Đồng Đồng Và Kỳ Kỳ

Chương 2.2

Cuộc sống đại học gồm bốn năm, mỗi năm có hai học kỳ, mỗi học kỳ trung bình là năm tháng.

Ngay từ tháng đầu tiên của học kỳ đầu tiên của năm đầu tiên, toàn trường đều biết chàng Hoàng tử ngựa trắng (thực tế là Hoàng tử não trắng) Hà Vĩnh Kỳ có một người giám hộ cực kỳ ngang ngược, chuyên quyền.

Từ lúc nào tôi trở thành kẻ ngang ngược chuyên quyền cơ chứ? Thật là khóc không ra nước mắt.

“Vĩnh Kỳ, cậu cao thế này, tham gia đội bóng rổ của khoa được không?”

“Cái này…” Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn tôi: “Đợi mình bàn bạc với em mình đã. Em này…”.

“Gọi tên họ đầy đủ.” Tôi vẫn tiếp tục múa bút làm bài, không thèm liếc lên lấy một cái, thẳng thừng cắt đứt lời hắn.

“Ừ, Đồng Đồng…”

Chiếc bút bi lập tức bay vèo về phía hắn, đập thẳng trán. Tôi ngẩng đầu, đang chuẩn bị lên giọng dạy bảo hắn lần thứ trăm vạn rằng, không được dùng thứ giọng ghê tởm ấy gọi tôi là Đồng Đồng, thì đột nhiên phát hiện chín mươi phần trăm số người trong giảng đường đang kinh ngạc nhìn tôi.

Một đàn anh trên chúng tôi một khóa quan tâm hỏi: “Vĩnh Kỳ, em có sao không, có trúng mắt không?”, anh ta quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng.

Trong chớp mắt, tôi trở thành tầng lớp địa chủ chuyên áp bức bóc lột dân thường vô tội.

“Không sao, em quen rồi, cậu ấy tính khí nóng nảy nhưng không có ác ý gì đâu.” Hắn thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa, còn làm bộ rộng lượng hỏi tôi: “Thiếu Đồng, anh muốn tham gia đội bóng rổ, em thấy…”.

“Tùy! Đừng có hỏi tôi”, tôi thô lỗ đáp lại, cúi đầu hấp tấp thu dọn sách vở trên bàn.

“Đồng Đồng, em đi đâu thế?”

“Anh quản được chắc?”, tôi đốp lại, phóng thẳng ra khỏi phòng học. Những ánh mắt sắc như dao cạo bị chặn phía sau cánh cửa.

Khốn nạn! Sao lại thành thế này? Tôi ném cặp lên cỏ, ngồi bệt xuống.

Rõ ràng tôi mới chính là người chịu thiệt thòi, bị bắt làm trợ lý, bảo mẫu, vệ sĩ của hắn đã đành, còn phải kiêm luôn chức năng của hàng loạt đồ điện dân dụng tiên tiến như máy giặt, máy gọi cơm, máy rửa bát, máy chống phá hẹn hò.

Tại sao cả trường đều cho rằng hắn mới là người bị bắt nạt?

Cũng chỉ là đôi lúc không nhịn được đấm hắn vài cái, thi thoảng lấy sách đập vào gáy hắn mấy phát thôi mà.

E là chỉ có những vì sao trên trời mới thấu hiểu được nỗi đau khổ của tôi. Tôi ngẩng đầu, phát hiện đêm nay trên trời chẳng có nổi một vì sao. Đúng là xui không để đâu cho hết. Tôi thở dài ngao ngán, nằm duỗi trên nền cỏ, gối đầu lên hai cánh tay.

Cho dù không có ngôi sao nào thì cũng có thể yên tĩnh một chút, ít ra là miếng kẹo cao su đó không có ở đây. Tôi tự an ủi mình.

“Đồng Đồng…”, âm thanh nhè nhẹ như tiếng quỷ gọi hồn chợt vang lên bên tai, trước mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc.

Đương nhiên là quen rồi, sáng nào tôi chẳng tự tay lau chùi nó cơ chứ.

Tôi ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn hắn: “Anh tới đây làm gì? Đi chỗ khác chơi!”.

Vĩnh Kỳ trước giờ đã lần nào tuân thủ câu cảnh cáo “đi chỗ khác chơi” của tôi? Lần này cũng không ngoại lệ, hắn ngồi xuống bên cạnh, quan sát vẻ mặt tôi: “Giận rồi à?”.

“Đừng có lắm chuyện.”

“Bác muốn anh…”

“Im mồm! Đừng có lôi mẹ ra dọa tôi.”

“Anh quan tâm đến em thôi mà.”

