Cả hai gần gũi với nhau hơn, hòa hợp hơn, hắn thương cô phải trải qua những điều kinh khủng lại còn do cả hắn làm nữa, còn cô lại rung động trước hắn dù đã từng làm tổn thương cô nhưng giờ đây hắn như là một con người khác, ai cũng nhận ra sự thay đổi rõ ràng của hắn.
Nếu trước đây các cô gái coi hắn như là một ông hoàng, nước cũng đút tận miệng miếng ăn cũng phải nũng nịu chiều chuộng hắn để hắn mở miệng thì nay hắn sẵn sàng đứng dậy lấy đồ ăn cho cô, bóc tôm bóc cua cho cô.
Đấy chẳng qua cô là người độc lập không thích thôi, chứ cô mà há miệng hắn sẵn sàng đút đồ ăn cho cô luôn, thậm chí hắn sẵn sàng không dùng tay mà dùng chính miệng của hắn.
Kể cũng lạ lùng trước đây lúc nào hắn cũng cần đàn bà, từ ngày quen cô hắn như một người ăn chay vui vẻ hạnh phúc với sự nhịn đói của mình chỉ cần ở bên cô tán dóc chuyện phiếm hay bàn luận thế trận, đôi khi lừa cô để hôn được một cái hắn thấy vui cả ngày, và thật bình an mỗi khi nhìn cô nằm ngủ một góc đầu giường.
Thậm chí đến những quán bar quen thuộc mấy cô nàng được chuyên sủng trước đây rất ngạc nhiên vì bậc đế vương của họ, thay đổi hoàn toàn, không một cô nào được lại gần chứ đừng nói dám lân la ôm ấp ngồi vào lòng như trước đây.
Rồi thì tiếng lành cũng đồn xa, ai cũng nói Thiếu phu nhân là một người rất ghê gớm, không hiểu bằng cách nào mà thay đổi hoàn toàn được một người như ngài Carter.
Họ còn rỉ tai nhau, nếu mà để cô ta bắt gặp thì đêm đó thiếu chủ sẽ bị phạt thậm chí còn bị đuổi đánh ra khỏi phòng, vì thế ngài ấy chấp nhận bị kìm hãm nhưng để giữ yên gia đình.
Có những người khác thì lại khen cô thật là giỏi có thể làm thay đổi một người như ngài Carter, cô thật là tốt phước vì được ngài ấy yêu đến vậy.
Mọi lời xì xào chỉ càng làm cho mấy cô gái ghen tị và ấm ức.
Tự nhiên họ mất đi ân sủng từ ngài Carter, một người như ngài ấy ai mà lại không thích, thế mà giờ một mình cô ta độc chiếm.
Thảo nào từ ngày có cô ta ngài ấy không còn chơi bời như trước, chỉ chú tâm làm việc, hết giờ là vội vàng về và không ra khỏi nhà nữa.
Hẳn cô ta phải có nhiều kỹ nghệ lắm mới giữ chân không để ngài ấy ra ngoài như thế.
Nhất là Linda, cô ta hận người phụ nữ đó làm cô ta lâu rồi không kiếm chắc được gì.
Trước đây chỉ cần mình ngài ấy, cô ta không phải lo lắng gì, nhưng mấy tháng nay không được gặp lấy một lần, khiến cô ta bứt dứt và bị bao kẻ nhìn ngó cuối cùng vẫn phải đưa thân cho chúng, vừa kiếm thêm vừa thỏa mãn vừa là có người đàn ông bên cạnh bảo vệ cô ta.
Nhưng cô ta không chịu thua, không ăn được thì cũng không thể để đấy cho kẻ khác xơi.
Thiếu phu nhân, cô sẽ không lên mặt với chúng tôi được đâu, chờ đi
*
* *
- Hôm nay em nhận một hợp đồng phải làm việc với muộn đấy.
Chờ em về ăn cùng nhá.
- Anh chờ đón em và mình đi ăn.
- Uh, anh ngoan lắm.
- Anh nhớ em.
- He he.
