“Đừng chạy. . . . . .”
Giọng nói của thằng nhóc như thôi miên lặp đi lặp lại bên tai, thân thể Chu Lâm dần dần yên tĩnh lại, nhịp tim đập nhanh vì chạy trốn cũng bình phục, đầu óc bắt đầu khôi phục suy nghĩ bình thường.
Cảm thấy người trong lòng từ từ bình tĩnh lại, Đoan Mộc Thanh Lỗi buông lỏng tay ra, lui về phía sau nửa bước, bảo trì cự ly vi diệu không chớp mắt nhìn Chu Lâm.
—— đây là đang chờ mình giải thích sao?
Thằng nhóc im lặng và ánh mắt của hắn khiến cho Chu Lâm bắt đầu hơi bất an, y đối mắt với Đoan Mộc Thanh Lỗi mấy giây sau, hơi có chút chột dạ dời ánh mắt đi.
Nói xin lỗi và giải thích là điều nhất định, nhưng với trạng huống bây giờ, đến tột cùng nên nói từ nơi nào trước đây?
“Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . .”
“Đô —— đô!”
Chần chờ mở miệng, lại bị tiết còi bén nhọn trên sân đấu truyền tới cắt đứt. Đoan Mộc Thanh Lỗi nhíu mày một cái, không đợi Chu Lâm tiếp tục nói tiếp, đột nhiên bắt lấy tay của y hướng y xác nhận nói:
“Hôm nay anh đến xem cuộc đấu đi!”
“A? Ừ. Tôi. . . . . .”
“Đi theo tôi.”
Nghĩ đến xem cuộc thi đấu trước rồi giải thích sau cũng tốt, cánh tay căng ra, rồi lại bị Đoan Mộc Thanh Lỗi kéo lấy chạy.
Hửm? Xảy ra chuyện gì? Muốn đi đâu? A, chẳng lẽ sắp bắt đầu thi đấu?
Nghĩ đến tiếng còi, Chu Lâm bừng tỉnh ra. Trong quá trình chạy không nhìn thấy vẻ mặt của Đoan Mộc Thanh Lỗi, vì đang suy nghĩ tìm cớ nên cứ bảo trì tư thế nắm tay bị kéo đi, cùng hắn phóng tới sân banh.
Không nghĩ sai, đó chính là tiếng còi. Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa thủ thế với giáo viên đang gọi hắn vừa mang theo Chu Lâm chạy tới một góc bên ngoài sân banh, chờ y đứng ngay ngắn mới dặn dò y:
“Ở chỗ này nhìn tôi!”
Nói xong quay đầu liền chạy vào giữa sân banh, lúc vào hàng hình như bị giáo viên khiển trách mấy câu, sau đó xếp đến sau chót đội ngũ.
“Phụt.” Không nên cười, nhưng vẫn bật cười. Bởi vì hồi tưởng lại vẻ mặt nghiêm túc của thằng nhóc vừa rồi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy dễ thương không chịu được——
Ở chỗ này nhìn tôi!
Bình thường rất ít người dùng kiểu nói như ra lệnh này mời người khác xem cuộc thi đấu của mình đi? Đơn giản như đang khiêu khích tuyên bố: cuộc thi đấu này đã bị tôi bao, là mình tôi thi đấu biểu diễn, cho nên chỉ cần nhìn mình tôi là đủ rồi!
Đến tột cùng thì tự tin từ nơi nào mà đến? Thật là vô tâm thuận miệng nói thôi sao?
Chu Lâm không rõ ràng ý tưởng thật sự trong lòng thằng nhóc, nhưng nếu thằng nhóc đã dặn như vậy —— đứng ở một bên hết sức chăm chú, chỉ nhìn theo một mình hắn.
Kết quả ——
Người mù cũng nhìn ra được, cuộc thi đấu này chính là một mình thằng nhóc biểu diễn!
