trốn khỏi cung, ngươi sớm đã biết bi kịch sẽ sớm phát sinh, chính một tay ngươi thúc đẩy mọi việc.”

“Còn vào đêm Nguyên tiêu… hai người bọn họ vô tình gặp nhau đêm Nguyên tiêu cũng không phải là ngoài ý muốn? Có phải là do một tay ngươi tính kế có đúng không.” Nàng nhịn không được bắt lấy vạt áo của Thái tử, “Thái tử điện hạ, ngươi thật lợi hại, sao ngươi có thể bên này cùng ta hoa tiền nguyệt hạ, cùng nhau hẹn ước, bên kia đã sắp đặt tương lai bi thảm cho người khác.”

Thái tử nắm chặt lấy tay nàng, yên lặng nhìn nàng, không nói một lời.

Tâm của Vệ Chiêu càng lúc càng trùng xuống, “Lẽ nào tình yêu trong mắt ngươi mà nói chỉ là vũ khí để công kích bọn họ? Nhìn bọn họ từng bước tiến đến vực sâu, ngươi đã đặt ta ở vị trí nào?”

“Tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy, ngươi khiến ta tự tay giúp ngươi hại chết người quan trọng đối với ta?”

“Vệ Chiêu, nàng đừng kích động.” Thái tử đỡ lấy nàng.

Vệ Chiêu há miệng th.ở dốc, rồi gạt bỏ tay của Thái tử, “Ngươi khiến cho ta cả quãng đời còn lại, lương tâm không thể an được.”

“Nàng hãy nghe ta nói.” Thái tử cố gắng trấn an nàng, “Bây giờ nàng đang kích động, chúng ta bình tĩnh nói về việc này được không, sự tình không phải là như nàng đang nghĩ.”

“Vậy nó là như thế nào? Thái tử điện hạ, ngươi nói cho ta biết sự tình là như thế nào?” Vệ Chiêu ngã vào trong lòng hắn, nước mắt tràn mi.

Thái tử lại trầm mặc.

Trong lòng của Vệ Chiêu nguội lạnh như tro tàn, nàng nhắm mắt lại cười thảm: “Ta vốn tưởng chúng ta chỉ không chung một đường, lại không ngờ rằng, ta cho đến tận bây giờ chưa bao giờ nhìn rõ ngươi.”

Ấn tượng tốt đẹp của nàng đối với Thái tử đều bắt nguồn từ đôi bàn tay ấm áp Thái tử đã vươn ra với nàng khi còn bé.

Khi gặp lại hắn, hắn đã biến thành một Thái tử điện hạ cao cao tại thượng.

Nàng chỉ bởi vì ấm áp đối phương mang lại cho nàng vào thời niên thiếu nên mới cắn răng chịu đựng ở lại Đông cung, nhưng thứ ấm áp này còn lại bao nhiêu đây?

Thái tử nhìn Vệ Chiêu có phản ứng như thế, trong mắt lóe lên sự bối rối, gấp gáp nói: “Cô thân là Thái tử một nước, một số việc không làm không được. ” Hắn nắm chặt lấy bả vai của nàng, chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ việc của tiền triều đã ổn định, cô sẽ thỉnh phong cho nàng làm Thái tử Trắc phi. Vệ Chiêu, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”

Bắt đầu lại một lần nữa? Nhưng phải bắt đầu từ đâu.

Vệ Chiêu nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, đẩy tay của Thái tử ra, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cách làm của ngài chính là thương tổn một người, thọc một dao vào ngực của nàng, sau đó rút ra, ban thưởng thuốc trị thương chữa trị cho nàng, đồng thời còn muốn nàng mang ơn huệ của ngài phải không? Đây chính là tâm thuật của một bậc đế vương? Ta vĩnh viễn không có cách nào có thể lý giải được ngài.”

“Thái tử ngài chưa bao giờ coi chúng ta là người phải không? Những tiện dân chúng ta trong mắt ngươi chỉ là những quân cờ lạnh như băng phải không?”