Lần nào cũng thế, cô luôn không trả lời hắn trực diện, có lần cô trả lời hắn bằng một trái tim đang rung rinh làm hắn mất cả ngày vui sướng.
Có lần chỉ là một khuôn mặt cười thật tươi, hay là một bức ảnh cô nháy mắt.
Nhớ thôi là không đủ, hắn yêu cô, nhưng hắn cũng chưa thừa nhận điều ấy, hắn chỉ biết lúc nào cũng muốn nói chuyện với cô, chuyện gì cũng muốn kể cho cô nghe.
Chỉ cần nhìn thấy cô, thấy nụ cười của cô mọi khó khăn vất vả trong công việc như tiêu tan hết, lòng hắn trở nên ấm áp và bình yên đến lạ.
Nếu như trước đây mỗi lần đến quán bar hắn mất thời gian vào việc uống rượu hay ôm các cô gái nóng bỏng thì giờ đây thời gian ở bar là xử lý công việc, nhắn tin cho cô rồi nhanh nhanh chóng chóng về nhà nơi có người con gái đang ngồi bên máy tính mỉm cười đón hắn.
Biết bao lần hết Tomhanse đến mọi người nhìn thấy hắn vừa cầm điện thoại nhắn tin vừa tủm tỉm cười, còn có lần hắn nhìn tài liệu mà không nói gì ngồi cười một mình và tay mân mê môi.
- Bệnh nặng thật rồi.
- Hanse lúc nào cũng nói thế với hắn và đáp lại là nụ cười chân thành nhất của hắn và đáp trả.
- Tôi cam tâm tình nguyện mà.
Hôm nay cũng thế, xử lý nốt mấy việc ở văn phòng rồi sẽ về đón cô đi ăn, cô gái này lúc nào cũng ăn rất khoẻ và bất kể giờ nào ăn cũng được, hắn thích điều đó, bất chợt đường sét bao trùm trắng xóa và một tiếng nổ long trời lở đất đúng lúc đó hắn đánh rơi chiếc cốc.
Hắn không hiểu vì sao, hắn không giật mình bởi hai thứ đó, mà là do tâm trạng hắn bất an, có điều gì đó khiến hắn đứng ngồi không yên.
Toàn thành phố mất điện đen xì, không hiểu chỗ cô có điện dự phòng không, mai hắn phải kiểm tra lại mới yên tâm được.
Gọi điện.
Không ai nghe máy, tại sao không thoát máy ra mà cứ để chuông cơ chứ, đã thống nhất như thế rồi nay phải nhắc lại cô mới được.
Nhắc lại? Cô có phải người đãng trí đâu.
Chết tiệt.
Hắn bứt rứt và sốt ruột vô cùng lại gọi điện lần nữa, vẫn im lặng như tờ.
- Richart.
Đến chỗ thiếu phu nhân.
- Hắn lo lắng, gọi về máy bàn.
Cũng không ai nghe máy.
- Nhanh.
Bao lâu nữa đến nơi?
- Chắc khoảng mười phút nữa ạ.
Hắn lại gọi điện, không ai nghe máy, hắn đứng ngồi không yên.
Chết tiệt.
Tôi đến cô mà không mang theo điện thoại thì đừng có trách tôi.
Điện có trở lại sáng quắc, mà trời thì không mưa nổi, bất chợt lại một đường sét xé toang bầu trời đêm kèm theo một tiếng sấm nổ kinh hoàng khác, điện lại một lần nữa phụt tắt.
Không gian bỗng đen tối thăm thẳm, đã lâu, lâu lắm rồi mới có những trận sấm sét to như thế này, hắn cũng đồng thời đánh rơi điện thoại xuống xe, lòng hắn như lửa đốt, chưa bao giờ hắn sốt ruột như hôm nay, hắn không thể ngồi yên, điều gì đó đã khiến hắn không còn giữ nổi sự bình tĩnh, không có sự điềm đạm hay lạnh băng như mọi khi, trong lòng hắn lo âu phấp phỏng, cuồn cuộn những suy nghĩ hỗn loạn, hắn chỉ nghĩ đến đó thật nhanh, thật nhanh và liên tục giục giã.
