Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 28

Ngẩn ra, ngay sau đó cười lên, Chu Lâm gãi gãi tóc thằng nhóc, hời hợt nói:

“Cậu còn nhỏ.”

“Tôi trưởng thành rồi.”

“Gì?” Chu Lâm ngẩn ra, “Lúc nào?”

“Mới vừa rồi.” Trả lời như vậy, trên mặt thằng nhóc lộ ra nụ cười đắc chí vừa lòng, “Tôi mười tám tuổi rồi.”

“Hả? Sinh năm 81, đến năm nay cũng mới có 17 tuổi thôi mà?”

“Ai nói tôi sinh năm 81?” Thằng nhóc hơi nhíu mày, “Tôi sinh năm 80. Anh Khiết Văn không biết sao?”

── dĩ nhiên không biết. Vẫn cho là Đoan Mộc Thanh Lỗi cùng tuổi với mình, đây là lần đầu tiên nghe nói, thì ra thằng nhóc còn lớn hơn mình một tuổi. . . . . . Cũng khó trách thằng nhóc sẽ chờ đợi năm mới như thế, là vì sẽ được danh chánh ngôn thuận trở thành người lớn sao?

Chu Lâm lắc đầu một cái, ngay sau đó đã bị thằng nhóc ôm vào trong ngực, nói “Tóm lại tôi đã trưởng thành” , cũng không thèm để ý có bị người đứng trên ban công xung quanh đốt pháo nhìn thấy hay không, cứ như vậy không chút kiêng kỵ hôn xuống.

Đẩy không ra cũng không muốn đẩy ra, Chu Lâm để mặc như vậy. Cứ thế bị thằng nhóc không ngừng đẩy lui, không lâu sau đầu đụng phải song sắt ở một bên.

“Đau !” Y kêu thành tiếng rồi ôm lấy đầu, Đoan Mộc Thanh Lỗi luống cuống tay chân buông lỏng tay ra, vừa xoa giúp Chu Lâm vừa nói thật xin lỗi.

“Không sao.” Ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc lo lắng trên mặt thằng nhóc, Chu Lâm trấn an cười cười, rồi sau đó xoa xoa lỗ tai của hắn nói:

“Nhưng đừng nghĩ có thể ăn gian. Pháp định tuổi trưởng thành là 18 tuổi tròn đi? Sinh nhật của cậu rõ ràng là vào mùng 6.”

“Thì đã sao. Có mấy ngày.” Thằng nhóc bất mãn nói thầm một câu, bắt được tay Chu Lâm đưa tới bên miệng, đôi mắt nghiêm túc lập lại một lần:

“Anh Khiết Văn. . . . . . Trở thành người của tôi đi.”

“. . . . . .”

── đến tột cùng còn bị giảo loạn đến trình độ nào nữa?

Không có cách nào khống chế nhịp tim, đầu óc bị cưỡng chế tĩnh táo. Chu Lâm nhìn thằng nhóc, nheo mắt lại.

Giả bộ ngu không dùng được, lấy cớ không dùng được, bởi vì cặp mắt kia nhìn thẳng vào hai mắt của mình, lời nói dối cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng. Muốn dứt khoát nói được, cũng muốn nói cho hắn biết mình cũng thích hắn, nhưng ý tưởng xám xịt một ngày nào đó nhất định sẽ mất đi lại níu bước y. . . . . .

Chu Lâm cong ngón tay, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng ma sát lấy đôi môi của thằng nhóc, sau đó bị hắn nhẹ nhàng cắn một cái, thấp giọng hỏi:

“Cậu xác định chứ?”

“Ừ.” Đôi môi nóng bỏng từ từ để sát vào.

“Không hối hận sao?”

Động tác áp sát ngưng lại, Đoan Mộc Thanh Lỗi kỳ quái nhìn Chu Lâm.

“Tại sao lại hối hận?”

“Không có gì, chẳng qua đột nhiên suy nghĩ không biết tương lai sẽ thế nào, ví như mười năm sau linh tinh . . . . . .” Chu Lâm cười sờ sờ đầu thằng nhóc.