“Nhưng ngài không hiểu, những quân cờ này cũng có hỉ nộ ái ố, quân cờ cũng sẽ buồn bã khổ sở. Điện hạ dựa vào cái gì mà cảm thấy chúng ta có thể quên đi tất cả, cái gì cũng coi như chưa từng phát sinh, vô liêm sỉ mà đi theo điện hạ bắt đầu lại một lần nữa?”

Thái tử sinh thời còn chưa từng có người nào dám chống lại lời hắn nói như vậy, nhất thời bị Vệ Chiêu hỏi cho không biết phải làm thế nào, nửa ngày chỉ có thể trầm mặc, cuối cùng cắn răng nói: “Nàng nhất định phải vì một người đã chết mà chống đối lại cô sao?”

Vệ Chiêu nhìn hắn, mặt không đổi sắc gật đầu: “Phải, ta vì một người đã chết mà muốn chống đối lại điện hạ, điện hạ muốn làm gì ta? Ngài muốn giết ta sao?”

“Nàng.”

Thái tử vô cùng tức giận, cả cơ thể run lên vì tức, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ: “Nàng cho rằng cô sẽ không động đến nàng phải không?”

“Không phải.” Vệ Chiêu đáp, “Ta không dám phỏng đoán tâm ý của điện hạ, ta chỉ là không sợ chết mà thôi.”

Đón nhận lấy ánh mắt khiếp sợ của Thái tử, Vệ Chiêu hành lễ với Thái tử: “Nếu điện hạ đã không còn lời nào muốn nói, Vệ Chiêu xin phép được cáo lui trước.”

Nói xong, không đợi Thái tử cho phép, nàng đã xoay người rời đi.

Sau khi đóng cửa lại, không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng đồ vật liên tục nặng nề rơi xuống đất.

Vệ Chiêu lại coi như không nghe thấy, xoay người nhìn Triệu Đà đang đứng trước cửa, thấp giọng nói: “Triệu Thống lĩnh, việc làm của Thái tử, ngài đã biết ngay từ đầu đúng không?”

Triệu Đà xấu hổ không biết nên trả lời thế nào.

Vệ Chiêu lắc đầu cười khổ: “Cho nên đêm đó ta mới có thể thuận lợi lấy được lệnh bài như vậy, Thái tử điện hạ còn nói với ta là có thích khách, việc này chỉ sợ cũng là để lừa gạt ta phải không.”

Sau khi nghĩ thông suốt mọi việc, nàng mới phát hiện, hóa ra ngay từ đầu, người không biết gì chỉ có mình nàng.

Triệu Đà vội vàng giải thích: “Lương viện, Thái tử điện hạ không có lừa ngài. Mai phục trước cửa cung không phải là do điện hạ hạ lệnh, đêm đó quả thực có thích khách đến ám sát điện hạ, cũng may là điện hạ sớm đã có chuẩn bị, lúc này mới hữu kinh vô hiểm.” Hắn đắn đo suy nghĩ rồi nói: “Ta tin rằng việc Thái tử phi coi ngài là muội muội thật ra chỉ là muốn lợi dụng ngài để đạt được mục đích của nàng ta mà thôi.”

Tạ Ánh Chân biết được việc Thái tử cho bắt Lương Trọng Dực nghiêm hình ép hỏi, trong lòng có thể nào không hận?

Trong lòng có hận, vì trả thù, việc gì con người cũng có thể làm được.

Sợ rằng kế hoạch thực sự của Tạ Ánh Chân là khi Thái tử bị ám sát, nhân lúc hỗn loạn, cấm quân vội vàng bắt thích khách, không thể tập trung đuổi theo nàng ta, nàng ta có thể thuận lợi bỏ trốn.