- Nhanh lên.
- Tại sao chưa tới nơi? - Bao lâu nữa?
Cứ vài giây hắn lại hỏi lại giục, sẽ không có lần sau như thế này, cô phải dùng vệ sỹ, không thể để cô hành hạ hắn như thế này được.
Chiếc xe vừa dừng lại là hắn lao ra đầu tiên, đội vệ sỹ vội vàng chạy ra theo, ánh đèn pin loang loáng, bước chân chạy rầm rập, chỉ là tầng mười thôi mà, mọi ngày luyện tập để làm gì cơ chứ.
Cửa khóa, chúng đạp tung cánh cửa, tối như hũ nút, không gian tĩnh lặng như tờ, có điều gì đó tự nhiên khiến bọn chúng sởn gai ốc sợ hãi và đồng loạt rút vũ khí đề phòng.
Bất chợt nguồn điện được cung cấp trở lại, sáng quắc, tất cả lóa mắt nhắm lại một giây theo phản xạ tự nhiên, đến khi mở mắt ra một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ, điều mà hắn lo sợ đã trở thành sự thật.
Vợ của hắn, thiếu phu nhân của họ, nằm vật dưới sàn nhà, đôi mắt vô hồn trống rỗng, cái miệng há hoác ra, toàn thân co quắp.
Khung cảnh lạnh lẽo và chết chóc bao trùm.
- Queen..
- Hắn hét lên và lao đến vồ lấy cô.
- Lùi ra.
- Tony cũng kịp tỉnh táo hét lên ra lệnh.
Chưa đầy một tích tắc hai vệ sỹ kẹp nách kéo Vincent lùi ra, họ đã luôn được luyện tập và huấn luyện với tình huống như thế này, mặc dù thế hôm nay ai cũng thất kinh lo sợ và run rẩy, thực tế luôn khác xa nhất là khi liên quan đến người thân của mình.
- Gọi cấp cứu, mang đồ nghề lên.
- Tony lập tức kiểm tra cơ thể thiếu phu nhân vừa run run ra lệnh vừa bắt đầu ép tim cho cô, Vincent nhanh chóng bình tĩnh lao đến bên cạnh, chờ Tony đếm và cùng thổi ngạt hỗ trợ.
Lặp lại..
Lại thêm một lần nữa..
- Tiếp tục ép tim.
- Tony gào lên.
Hắn mở túi đồ nghề tiêm cho cô một mũi thuốc, và lấy dụng cụ sốc điện.
Một lần, cô gái nảy người lên.
Hai lần, luồng điện lại được kích truyền vào lần nữa, cơ thể giật lên rồi lại không nhúc nhích.
Ba lần, cả cơ thể tiếp nhận luồng điện mạnh bị giật tung lên rồi thườn thượt đổ xuống sõng xoài, bất động.
Trong cơn lo lắng, Tony tiêm thêm cho cô gái một mũi thuốc thứ hai, và điên cuồng tiếp tục ép tim, hết lần này đến lần khác.
Nhiều phút đồng hồ trôi qua, thân xác trống rỗng nằm đó khiến mọi người có cảm giác ớn lạnh và đau đớn.
Dù có tài giỏi như thế nào, khi đối mặt với tử thần, cuối cùng thì bác sỹ thần sầu như Tony cũng thất bại với người quan trọng nhất vào lúc cần kíp nhất.
Vincent khóc nấc lên, vô vọng, mọi người lần lượt cúi đầu bước ra.
Ngoài kia mưa rơi như trút, trong này hắn gào thét tên cô, hắn ôm lấy cô ép chặt vào lòng, ép mãi ép mãi mà tim hắn đau, cái gì bóp lại thế này, hắn nghẹn lại không nói được không thở được.
Hắn hôn cô trong dòng nước mắt, tại sao, nếu anh đến sớm hơn, nếu anh luôn ở bên em.