Bén nhạy nhận ra sự khác thường, Đoan Mộc Thanh Lỗi tránh được tay Chu Lâm, im lặng một trận lại hỏi Chu Lâm:

“Anh Khiết Văn. . . . . . anh cảm thấy mười năm sau tôi sẽ hối hận vì đã thích anh?”

Dù quả thật bị nhìn thấu nhưng một khắc lúc nghe thấy câu hỏi này vẫn khiến cho Chu Lâm hơi sửng sờ, dừng một chút sau đó thuận miệng nói:

“A, không. Chẳng qua là, dù sao, bây giờ cậu chỉ có 18 tuổi.”

Lời này vừa ra khỏi miệng liền lập tức hối hận, nhưng vẫn không kịp bổ túc trước khi thằng nhóc đổi sắc mặt.

“Vậy thì thế nào? Bởi vì tôi còn là một thằng nhóc nên không thể tin sao? Hay anh Khiết Văn vẫn cảm thấy đây cũng là một trong những việc gia sư phải làm, khi nào cũng có thể kết thúc?”

“Không phải!” Dĩ nhiên không phải! Vấn đề không phải là tuổi tác, mình chưa bao giờ hoài nghi thằng nhóc có nghiêm túc hay không, chẳng qua kết quả ở tương lai đã đặt ra trước mặt, mình nhát gan đến ngay cả một câu thích cũng không dám đáp lại. . . . . .


Vào giờ khắc này Chu Lâm hiểu ra ──

Trước đó mặc dù từng suy tính đủ loại nhân tố có thể khiến hai người tách ra, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới có lẽ do mình vẫn luôn trốn tránh mới thật sự khiến cho thằng nhóc cách xa mình?

Nếu như vậy, muốn ở chung một chỗ thì phải tỏ tình không phải sao? Thản nhiên nói cho thằng nhóc biết mình thích hắn, nói cho hắn biết mình muốn ở chung một chỗ, cho dù mười năm hai mươi năm cũng không muốn tách ra. . . . . .

“Thanh Lỗi.”

Bắt được thằng nhóc muốn quay đầu rời đi vì tức giận, Chu Lâm mở to miệng ra lại khép lại, bởi vì đột nhiên nghĩ nếu sự thật đúng như mình suy nghĩ, tỏ tình xong thì lịch sử cũng sẽ bị thay đổi, trong đầu nhanh chóng thoáng qua một cảnh trong phim từ rất sớm trước kia đã từng xem qua: nam chính không ngừng thay đổi lịch sử cuối cùng có thể tìm được sự lựa chọn tốt nhất, đó là cùng người lạ nữ chính. . . . . . Như thế như vậy, khiến cho Chu Lâm không có cách nào phán đoán làm thế nào là đúng thế nào là sai. . . . . .

Đúng lúc này ánh mắt của thằng nhóc chuyển lại đây, lửa nóng, mong đợi, cùng với nghiêm túc từ đầu đến cuối chưa bao giờ dao động ──

Mặc kệ! Thay đổi lịch sử thì đã sao? Nếu nói lịch sử vốn là tương lai mà con người lựa chọn, thay vì đi tham gia hôn lễ chó má của thằng nhóc rồi hối hận, còn không bằng vừa bắt đầu liền nắm chắc hắn không buông tay!

Nghĩ thông suốt Chu Lâm liều lĩnh kéo thằng nhóc tới, ôm thật chặt, cảm giác được thằng nhóc cũng ôm chặt mình liền hít một hơi thật sâu, nói ở bên tai hắn:

“Thật xin lỗi, tôi thích cậu. . . . . .”

Bạn đang �

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì những lời kế tiếp đã bị Chu Lâm nuốt chửng vì bị hai ánh đèn xe đang cấp tốc tiến tới chiếu thẳng vào mắt. Y trừng lớn đôi mắt.
Bình Luận (0)
Comment