“Quan tâm đến tôi? Hừ, anh rắp tâm hãm hại tôi thì có.”

“Không phải.” Hắn lắc đầu nguầy nguậy: “Anh thề chưa từng có ý nghĩ đó. Em là em kết nghĩa của anh, bạn tốt nhất của anh, sao anh lại hại em được?”.

Ai cũng có thể bị lừa gạt bởi diễn xuất tuyệt vời của hắn, trừ tôi ra.

Tôi lập tức đứng dậy, cầm cặp bỏ đi. Hắn cũng bật dậy, ngăn tôi lại.

“Đừng đi, chúng ta còn chưa hòa giải mà.”

”Ai cần hòa giải với anh? Phải rồi, anh sợ mất đi một bảo mẫu, trợ lý, vệ sĩ, máy giặt đồ chứ gì?”

“Đồng Đồng…”

“Đừng có gọi tôi như thế!” Sức nhẫn nại đã đến giới hạn, cuối cùng cũng bộc phát, tôi đấm một cú thật mạnh vào bụng hắn.

Vĩnh Kỳ không né tránh, lãnh trọn cú đấm.

Thời gian đột nhiên ngừng lại.

Tôi rất kinh ngạc. Bản thân vốn dĩ cũng là một thanh niên cao to khỏe mạnh, cú đấm đó lại dùng toàn lực, vậy mà hắn chẳng có phản ứng gì, có thể thấy thể lực và sức chịu đựng của hắn cũng ngang tôi.

Một giây, hai giây, ba giây…

Sau sáu giây bất động, khuôn mặt điển trai sát gái đó bắt đầu nhăn lại.

Rầm! Thân thể to lớn đập mạnh xuống nền đất.

Cuối cùng tôi đã hiểu, không phải hắn không có phản ứng gì, mà là phản ứng quá chậm.

“Này! Này! Anh sao thế? Hà Vĩnh Kỳ? Vĩnh Kỳ? Này?” Tay chân run rẩy, tôi vội quỳ xuống lay hắn.

Cả nửa ngày trời hắn mới nhíu mày, khó khăn thốt lên hai chữ: “Dạ dày…”.

“Cái gì?”

“Em đấm vào dạ dày của anh rồi…”

Tôi hoảng loạn nhìn hắn, tay chân luống cuống. Sao dì không nói là dạ dày hắn có vấn đề chứ? Lần này mẹ sẽ xé xác tôi ra mất.

“Anh có cử động được không? Đừng nói với tôi anh đau đến mức phải đi bệnh viện đấy nhé. Nếu bị phát hiện ra tôi đánh anh đến mức phải vào viện thì đời tôi tàn. Anh cũng không muốn tôi gặp xui xẻo phải không, không thì anh biết chép bài tập của ai đây?”, tôi phát huy tinh thần tương thân tương ái, cực kỳ nghĩa khí khoác tay hắn lên vai mình, tiện thể cảnh cáo hắn vài câu: “Bây giờ chúng ta về phòng, anh nằm ngủ một giấc sẽ hết đau thôi. Nếu vẫn còn đau, thực sự phải đến bệnh viện, nhớ nói với bác sĩ là anh rơi xuống giường, bị giày đập vào bụng đấy”.

“Bị giày đập…”

“Im mồm! Tôi bảo anh nói như nào thì anh nói như thế.”

Không để hắn có ý kiến, tôi vội vàng dìu hắn về ký túc.

Xin Thượng đế phù hộ cho con, chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ ba biết, nếu không biệt danh của tôi từ ác bá sẽ biến thành Diêm vương mất.

Vừa đến trước cổng ký túc nam thì xui xẻo đụng ngay thầy giám thị.

“Ôi, Vĩnh Kỳ sao thế này? Xảy ra chuyện gì thế?” Thầy cô nào cũng từng bị Vĩnh Kỳ làm tức điên lên, nhưng sau đó tất cả đều quay sang xem hắn như cục cưng.

Đúng là ông trời không có mắt mà!

Vĩnh Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Thầy Từ, em không sao, chỉ là rơi từ giường xuống, bị giày…”.

Mặc dù hiện giờ hắn đang trong tình trạng thương tật nhưng tôi vẫn không kìm được, lấy khuỷu tay khẽ huých hắn, ra hiệu mau ngậm miệng lại.

Đồ thần kinh! Đứng giữa đường bảo rơi từ giường xuống rồi bị thương, hỏi có ai tin không? Tôi lườm hắn một cái, quay lại cười nịnh nọt với thầy giám thị: “Sau giờ tự học, trên đường về phòng anh ấy bị vấp vào một viên đá. Cũng không có gì to tát. Vĩnh Kỳ, anh không đau nữa phải không?”. Trước ánh mắt chăm chú của thầy giáo, tôi đành phải giả đò ân cần hỏi han hắn.