Hắn chưa từng nghĩ rằng cô sẽ bỏ rơi hắn lại một mình như thế.
Chẳng nhẽ cô đi thật sao, là thật sao, vừa mới đây còn nhắn tin vui vẻ với hắn mà, Queen, đừng đi, ở lại với anh, anh còn chưa kịp bù đắp gì cho em, anh còn chưa kịp chia sẻ hạnh phúc với em, sao lại ra đi vào lúc này.
Queen..
Trong vô thức, vội vã kéo cô vào lòng, cởi áo của hai người ra, lấy cơ thể hắn ủ ấm cho cô, lấy áo hắn phủ ra ngoài cơ thể cô.
Đến giờ hắn còn chưa kịp biết cô thích bài hát nào, hắn cất tiếng hát, bài hát năm xưa hắn đã hát cho ông nội nghe vào lúc lâm chung, tiếng hát chẳng có cung bậc gì cả, khi thì nghẹn lại trong cuống họng khi thì vang lên hòa với dòng nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô.
Bài hát mà hắn cũng không kịp hát cho cha nghe, giờ lại là cô, hắn yêu cô, giờ hắn mới biết, cô ra đi tim hắn đau thế nào, mọi thứ trở nên vô nghĩa..
hình ảnh người ông trút hơi thở trong tay hắn, hình ảnh người cha lạnh lẽo vô hồn khi hắn lao đến, giờ lại là cô, cơ thể mới đó mà đã không còn cảm thấy gì cả, một xác chết vô hồn..
Hắn cứ ôm cô và tiếng hát rên rỉ tiếp tục vang lên, giờ đây chính là tiếng lòng của hắn cứ thổn thức thốt ra.
"Ngày em đến bên anh, thế giới quanh anh đã đổi thay.
Hình bóng em ngập tràn trong đôi mắt, lấp đầy trái tim anh.
Anh đã phát hiện ra một nửa trái tim của mình, anh yêu em.
Người duy nhất khắc sâu trong trái tim anh.
Người hiện hữu trong từng giọt nước mắt, trong từng nụ cười của anh.
Thứ trái tim anh dấu kín, giờ lý trí mới kịp phát hiện ra, đó chính là em.
Tình yêu dành cho em trở nên quý giá hơn tất cả mọi sự trên đời này.
Dù anh cố ghì chặt trái tim và chịu đựng.
Tình yêu của anh đã ra đi, ngày sẽ dài lê thê, cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa, mọi thứ trở nên mờ nhạt, dù có nhắm mắt lại, cũng vẫn là hình bóng của em, chỉ cảm thấy mình em mà thôi.
Mọi chuyện sẽ chỉ còn là ký ức.
Một mai rất xa dù không tồn tại giấc mơ, kể cả khi tình yêu cũng qua đi, mỗi khi nghĩ đến, em luôn trở thành nơi nghỉ ngơi cho trái tim anh, cho tâm hồn anh, cho lý trí anh.
Anh chỉ muốn kiếm tìm nơi cầu vồng xa kia, sẽ lại được ở bên em, dù giông tố có nổi lên, anh quyết sẽ vượt qua muôn trùng, miễn là được ở bên em lần nữa.
Con gió sượt qua đôi mắt như muốn nói, em là là duy nhất trên thế gian này, em và tình yêu này chính là sinh mệnh của anh.
Em ra đi cuốn theo cả hơi thở của anh.
Anh yêu em.
Queen ơi.
Về đây với anh."
Xe cấp cứu đã đến, nhưng không ai dám bước vào nữa, tất cả đều nặng trịch tâm can, những kẻ giết người không chớp mắt kia đều đỏ hoe mắt có những kẻ không kìm được mà đã khóc theo, họ thương thiếu chủ, thương thiếu phu nhân của họ, họ không ngờ người đàn ông đó lại có tình cảm sâu đậm như vậy, họ cũng không ngờ thiếu phu nhân mà họ luôn trân trọng quý mến lại bạc mệnh ra đi giờ để lại thiếu chủ như một người vô hồn trống rỗng..