Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 23

Chào từ biệt với thằng nhóc rồi lấy xuống đồng hồ đeo tay về đến nhà là tám giờ, hôm nay vẫn còn một lần xuyên không. Chu Lâm do dự một chút, bởi vì nhớ tới chuyện vừa rồi mới làm, không nhịn được cười khúc khích đồng thời lại quyết định buông tha cho lần thứ ba xuyên không.

Cũng không phải là không muốn gặp, ngược lại, Chu Lâm vô cùng muốn bây giờ, lập tức, lập tức được nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhưng vừa rồi mới cùng hắn làm chuyện xoa xoa dính dính như vậy, bây giờ nên dùng biểu cảm như thế nào để đối mặt với thằng nhóc một lần nữa đây?

── giả bộ ra vẻ người lớn trưởng thành như không có chuyện gì xảy ra? Hay là như thiếu niên mới nếm trái cấm mặt đỏ tới mang tai đi gặp hắn? Dù là loại nào cũng cảm thấy không giống chính mình đi?

Chu Lâm đứng ở trước gương trong phòng tắm mà suy nghĩ, bởi vì tưởng tượng ra cảnh không thể biết trước mà xuất thần một lần nữa, thậm chí có một đoạn thời gian đầu óc không cách nào suy tư, trước mắt lặp đi lặp lại cảnh Đoan Mộc Thanh Lỗi phách lối cười đắc ý, có lẽ muốn nói ──

Anh Khiết Văn, si mê tôi đi!

Đúng vậy, không chỉ có si mê mà còn mê rất thảm. Lầm bầm lầu bầu trả lời như vậy, Chu Lâm mở ra vòi hoa sen, nước nóng vọt xuống đánh vào thân thể hơi có chút mệt mỏi cảm giác dị thường thoải mái.

Tắm xong nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Bởi vì tâm tình mà đầu óc nóng lên cũng thoáng khôi phục chút lý trí. Chu Lâm đi vào phòng bếp nấu nước sau đó vô sự đi mở TV xem.

Trên TV chiếu cái gì y cũng không rõ lắm, bởi vì tế bào não vẫn bị thằng nhóc Đoan Mộc Thanh Lỗi chiếm cứ ── tiếp tục như vậy trí thông minh sẽ giảm xuống đi? Chu Lâm ngốc ngốc nghĩ như vậy, tầm mắt không có mục tiêu lướt quanh phòng khách.

“Hửm?” Tầm mắt dừng lại, có lẽ có thứ gì đó đáng để để ý đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt, lúc này phích nước nóng cũng kêu to, Chu Lâm đứng dậy vọt vào phòng bếp rút ổ điện, lại ra ngoài thì tầm mắt liền định ở nơi khay trà trong phòng khách.

Trên khay trà có đống một đồ đống đồ, sách, báo, cùng với giấy thu tiền điện nước linh tinh, mà ở trong đó, còn có một góc giấy mời màu đỏ lộ ra ── lúc phản ứng kịp đó là thứ gì thì Chu Lâm lại đột nhiên bật cười một tiếng ──

Quên mất, mấy ngày qua vẫn luôn quên mất, mình đã nhận được thiệp mời đám cưới của Đoan Mộc Thanh Lỗi vào năm 08.

Nói đùa sao? Sao lại thế? ! Chu Lâm thu lại nụ cười đi tới, rất thiệp mời ra khỏi đống sách báo, mở ra lần nữa xác nhận chú rễ tên là Đoan Mộc Thanh Lỗi liền im lặng ngồi trở lại trên ghế sa lon.

── Cảm giác bây giờ là thế nào? Giống như hưng phấn đến độ quơ tay múa chân thì lại bị người giội lên đầu một thau nước lạnh? Không, trên thực tế thiếp mời đã sớm tồn tại, là mình đắc ý hơi quá, quên mất chuyện quan trọng như thế.

Chu Lâm lật người nằm ngửa ra ghế sa lon, một tay giơ cao thiếp mời, đưa mắt nhìn tên thằng nhóc phía trên, tĩnh táo suy tư.

Cho dù nói thích, nhưng tương lai vẫn không thay đổi, thiếp mời nhận được vẫn tồn tại như cũ, mà chưa tới một tháng nữa người muốn kết hôn cũng sẽ cử hành hôn lễ ── điều này nói rõ cuối cùng hai người thật sự không đến được với nhau sao?

Bạn đang �

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn vui vẻ vì mình và thằng nhóc đều thích nhau, sau lại lập tức biết được tương lai không có kết cục ── chuyện như vậy, nên cảm thấy buồn cười sao? Hay là cảm thấy tức giận vì bị đùa giỡn?

Trên thực tế, tâm tình cười lạnh và tức giận đều không có, nhiều hơn chính là cảm giác vô lực không biết nên làm sao. Chu Lâm tin chắc đến nay bất cứ chuyện gì mình làm đều là mình thật tâm muốn vậy, tại sao kết quả lại ngược lại với hy vong?

“Haiz ──” Chu Lâm thở dài, vỗ thiếp mời cầm trên tay lên trán, nhắm hai mắt lại.

Từ năm 97 đến năm 08, hơn mười năm này biến cố có thể sinh ra nhiều đến đếm không hết, cho dù mình vẫn lấy hình thức xuyên không để yêu nhau với thằng nhóc nhưng ai có thể nói rõ sự yêu thích này có một ngày nào đó lặng yên không tiếng động biến mất hay không?

Hay là cảm giác bây giờ vốn không phải tình yêu, chỉ là a-đrê-na-lin phân bố quá nhiều nên ngộ nhận cảm giác nhịp tim đập nhanh đó là thích.

Ngu ngốc! Chu Lâm đụng đầu vào cạnh ghế sa lon, hung hăng mắng mình một câu. Sao lại bi quan nghĩ tiêu cực như vậy, tuyệt không giống như mình, thay vì nằm ở nơi này nghĩ mấy chuyện chưa biết có xảy ra không, còn không bằng suy nghĩ một chút chuyện khác sẽ thật sự xảy ra đi.

Quyết định chủ ý, Chu Lâm nhảy ra khỏi ghế salon vọt vào phòng ngủ mở máy tín. Vì không có số điện thoại di động, mà trực tiếp gọi điện thoại đến nhà thằng nhóc thì lại hơi mạo hiểm, thế là Chu Lâm quyết định thông qua Internet lấy thân phận Chu Lâm bây giờ thử dò xét liên lạc với Đoan Mộc Thanh Lỗi.

Trên QQ vẫn có danh bạ bạn học trung học phổ thông, vì có rất ít người lên tiếng nên có lẽ mọi người sẽ không sửa tên. Chu Lâm tìm một trận trong một đống ID hoặc văn nghệ hoặc bỉ ổi hoặc đơn giản rõ ràng, do dự một chút đánh vào tên một người là “Tam sinh bô-rác”.

Nhận định đây là Đoan Mộc Thanh Lỗi, trừ kết quả đoán chữ, còn dư lại chỉ là trực giác. Chu Lâm nhìn khung nói chuyện phiếm hiện ra, phát giác là khung tạm thời đối thoại thì tâm tình hơi có chút phức tạp:

Rõ ràng đã từng thân mật với thằng nhóc như thế, nhưng trên thực tế lại xa lạ đến ngay cả bạn tốt trên QQ cũng không phải, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển như vậy thật khiến cho người ta đưa đám.

── Phảng phất như đang tuyên bố tương lai của hắn không liên quan gì đến mình vậy.

Chu Lâm cười khổ một cái, gửi ra lời mời thêm bạn tốt.
Bình Luận (0)
Comment