Không ngờ hắn được nước lấn tới, thở dài một hơi rồi cau mày nhăn nhó: “Đau lắm, cục đá lúc nãy thật quá đáng…”.

“Ngậm miệng!”, tôi thì thầm vào tai hắn, quay sang chào thầy: “Thưa thầy, bọn em về phòng đây”.

“Ừ, nghỉ ngơi sớm chút. Lương Thiếu Đồng, nhớ xoa bóp vết thương cho Vĩnh Kỳ, cẩn thận đừng để bị tụ máu. Trong phòng có dầu không?”

“Có ạ, thầy yên tâm, em sẽ xoa dầu cho bạn ấy.” Vừa lớn giọng trả lời, tôi vừa dốc sức xách cái cơ thể nặng như cục chì của Vĩnh Kỳ lên lầu.

Vừa đến trước cổng ký túc nam thì xui xẻo đụng ngay thầy giám thị.

“Ôi, Vĩnh Kỳ sao thế này? Xảy ra chuyện gì thế?” Thầy cô nào cũng từng bị Vĩnh Kỳ làm tức điên lên, nhưng sau đó tất cả đều quay sang xem hắn như cục cưng.

Đúng là ông trời không có mắt mà!

Vĩnh Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Thầy Từ, em không sao, chỉ là rơi từ giường xuống, bị giày…”.

Mặc dù hiện giờ hắn đang trong tình trạng thương tật nhưng tôi vẫn không kìm được, lấy khuỷu tay khẽ huých hắn, ra hiệu mau ngậm miệng lại.

Đồ thần kinh! Đứng giữa đường bảo rơi từ giường xuống rồi bị thương, hỏi có ai tin không? Tôi lườm hắn một cái, quay lại cười nịnh nọt với thầy giám thị: “Sau giờ tự học, trên đường về phòng anh ấy bị vấp vào một viên đá. Cũng không có gì to tát. Vĩnh Kỳ, anh không đau nữa phải không?”. Trước ánh mắt chăm chú của thầy giáo, tôi đành phải giả đò ân cần hỏi han hắn.

Không ngờ hắn được nước lấn tới, thở dài một hơi rồi cau mày nhăn nhó: “Đau lắm, cục đá lúc nãy thật quá đáng…”.

“Ngậm miệng!”, tôi thì thầm vào tai hắn, quay sang chào thầy: “Thưa thầy, bọn em về phòng đây”.

“Ừ, nghỉ ngơi sớm chút. Lương Thiếu Đồng, nhớ xoa bóp vết thương cho Vĩnh Kỳ, cẩn thận đừng để bị tụ máu. Trong phòng có dầu không?”

“Có ạ, thầy yên tâm, em sẽ xoa dầu cho bạn ấy.” Vừa lớn giọng trả lời, tôi vừa dốc sức xách cái cơ thể nặng như cục chì của Vĩnh Kỳ lên lầu.

Đi như chạy trốn về phòng, dùng chân đạp cửa một cái, tôi hất luôn của nợ nặng trịch xuống giường.

“A…”, của nợ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Tôi lè lưỡi, quên mất tên này đang là bệnh nhân, có điều hắn trở thành bệnh nhân là có nguyên nhân lịch sử.

Chỉ có hai chữ để lột tả toàn bộ cảm xúc hiện nay của tôi: Đáng đời!

“Này, nằm im ngủ cho tôi.” Tôi kéo ghế đến cạnh giường hắn. Kể từ đêm đầu tiên hắn bị rơi xuống đất, tôi đành phải ngày nào cũng làm việc này để tránh cho hắn hôn đất lần nữa.

Hắn rên rỉ: “Nhưng… em đã đồng ý sẽ xoa dầu cho anh mà”.

Tôi cực kỳ nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng: “Tôi đồng ý với thầy giám thị, không đồng ý với anh, đừng có lắm lời, mau nhắm mắt – ngủ!”.

“Thế thì thôi, anh không cần em xoa dầu.”

Tôi hừ một tiếng, đi về giường mình. Sau lưng vang lên giọng nói giả vờ yếu đuối của hắn: “Anh tự xoa cũng được, nhưng anh lại không có dầu gió, mà dù có cũng chẳng biết để ở chỗ nào cả. À, thầy Từ nói thầy có dầu, thôi thì anh gọi điện hỏi mượn thầy cũng được.”

Trước khi hắn kịp ngồi dậy sờ vào điện thoại, tôi đã lao đến nhanh như chớp, đẩy hắn nằm xuống giường.
Bình Luận (0)
Comment