Một người tự mình giữa hai cầu thủ, hiệp trợ đồng đội cho vào một bóng, kết thúc một hiệp thì tất cả nữ sinh trong lớp trên sân vận động đều hưng phấn thét chói tai. Ủy viên thể dục ôm bảy tám bình nước suối, vừa hô to vừa chạy vào giữa sân banh.
Đoan Mộc Thanh Lỗi nhận lấy bình nước đưa đến trước mắt, mở ra uống một hớp, lại tưới hơn phân nửa lên trên đầu, sau đó vỗ vỗ vai với Bùi Dương bên cạnh rồi quét nhìn bốn phía một vòng, tìm được vị trí của Chu Lâm.
Bốn mắt giao nhau thì Chu Lâm phất phất tay, kết quả thằng nhóc liền giống như được gọi, lập tức chạy tới.
“Anh Khiết Văn. Thấy sao?”
Thằng nhóc chạy đến trước người liền đứng lại, nhưng hơi nóng trên người vẫn đánh tới như cũ. Nhìn tóc hắn bị nước làm ướt xốc xếch dựng lên, chẳng biết tại sao tim Chu Lâm lại bắt đầu đập rộn lên, nhưng ngoài miệng lại không dễ dàng tiết lộ ý tưởng trong lòng mình:
“Cũng, cũng tạm chấp nhận được.”
Vừa nói như vậy, thằng nhóc liền xệ mặt xuống nhìn Chu Lâm, giọng nói bất mãn chất vấn:
“Anh Khiết Văn, anh thật sự nghiêm túc xem sao?”
——thằng nhóc thối, sao lúc này lại tự đại như thế? !
“Được rồi, được rồi, rất tuấn tú nữa, đẹp trai chết luôn!” Nói như vậy, Chu Lâm gãi gãi mái đầu ướt nhẹp trước mặt, sau đó vì nhìn thấy thằng nhóc lộ ra nụ cười, mà tim đang đập gia tốc lại nảy lên một nhịp.
“Đô!” Thể dục còi nữa lại vang lên, Đoan Mộc Thanh Lỗi uống nước còn dư lại rồi đưa cái bình cho Chu Lâm, nói câu “Kết thúc chờ tôi” rồi xoay người chạy ra sân banh.
Nhìn hắn đi xa rồi, Chu Lâm ngồi xỗm xuống đất, đầu tựa vào áo vẫn ôm trong tay, khuôn mặt vì phơi ánh mặt trời tháng chín mà bắt đầu nóng lên —— xong rồi, cảm giác cứ tiếp tục như vậy sẽ suy tim mất.
Sau khi bình tĩnh lại, Chu Lâm ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng dáng Đoan Mộc Thanh Lỗi, lúc tìm được rồi lại thấy đối phương cũng đang nhìn về phía mình ——
A, đó là vẻ mặt lo lắng sao?
Chu Lâm sửng sốt một chút đứng lên, thủ thế ra hiệu yên tâm với thằng nhóc đang đứng trong đội ngũ, rồi cười cười với hắn.
Kết quả ngoài dự đoán của mọi người chính là, thằng nhóc lại ngây dại, mãi cho đến khi bị giáo viên phát hiện mới chợt quay đầu đi, sau đó bị giáo viên gọi ra dạy bảo.
Trước kia cũng trải qua khóa học của ông thầy thể dục ma quỷ đó cho nên đại khái cũng đoán ra bây giờ thằng nhóc bị giáo huấn có nội dung là “Đừng tưởng rằng đá bóng tốt mà có thể kiêu ngạo” , “Con nít con nôi bây giờ thật không biết khiêm tốn” linh tinh ——
Cũng tốt, thằng nhóc tự đại như thế nên bị giáo dục.
Chu Lâm nghĩ như vậy, cười ha hả lên, trong tay cầm lấy bình nước suối Đoan Mộc Thanh Lỗi đã uống, từ lòng bàn tay truyền tới từng trận lạnh lẻo khiến y cảm thấy dị thường thoải mái ở trong trời chiều có chút nóng rang này.