Buổi trưa ngày thứ ba, hắn đưa cô đến nhà mẹ, tĩnh mịch, yên ắng và dò hỏi xung quanh được biết họ đi vắng hai hôm nay không thấy đâu nữa.
Cô đau lòng, ngân ngấn nước mắt và uất hận nhờ hắn đạp cửa bước vào, hắn cũng chẳng cần vệ sỹ tung một cước là phá được ngay, lập tức bên kia có người nhấc máy gọi cảnh sát.
Nhà cửa lộn xộn trong một cuộc chạy thoát vội vã, vài đồ có giá trị được mang đi.
Cô gác chân lên ghế và nhăm mắt lại, nước mắt cứ giàn ra, hắn lấy khăn tay chấm nước mắt cho cô, cô cứ để yên và hỏi hắn.
Hai cảnh sát đặt tay vào súng bước vào.
- Tôi nghe báo cáo có vụ phá hoại và đột nhập.
- Anh có thể chứng minh không?
- Tôi bắt cô về việc chống người thi hành công vụ thì sao?
- Tôi kiện anh tội vào nhà khi chưa có lệnh của tòa án.
Chụp cho tôi hình ảnh đi.
- Ra ngoài hết đi.
- Hắn ra lệnh, lập tức các vệ sỹ ốp hai cảnh sát đi ra.
- Bình tĩnh.
- Hắn lấy cốc nước lạnh
- Tôi không uống được nước lạnh.
- Đòi hỏi.
Cô là bạn gái tôi đi.
Tôi sẽ cưng chiều cô hết mức.
- Đồ điên.
- Cô kêu lên khi hắn lại cúi xuống hôn mình, một tay hắn giữ cằm cô một tay đan vào tay cô.
Mệt mỏi và bất lực mãi cô mới có thể đẩy được hắn ra, còn hắn đầy luyến tiếc khi rời khỏi môi cô.
- Đó là mẹ và anh trai tôi.
Tôi cho rằng họ đã bán thông tin cho các nhà kia.
Kể cho tôi nghe chuyện đầu anh đi.
- Khoảng tám giờ ngày hôm kia tôi nhận được thông tin, cần tiêu diệt hai người chủ lực là anh ta và cô.
Khi biết được sự nổi tiếng của hai người, tôi đã nổi lòng tham không gi3t chết mà bắt sống đưa về thi đấu.
Họ rất không đồng ý với cách làm của tôi, sau đó yêu cầu để các người bị thương và đưa ra thi đấu nhằm sỉ nhục và hạ thấp ý chí của nhà Carter, khi tất cả bên này bị Bất Diệt gi3t chết thì không cần chiến tranh mà họ nhẹ nhàng cướp được sản nghiệp của nhà cô.
Cô là nhân tố bất ngờ họ không biết.
Nguy hiểm còn rình rập, hết sức cẩn thận.
- Ngủ đi.
- Mắt cô nặng nề đổ xuống, hắn bế cô lên đưa vào phòng của mẹ.
Như một con mèo ngoan ngoãn cô rúc vào cánh tay hắn và mơ màng ngủ theo lượng thuốc còn trong cơ thể.
Mùi của mẹ vẫn phảng phất trong phòng, nhưng nó không còn là mùi của sự bình yêu hạnh phúc, mà giờ là mùi của phản bội, đau thương và phẫn uất.
Hắn không buông cô ra mà nằm xuống bên cạnh, chỉnh cho cô ôm gối rồi ôm cô vào lòng khẽ thấm giọt nước mắt còn vương trên mi và thở dài.
Mãi ba tiếng sau thuốc hết tác dụng cô mới tỉnh dậy và bước ra ngoài nơi hắn đang ngồi làm việc.
Nhà cửa đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn và chờ cô.
Rồi hắn đưa cô đến một nơi.
- Hai tiếng nữa bay.
Nhớ tôi dặn gì chưa? Bất kể khi nào rời khỏi Carter hãy đến đây với tôi.
- Đôi mắt hắn mờ đục khi nhìn vào cô, sự tiếc nuối nơi đáy mắt khi cô chuẩn bị rời đi, sự thèm khát dâng lên khi có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của hai người.
- Sẽ không như thế đâu.
Cảm ơn anh.
- Cô hớn hở ra mặt mà không biết hắn vừa nhìn trộm cô một cái.
- Chăm sóc bản thân tốt nhé.
