Đông Dương Nhiên Thanh

Chương 8

Khi hai người về đến nhà trong lòng đều thập phần thỏa mãn nhưng cũng rất mệt. Mộ Dương cùng Trần Thanh Nhiên nhanh chóng tắm xong, ngồi ở mép giường ngọt ngào mà sấy tóc cho nhau sau đó chuẩn bị đi ngủ.

Trần Thanh Nhiên nhớ lại sự lo lắng sợ hãi sáng nay, rồi hai người gỡ bỏ khúc mắc xác định quan hệ, hai người làm những chuyện bình thường các cặp đôi yêu nhau hay làm đồng thời giúp Mộ Dương lấp đầy thời thơ ấu bị khuyết thiếu. Tuy chuyện của bộn họ có vài phần hài kịch hóa nhưng lại rất tối đẹp và chân thực.

Bên cạnh truyền đến thanh âm sột soạt, Mộ Dương giống như mèo con mà dán tới, đầu nghiêng qua đặt trên vai Trần Thanh Nhiên. Trần Thanh Nhiên duỗi tay sờ sờ tóc cậu, ừm, trước sau vẫn như vậy, sờ thật thích.

" Thanh Nhiên." Anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng Mộ Dương rầu rĩ mà mở miệng. Trong bóng tối Trần Thanh Nhiên không thấy rõ được vẻ mặt của thanh niên, anh thuận miệng hỏi:

"Làm sao vậy?"

Sau một hồi yên lặng, Trần Thanh Nhiên mới nghe thấy Mộ Dương trả lời:" Chắc là hôm nay tốn nhiều tiền lắm."

Trần Thanh Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Dương sẽ hỏi như vậy, nhất thời không biết phải trả lời cậu như thế nào, đành phải nói:" Cũng không tốn nhiều lắm."

Mộ Dương nhẹ nhàng cọ cọ trên vai anh:" Em không thể kiếm tiền, có rất nhiều việc cũng không hiểu. Anh phải kiếm tiền, nuôi chính mình còn phải nuôi em, chăm sóc em." Cậu hít hít cái mũi, có chút khổ sở mà nói:" Quá vất vả còn em thì lại vô dụng."

Trần Thanh Nhiên giật mình, càng không nghĩ tới Mộ Dương sẽ có suy nghĩ như vậy, anh vội vàng bật đèn đầu giường, sau đó nâng gương mặt Mộ Dương  lên. Trên gương mặt xinh đẹp của đối phương hiện rõ sự đau lòng.

" Em làm anh cảm thấy ấm áp, làm anh hạnh phúc, làm anh vui vẻ, như vậy đã đủ rồi. Em không hề vô dụng chút nào cả, anh cũng không cảm thấy như thế này có gì không tốt."

Mộ Dương đặt tay lên trên tay Trần Thanh Nhiên:" Em biết, em chỉ lo lắng anh sẽ mệt."

Cậu hơi nhíu mày, giường như nghĩ đến điều gì đó, chuyển từ buồn bã sang vui vẻ nói:" Nhưng mà, em có thể học để chăm sóc anh."

Tựa hồ cậu có năng lực tự điều chỉnh mạnh mẽ, cả người nhào vào trong lòng Trần Thanh Nhiên, lẩm bẩm:" Em cũng có thể chăm sóc anh."

Trần Thanh Nhiên cười cười, tắt đèn đi:"  Đúng vậy, cho nên em đừng suy nghĩ bậy bạ. Mệt mỏi một ngày rồi, mau ngủ đi."

Mộ Dương lên tiếng đáp lại sau đó giữ nguyên tư thế như vậy mà ngủ.

Trong lòng Trần Thanh Nhiên một mảnh mềm mại ê ẩm, Mộ Dương như vậy, làm sao có thể khiến người ta không thích cậu, không yêu cậu cho được?

Ngày hôm sau, thời điểm Trần Thanh Nhiên tỉnh dậy, phát hiện người bên cạnh chẳng thấy đâu. Anh không nhịn được trong lòng lạnh lẽo, nghĩ đến tình hình sáng sớm hôm qua, nhưng sau đó lại nghĩ đến hai người đã tâm sự với nhau, hẹn hò một ngày, buổi tối lại ôm nhau mà ngủ liền yên lòng.

Anh vắt tay lên trán, nhắm mắt lại, chờ đầu óc thanh tỉnh liền xuống giường định đi làm bữa sáng. Sau khi mở cửa phòng ngủ anh nghe thấy trong bếp có tiếng động, Trần Thanh Nhiên ngẩn người, vội vàng đi về phía nhà bếp. Qua cánh cửa trượt bằng kính mờ, anh thấy thân ảnh Mộ Dương đang chuyển động qua lại.

Trong lòng Trần Thanh Nhiên ấm áp, nghĩ đến Mộ Dương nói muốn học chăm sóc anh, thế nhưng thật sự mới sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho anh. Thật là một cậu bé thành thực.

Anh kéo mở cửa, Mộ Dương liền xoay đầu lại, hai mắt sáng lấp lánh, khẽ nhếch miệng, lộ ra một đôi má lúm:" Dậy rồi?"

Mộ Dương có chút ngượng ngùng. Trần Thanh Nhiên nở nụ cười thật tươi, đi đến bên cạnh Mộ Dương, ôm cậu vào lòng xem cậu làm đồ ăn.

Trứng rán, bánh mì nướng, sữa nóng đều bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm nồng đậm, trông rất ngon lành. Mộ Dương gãi gãi đầu nói:" Em học trên TV, muốn làm cho anh ăn thử."

Mũi Trần Thanh Nhiên chua sót, cậu bé ngốc của anh hiển nhiên là người thông minh nhất.

" Rất thơm. Anh yêu em, Mộ Dương."
Bình Luận (0)
Comment