Vệ Chiêu rũ mắt, nhìn về phía Triệu Đà hỏi: “Triệu Thống lĩnh, ngài nói cho ta biết những việc này là để làm gì? Là muốn ta hiểu, trong hoàng cung, không có chân tình, chỉ có giả ý, người người đều có mục đích riêng, muốn tin tưởng chỉ có thể tin tưởng bản thân?”

Triệu Đà mở miệng không nói được cái gì. Hắn chỉ không muốn Vệ Chiêu hiểu lầm Thái tử nữa mà thôi.

Nhưng lúc này, nói nhiều nữa cũng vô dụng.

Vệ Chiêu mơ mơ hồ hồ rời đi.

Khi trở lại MInh Thúy hiên, nàng nằm lặng trên giường từ mặt trời lặn cho khi mặt trăng lên, thức ăn trên bàn đổi mấy lần, nàng cũng không hề động tới.

Mãi cho đến khi Thái tử xông vào, thấy thức ăn trên bàn không được động đến, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, hất sạch thực ăn trên bàn rồi nói với nàng: “Rốt cuộc nàng muốn cô phải làm thế nào?”

Vệ Chiêu nghiêng đầu sang hướng khác, không muốn nhìn hắn.

Thái tử kéo nàng dậy từ trên giường, rút một thanh chủy thủ ra, đặt vào tay nàng.

“Nàng muốn cô đền mạng cho Tạ Ánh Chân phải không? Nàng cầm lấy nó đâm thẳng vào cô, khi nó được hạ xuống, nàng có thể báo thù cho Tạ Ánh Chân.”

Vệ Chiêu bị ép cầm lấy thanh chủy thủ, run rẩy giơ nó lên, nước mắt lập tức chảy xuống.

Trong chớp mắt, nàng thật sự muốn đâm xuống, rồi sau đó nàng sẽ tự vẫn đi theo hắn.

Nhưng ý niệm này chỉ tồn tại trong nháy mắt.

Nàng buông nó xuống, nhìn Thái tử nói: “Thái tử điện hạ, lẽ nào ngài không hiểu? Ta liều mạng giúp Ánh Chân tỷ tỷ và Lương đại ca bỏ trốn khỏi hoàng cung, không phải chỉ là muốn cứu giúp bọn họ, mà cũng chính là vì tương lai của ta và ngài. Ta muốn nhìn thấy tương lai của hai ngươi vượt qua giai cấp để có thể ở bên nhau.”

Nàng không chỉ tạo cơ hội cho Tạ Ánh Chân bỏ trốn khỏi hoàng cung mà còn đang đánh cuộc tương lai có thể ở bên nhau của nàng và Thái tử.

Nhưng Thái tử đã tự tay b.óp chết tín niệm này. Hắn dùng hành động nói cho Vệ Chiêu, hai người có thân phận bất đồng nếu ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt.

Vệ Chiêu rũ mắt, cười khổ: “Nói cho cùng, ta có tư cách gì phán xét điện hạ? Điện hạ chỉ là đang làm việc mà một Thái tử nên làm.”

Tất cả mọi người đều không sao, sai chính là nàng. Nàng không nên đến Đông cung, không nên kết bạn với Tạ Ánh Chân, càng không nên mưu cầu tình yêu của Thái tử.

Vạn vật trên thế gian này đều có nhân quả luân hồi, báo ứng đúng lúc.

Nàng chiếm được thứ gì đó, dĩ nhiên là phải mất đi thứ khác. Đạo lý này cùng bốn mùa luân chuyển, mặt trời mọc rồi lặn đều là quy luật bình thường.

Là nàng không nhìn ra mà thôi.

“Không phải là điện hạ sai, người sai là ta.” Vệ Chiêu nhìn thanh chủy thủ trong tay, trong lòng hiện lên ý niệm muốn chết, lẩm bẩm nói: “Ngươi nên đền mạng cho Ánh Chân tỷ tỷ phải là ta mới đúng.”

Nói xong, nàng đổi hướng thanh chủy thủ, đâm thẳng vào ngực nàng.
Bình Luận (0)
Comment