Hắn đứng dậy tần ngần và cuối cùng quyết định đưa ly rượu mời cô sau đó ôm gọn cô vào lòng hồi lâu và thì thầm.
- Cho tôi một lần được không? Chỉ lần này thôi, để thỏa nỗi nhớ mong em.
- Không.
- Cô giằng ra nhưng quá muộn.
- Anh làm gì tôi? - Cô bắt đầu khó chịu, một cảm giác khiêu khích, nóng nực, h@m muốn, cứ thế trỗi dậy, giống y lần trước.
- Cút ra.
- Cô yếu đuối phản kháng nhưng cơ thể cô hầu như không chuyển động nổi.
Hắn cúi xuống sát cô, kỳ lạ lý trí cô phản đối kịch liệt nhưng cơ thể khát khao rồi bất ngờ cô cố gắng chủ động hôn hắn bằng sự mềm mại và hấp dẫn nhất của mình.
Hắn đứng yên tận hưởng trong sự thích thú và từ từ đưa tay lần theo đường váy áo.
- Chuyện gì thế này? - Cô như mộng tỉnh kinh hãi khi thấy mình uốn éo theo đường tay của hắn, nóng hổi, cọ sát, thích thú, thèm khát.
- Thả tôi ra.
- Cô thất kinh hét lên nhưng cơ thể phản ứng rất chậm, tay chân cô như của người nào đó, cô không thể điều khiển được, người cô gần như cứng đơ, cảm nhận được hết mà không thể làm gì cả.
Váy rơi, áo rơi nụ hôn nóng bỏng của hắn như thiêu như đốt đẩy cô vào sự thèm khát chưa từng có.
"Special".
Tay cô đẩy hắn ra, rất chậm chãi và bất lực.
"Vincent".
Cô muốn nữa cô muốn được hắn lao vào, cô thèm khát hắn chỉ mong được hắn chạm vào mọi chỗ trên cơ thể cô.
"Cứu em".
Khi hắn hôn ngược lên cô nấc thành tiếng và muốn trao trọn vẹn.
- Thả tôi ra.
- Cô như thoát khỏi cơn mê và kêu lên.
Hắn rít lên khi chạm vào cô, sức hấp dẫn kinh người, nếu không nhờ hai loại thuốc kích d*c và lờ đờ thì hắn không thể chiếm được cô gái như thế này.
Hắn cúi xuống lột nốt lớp phòng vệ cuối cùng của hai người.
Hồng, nhỏ và xinh xắn là thứ hắn nhìn thấy.
Mềm, mượt, ướt sũng là thứ lưỡi hắn cảm thấy được.
Lại còn cái nốt ruồi kia nữa, muôn phần hấp dẫn.
Và hắn ta tiếp tục cúi xuống.
Phía trên kia cô gái dùng mọi lý trí của mình để chống lại, phải hành động trở lại bình thường, phải thoát khỏi cơn cám dỗ này trước khi quá muộn.
Chỉ còn một cách, dùng mọi lý trí cô nhấc tay trái lên để rơi tự do xuống thành giường.
Đến lần thứ ba cô mới cảm thấy một cơn đau kéo đến ban đầu là nhè nhẹ, đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, cô từ từ khép chân vào.
Nước mắt chảy xuống vừa đau đớn vừa nhục nhã vừa tủi hờn và có cả căm phẫn.
- Specail, cứu em.
- Cô rít lên và tiếp tục dùng nỗi đau để ngăn cơn mê muội của mình.
- Vincent..
Trong cơn mơ mơ màng màng chỉ thấy đầu óc quay cuồng, chân tay rã rời, trong người rất khó chịu, mỗi nhịp đập cơn đau trở nên rõ ràng hơn, cho tới khi miếng bột vỡ tan ra, cánh tay đập xuống, những miếng xương vừa trải qua cuộc đại phẫu thuật ghép lại giờ lại rời ra đâm vào da thịt cô, cánh tay oặt xuống như ban đầu, cô hét lên đau đớn và hoàn toàn tỉnh táo, lúc này không còn một thứ thuốc nào có thể điều kiển được cô nữa.
Khỏi phải nói người đàn ông kinh hoàng thế nào khi ngước nhìn lên hắn như bừng tỉnh khỏi d*c vọng hốt hoảng lao tới đỡ tay cô trước khi cô kịp đập xuống lần nữa.
- Tôi căm thù anh.
- Cô rít lên và cơn đau thốc lên đến não một lần nữa khiến cô mờ mắt ngất xỉu..