Cả hai đang ngủ bỗng có tiếng tít tít báo động vang lên ầm ỹ, tiếng kêu phát ra từ máy tính của cô.
Cùng chồm phắt dậy nhưng cô gái cuống cuồng ngã dúi xuống, anh nhanh tay bật điện và chồm ra cạnh cô, nhưng rồi cũng không thể nào nhập được mật khẩu máy tính khiến Siri phải kêu lên.
- Cảnh báo nhập sai lần một.
- Cảnh báo nhập sai lần hai.
- Queen, bình tĩnh.
Để anh.
- Cô gái cứ cuống quýt và run lập cập đầy sợ hãi rồi đọc mãi mới xong, anh nhập mật khẩu vào và quay ra tiếp tục giữ lấy cô.
Lúc đó màn hình chạy ra một yêu cầu.
- Siri đăng nhập camera Viện dưỡng lão bệnh viện Kentucky
Chỉ trong giây lát hình ảnh phòng ngủ của bà Jo xuất hiện trên màn hình.
Có khoảng năm y bác sĩ trong phòng đang vội vã cấp cứu cho bà, không hiểu là có vấn đề gì, cô run lên bần bật và sợ hãi, anh ghì lấy vai giữ cô trong lòng để truyền thêm cho cô sức mạnh, truyền cho cô sự bình tĩnh, nhưng cũng chỉ thêm được một lúc nữa.
- Mẹ Jo.
- Cô òa khóc và bấu lấy anh khi các bác sỹ vội vã đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng để đưa vào phòng cấp cứu.
- Bình tĩnh nào để anh cho người tới đó xem xét.
- Nghe thấy câu ấy cô như bừng tỉnh.
- Siri.
Kích hoạt bước hai.
- Mắt cô nhoè đi và thổn thức.
Anh phải bóp mạnh vai cô để cô khỏi cuống.
Điện thoại được kích hoạt, đầu dây bên kia lên tiếng giọng ngái ngủ vang lên.
- Alo.
- Josep..
- Alo.
- Lần này thì tỉnh táo gần như ngay lập tức.
Nhưng cô gái thì lại nấc lên.
- Josep? Giúp em..
- Happse? Bình tĩnh.
Anh đây.
Đừng khóc nữa.
Anh sốt ruột liền chen ngang vào câu chuyện của hai người
- Josep.
Tôi là Vincent chồng cô ấy.
- Chồng? Anh làm gì cô ấy?
- Không.
Mẹ Jo của cô ấy đang đưa bị đưa vào phòng cấp cứu.
Tình huống có vẻ nghiêm trọng.
Cô ấy đang mất bình tĩnh.
Cậu có thể đến giúp chúng tôi được không?
- Josep.
Giúp em.
- Cô vẫn mếu máo và không điều khiển được giọng nói.
- Ba mươi phút nữa anh sẽ đến nơi.
Này anh..
Làm ơn giữ an toàn cho cô ấy..
Cảm ơn anh.
Josep vội vàng mặc quần áo và lao đến bệnh viện.
Ở bên này, anh vẫn ôm cô trong lòng và chờ đợi cho cô bình tĩnh, chờ người đằng kia đến nơi quan sát và báo cáo tình hình.
*
* *
- Hanse.
Mẹ Jo của cô ấy vừa phải phẫu thuật gấp.
Tôi và Queen cần đi Kentucky.
- Sẽ nguy hiểm lắm.
- Tăng cường bảo vệ đi.
- Được.
Tôi đã báo Richart.
Để an toàn tôi không báo đầu bên kia, chỉ đặt một chuyến xe thông thường.
Mọi người cẩn thận.
- Tôi biết rồi.
Cậu ở nhà lo liệu.
*
* *
- Anh Maynard? Em không gọi được mẹ?
- Mẹ đang tắm.
- Báo với mẹ hôm nay em và anh Vincent đến.
- Đến đây, khi nào?
- Mẹ Jo phải phẫu thuật đêm qua, em qua bệnh viện trước, giờ chính thức em sẽ báo sau nhé.
- Hai người ở lại lâu không?
