Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 11

Nói chuyện phiếm hàn huyên tới tám giờ hơn, nghe viết lại dùng chỉ cần khoảng 14 phút. Nghe xong từ đơn cuối cùng, Chu Lâm tiến tới liếc mắt nhìn đáp án Đoan Mộc Thanh Lỗi viết trên giấy, xác nhận hoàn toàn đúng rồi, nghiêng đầu nhân lúc hắn không hề phòng bị liền “Chụt” hôn một cái lên mặt hắn.

“Cạch —— két!” Chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Lâm.

“Khen ngợi, là khen ngợi, hoàn toàn là khen ngợi. Khi còn bé nghe lời, không phải mẹ đều khích lệ cậu như vậy sao?”

“Có thì có, nhưng đó là khi còn bé. . . . . .” Đoan Mộc Thanh Lỗi lẩm bẩm, xoay đầu đi chỗ khác, có vẻ không bài xích cho nên không tiếp tục kháng nghị nữa.

Chu Lâm cười xấu xa không dứt ở trong lòng, lúc nãy làm vậy chính là muốn nhìn phản ứng này. Nhớ tới mình từng bị Đoan Mộc Thanh Lỗi học sinh tiểu học hôn cho mặt dính đầy nước miếng, bây giờ là trả thù cho đống nước miếng ấy cùng không muốn để cho mình làm dạy kèm tại nhà.

“Này, tám giờ hai mươi rồi, tiết mục cậu thích cũng đã sớm bắt đầu. Hôm nay chỉ học đến đây, tôi đi về trước.”

Nói như vậy xong, Chu Lâm thả bài thi lại trên bàn, sờ sờ đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi rồi đi ra ngoài.

“Cái đó, anh Khiết Văn.” Vừa mới đi tới cửa đã bị gọi lại, Chu Lâm kỳ quái quay đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn ngồi ở trên ghế.

Chỉ thấy hắn một tay vuốt tóc mới bị xoa loạn, ánh mắt liếc mặt đất rồi lại nhìn về phía mình, cứ thế mấy lần, giống như đã quyết định, hỏi: “Anh. . . . . . Lần sau tới lúc nào?”

“Hửm, lần sau. . . . . . Thứ hai đi?” Chu Lâm ngừng cười, nghiêm trang hỏi ý kiến: “Cậu thích ba năm bảy? Hay là hai tư sáu?”

“Tôi. . . . . . Tùy tiện.” Đoan Mộc Thanh Lỗi nói rồi đứng dậy, theo Chu Lâm đi ra ngoài, lao thẳng đến cửa phòng khách tiễn y.

“Vậy thì hai tư sáu đi. Thứ bảy chủ nhật để đi chơi. Đúng rồi, ” đứng ở ngoài cửa, Chu Lâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi, “Gần đây có kiểm tra gì không? Ý tôi là bài kiểm tra chính quy trên trường ấy?”

“Thi? ba tuần nữa sẽ có bài kiểm tra tháng. . . . . .” Có lẽ cho rằng Chu Lâm muốn giúp mình học phụ đạo, hắn lại nói, “Nhưng mà, bình thường tôi đều đọc sách rồi, không cần phụ đạo đâu.”

“À, tôi biết rồi.” Chu Lâm gật đầu, móng vuốt lại duỗi về phía đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, xoa tóc trên đầu loạn thành một đống.

—— Thằng nhóc chết tiệc, khó được thấy nhóc có chút dễ thương mới nghĩ đi cứu nhóc khỏi tay đám côn đồ kia, thật là không biết cảm ơn!

Nghĩ như vậy, nói tiếng gặp lại liền đi xuống thang lầu, chờ lúc nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng đóng cửa, Chu Lâm thừa dịp bốn bề vắng lặng tháo xuống đồng hồ đeo tay sắp hết thời gian sử dụng.

“Thật là buồn cười.” Đứng một mình trong phòng khách, nhớ lại vẻ mặt không được tự nhiên “Đừng đụng vào tóc tôi ” của thằng nhóc vừa rồi, Chu Lâm vẫn không nhịn được cười ra tiếng, sau đó tâm tình vui vẻ đi vào phòng đổi quần áo, nhân lúc còn hung phấn xuyên không thêm một lần nữa.

Nhân tiện mang theo Tiểu Thuyết Võ Hiệp bản cũ xuất bản trước năm 94, chuẩn bị để tiêu khiển lúc nhàm chán.

Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, Chu Lâm đeo đồng hồ lên tay lần nữa, chẳng qua hình như y đã quên một chuyện, cũng không lường được chuyện này có thể sinh ra hậu quả thế nào ——

Sáu giờ rưỡi ngày 17 tháng 10 năm 1994, Chu Lâm ngồi ở trước một bàn thức ăn tràn đầy, khóc không ra nước mắt.

—— Quên nói hắn không cần chuẩn bị cơm tối cho mình. . . . . . T-T

Hai giờ trước mình vừa mới ăn quá no, cho nên bây giờ nhiều lắm chỉ có thể nhét nửa chén cơm nhỏ vào bụng. Nhưng giờ mà nói ăn rồi cho nên không ăn nữa có vẻ không tốt lắm?

Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn còn đeo tạp dề đứng ở bên cạnh một chút. Lúc mình học trung học cơ sở, vừa tan học chuyện đầu tiên chính là đi ra ngoài chơi đi? Thế mà thằng nhóc này lại về nhà thay mình làm cơm tối. . . . . .

Vừa nghĩ như thế liền không thể cự tuyệt, Chu Lâm hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào mà và từng ngụm từng ngụm cơm.

Kết quả ăn còn nhiều hơn bình thường một chút, sau đó đỡ bụng no cứng đứng lên, tập tễnh đi theo vào bếp giúp rửa chén một tay.

“Thật khó chịu. . . . . .” Chu Lâm ngồi ở trên giường trong phòng Đoan Mộc Thanh Lỗi nghĩ như vậy, rồi sau đó vì dời đi sự chú ý của mình, y bắt đầu chơi đoán số với Đoan Mộc Thanh Lỗi đã làm xong bài tập, tiếp theo là đàm thoại tiếng Anh và nghe viết từ đơn, cứ như vậy chống đỡ chịu đựng qua hai giờ còn sót lại.

Vừa xuyên về nhà, chuyện đầu tiên Chu Lâm làm chính là vọt vào nhà vệ sinh nôn mửa, nôn ra hơn phân nửa đồ ăn cứng rắn nhét vào, lúc này mới cảm thấy mình còn sống.

Lúc nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Chu Lâm rút ra tổng kết về hai lần xuyên không của ngày hôm nay ——

Lần sau nhất định phải chú ý, nếu như xuyên không cùng ngày chắc chắn phải báo hủy cơm tối trước!

Những ngày kế tiếp quả thật có chút tùy tâm sở dục.

Đoan Mộc Thanh Lỗi thi vào thứ năm, hôm đó vốn không cần xuyên đến nhưng Chu Lâm trực giác sẽ có chuyện phát sinh, kết quả xế chiều 5 giờ rưỡi xuyên đến con hẻm nhỏ gần trường S, quả nhiên gặp được Đoan Mộc Thanh Lỗi bị người kéo vào trong hẻm.

Nhưng lúc Chu Lâm chạy tới thì căn bản không cần can thiệp vào nữa, một mình Đoan Mộc Thanh Lỗi đã giải quyết ba nam sinh cùng lứa với hắn, chẳng qua trên cánh tay và lưng có mấy chỗ bị bầm mà thôi.

Giả dạng làm thầy giáo trường học phụ cận, khiển trách bốn thằng nhóc bao gồm Đoan Mộc Thanh Lỗi một trận, ba tên nhóc liền bỏ chạy. Sau đó nắm lấy tay Đoan Mộc Thanh Lỗi đưa hắn về nhà, mở tủ y tế tìm chai dầu ra bôi cho hắn.

Để hắn cởi quần áo xuống bôi dầu, Đoan Mộc Thanh Lỗi lại đột nhiên bắt đầu nổi tính khí, nói kiểu gì cũng không chịu. Chu Lâm rống lên một câu “Cậu không cỡi tôi sẽ nói cho mẹ cậu biết!” lúc này Đoan Mộc Thanh Lỗi mới bất đắc dĩ cởi áo.

Bị thương cũng không quá nghiêm trọng, Chu Lâm tùy ý vuốt vuốt cho hắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn mím môi, hỏi một tiếng:

“Xảy ra chuyện gì? Không hiểu sao lại bị người ta đánh nên uất ức à? Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Vừa nói như vậy, lỗ mũi của Đoan Mộc Thanh Lỗi liền đỏ, bề ngoài kiên cường hơn lúc nhỏ rất nhiều, vẫn luôn gắng không cho nước mắt chảy ra.

Nhất thời không biết nên an ủi thế nào, Chu Lâm để chai dầu xuống ngồi bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lỗi, lẳng lặng đợi một lúc, đột nhiên hỏi hắn thi xong có muốn cùng đi chơi hay không.

“Hửm, đi đâu?” Đoan Mộc Thanh Lỗi hít hít lỗ mũi, có vẻ hứng thú.

“Đi chơi game đi? Đã từng đến khu vui chơi chưa?”

“Nơi đó chỉ có con nít mới tới chơi.” Đoan Mộc Thanh Lỗi từ chối, cái giọng thiếu niên cố làm ra vẻ người lớn đó, thoáng chốc lại xuất hiện hình ảnh như lúc ở quán ăn nhỏ.

Chu Lâm ngừng cười, một cái tát vỗ vào lưng Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhìn hắn nói “Đau quá” suýt chút nữa xù lông mới xoa đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, nói:

“Cậu cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi.”

—— Nhóc con sao không đàng hoàng làm nhóc con đi, quá lo nghĩ sẽ bỏ qua rất nhiều niềm vui thú nha.
Bình Luận (0)
Comment