Đông Dương Nhiên Thanh

Chương 1

Chạng vạng chưa tối, mây trời xanh tím, phố xá đã bắt đầu lên đèn.Trần Thanh Nhiên hít sâu một hơi, hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi anh không phải tăng ca. Xoa xoa cái đầu đã rối tung, anh quyết định mua một ít lẩu cay mang về nhà ăn.

Đứng trước quầy hàng nhỏ gọi món mình muốn, Trần Thanh Nhiên cúi đầu tìm tiền lẻ trong ví, đột nhiên anh cảm giác được có người đang nhìn mình chằm chằm. Lặng lẽ nắm chặt ví tiền, Trần Thanh Nhiên nhìn về hướng ánh mắt kia bắn ra.

Trần Thanh Nhiên chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên như ngừng đập vài giây. Đứng cách đó không xa là một cậu trai ngây ngô, tóc hơi dài, gương mặt thư sinh sạch sẽ tuấn mỹ. Dáng người cậu ta hơi gầy, vào đầu đông mà ăn mặc có chút quá mức đơn bạc bởi vậy chóp mũi hơi đỏ lên. Giờ phút này đang háo hức trông mong nhìn anh cùng lẩu cay trong tay.

Trần Thanh Nhiên có chút động lòng, chỉ chỉ lẩu cay sau đó hướng thanh niên vẫy tay. Cậu trai giật mình, theo sau là nụ cười xinh đẹp, chạy tới bên cạnh Trần Thanh Nhiên. " Không mang tiền sao?" Trần Thanh Nhiên gọi thêm ít rau rồi đưa tiền cho ông chủ. Cậu trai ngơ ngác nhìn anh, miệng hé ra, nhưng không nói lời nào.

Trần Thanh Nhiên có chút nghi hoặc, không nhịn được hỏi:" Sao vậy?" 

Cậu trai mỉm cười, xoa xoa chóp mũi, nói:" Em... em đói."

Nhìn ánh mắt trong veo của đối phương, Trần Thanh Nhiên hơi ngớ người, lại có chút đau lòng, vậy mà lại là một đứa ngốc sao? Anh trấn an:" Không sao đâu, anh mời em đi ăn."

Sau đó anh đưa tay chạm vào tóc cậu, mềm mại, sờ rất thích. Trong quá trình chờ đợi, anh cởi khăn trên cổ quấn quanh cổ cho cậu: " Lạnh không?" Cậu thanh niên gật gật đầu, sau đó nhích lại gần Trần Thanh Nhiên, hai mắt nheo lại, lộ ra nụ cười thỏa mãn như mèo con:" Bây giờ thì tốt, ấm áp hơn nhiều rồi."

Ông chủ đem hai phần lẩu cay đóng gói cẩn thận cho Trần Thanh Nhiên, hai mắt cậu thanh niên lập tức sáng lấp lánh nhìn anh. Trần Thanh Nhiên lại nhân cơ hội sờ mái tóc mềm mềm của người ta:" Nhà em ở đâu?"

Bên kia cau mày tự hỏi câu hắn vừa nói một lát, đáp:" Dưới gầm cầu."

Trần Thanh Nhiên nhíu mày, hỏi cậu:"Vậy, em có muốn về nhà với anh không? Nhà anh rất ấm áp."

Thanh niên gật đầu ngay lập tức, một đôi bàn tay trắng nõn có chút đỏ nắm lấy tay Trần Thanh Nhiên, nhận ra Trần Thanh Nhiên cũng cầm ngược trở lại, cậu nở nụ cười rạng rỡ.

Trần Thanh Nhiên tức khắc liền cảm thấy tim mình như muốn tan chảy. Tâm tựa như bị bàn chân mang nệm thịt mềm mại của mèo con cào qua, có chút ngứa.
Bình Luận (0)
Comment