- Bọn em sẽ vào bệnh viện sau đó về nhà thăm mẹ và anh, bọn em bay về đây luôn ngay sau khi ăn xong bữa tối với mẹ và anh.
*
* *
Cô chạy tới ôm chầm lấy Josep trước ánh mắt sửng sốt của Vincent nhưng anh không ý kiến gì cả, tiến tới bắt tay nhau và nghe cô chính thức giới thiệu, mặc dù đã từng gặp nhau một lần nhưng hai người đàn ông bây giờ mới quan sát và đánh giá đối phương.
Đều xuất sắc, nhưng rõ ràng là Vincent có cốt cách hơn, chỉ cần nhìn qua là anh biết, Josep thích vợ mình, ánh mắt không thể dấu được, và hắn ta cũng là một người rất khá, nếu không nói là cũng phải nằm trong danh sách đề phòng.
Chết tiệt, vợ hắn quả có mắt nhìn đàn ông, xung quanh cô toàn những thành phần ưu tú, đợt rồi hình như anh hơi chủ quan.
Mẹ Jo đã tỉnh sau ca phẫu thuật thành công và vô cùng vui mừng vì được gặp lại cô con gái yêu của mình cộng thêm một chàng rể tuấn tú bên cạnh, và lại một lần nữa, cô phó thác bà cho Josep rồi lên đường về thăm mẹ Mahatha.
- Em muốn chuyển mẹ Jo về ở cùng không?
- Có được không, như thế em không phải lo gì cả?
- Anh hoàn toàn ủng hộ, mẹ Mahatha có đến thăm mẹ Jo lần nào không?
- Không? - Cô buồn rầu trả lời.
- Em có cảm giác mẹ và anh Maynard không vui lắm khi gặp em và khi em sắp xếp cho hai người như thế.
- Đừng tự trách mình nữa em đã cố gắng hết khả năng rồi.
– Bất chợt anh bóp mạnh cằm cô và nâng lên, anh nhìn sâu vào mắt cô.
- Em đã ôm Josep.
- Ghen sao? – Cô khúc khích cười và đặt một nụ hôn lên môi anh.
– Em yêu anh mà, nhưng đó là bạn thân của em, em không có gì cả.
- Anh không cho phép kẻ nào được đụng tay vào người vợ anh, nhớ chưa? Kẻ nào đụng vào anh chặt tay kẻ đó và sẽ trừng phạt em nghiêm khắc.
– Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy nhắc nhở.
- Biết rồi, biết rồi.
– Vừa nói cô vừa kéo anh xuống và trao cho một nụ hôn thật sâu để xua đi những khó chịu nghi kị trong lòng người đàn ông này.
Càng ở bên anh cô càng cảm nhận được, anh bao bọc yêu thương cô như thế nào, nhưng cũng đồng thời vô cùng ích kỷ với những người xung quanh, đừng nói là chạm chỉ cần nhìn cô hơi lâu cũng đủ khiêu khích sự khó chịu ghen tuông trong lòng của anh.
*
* *
Quả đúng như họ nhận xét, mẹ Mahatha và anh Maynard không hề hào hứng vui vẻ với cô cho lắm, nhưng lại vồ vập lấy Vincen, họ kể khổ, họ thân mật, họ chăm sóc anh hết lòng như thể anh mới là con trai của họ vậy.
Đôi khi anh quay ra nhìn cô, trong mắt cô có một chút ghen tỵ, buồn phiền, và hơn tất cả là sự tủi thân và thất vọng ghê gớm.
Cô không biết mình làm sai điều gì, cô không biết mình làm thế có khắt khe với mẹ và anh quá không, nhưng cô vẫn cố chấp kiên trì với sự lựa chọn của mình.
Chỉ đến khi chào hai người lên xe để rời thành phố, người mẹ hờ hững vỗ nhẹ vai cô, còn Maynard rõ là đang có chuyện gì đó bồn chồn sốt ruột, họ lên xe cũng là lúc hắn rút điện thoại ra và nhắn tin, đồng thời hai mẹ con vội vã trở vào thu dọn những đồ vật quý giá và lên xe cao chạy xa bay, thay tên đổi họ cùng với một bịch tiền mặt khá khẩm do một kẻ vừa mang tới...