Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—“Quách Tĩnh, ngươi nói sư phụ của ngươi cùng sư phụ ta giao thủ, rốt cuộc ai sẽ thắng?”
Trên đường, Dương Khang không thể chờ đợi được mà bắt đầu đặt câu hỏi.
Cao thủ quyết đấu a! Đây chính là trận đấu đỉnh cấp cao thủ a! Đối với y mà nói, không thua gì trận bóng đá chung kết World Cup a!
Quách Tĩnh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
“Nột, sư phụ của ngươi nội công rất cao, nhưng sư phụ ta sở học quá mức phức tạp.”
Dương Khang cũng không trông cậy vào Quách Tĩnh, rất nhanh tự trả lời, phối hợp cau mày nói ra.
“Sư phụ ta sẽ thắng.”
Quách Tĩnh sau khi kết thúc tự hỏi, thản nhiên nói.
Dương Khang quay đầu, khinh thường cười nói:
“Đừng tưởng rằng sư phụ của ngươi tại Hoa Sơn thắng lần thứ nhất, thì lần này có thể lại thắng. Sư phụ ta chính là được ta dẫn dắt chỉ ra phương pháp phá giải Tiên thiên thần công của sư phụ ngươi a!”
Quách Tĩnh ngẩn ngơ, không phải vì những lời này của Dương Khang, mà là trên mặt Dương Khang kiêu ngạo mỉm cười.
Hắn chính là yêu mến nhìn y luôn mỉm cười tự tin như vậy, cười đến tùy ý, xem mãi không chán. Nếu như có thể, hắn thật muốn vĩnh viễn nhìn y, nhìn y tươi cười.
Quách Tĩnh từ nhỏ tới lớn muốn gì đó cũng không nhiều, từ trước đến nay lấy được gì đó đều là Dương Khang chọn trước, còn lại tự động là của hắn. Dần dần trở thành thói quen.
Mà sau khi tu luyện Tiên thiên thần công, cơ bản ‘hỉ, nộ, ái, ố’ đều có rất ít. Nhưng Dương Khang lại có thể mỗi lần đơn giản làm dao động tâm tình của hắn.
Trách không được sư phó đã từng tiếc nuối nói qua, dựa vào tư chất của hắn, có thể luyện thành Tiên thiên thần công thượng thừa, đáng tiếc lòng của hắn sớm đã có sơ hở, từ nay về sau khống chế không tốt, sẽ trở thành tâm ma.
Tại sao lại thành tâm ma? Hắn bất quá chỉ muốn, ở lại bên cạnh Khang đệ, bảo vệ nụ cười của y mà thôi.
Một chút yêu cầu như vậy, cũng không được sao?
Quách Tĩnh yên lặng theo sát sau lưng Dương Khang nửa bước.
Thiếu niên căn bản không hiểu, dục vọng của con người luôn bắt đầu từ một chút, sau đó càng ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành dòng nước xoáy.
Dương Khang cố gắng phân tích rốt cuộc sư phụ ai lợi hại hơn, bất quá nghĩ lại, đột nhiên cười nói:
“Hi, bất quá bọn họ luận võ cũng tốt, đỡ hơn là ta và ngươi giao thủ.”
“Ngươi không muốn cùng ta phân thắng bại?”
Quách Tĩnh cho rằng Dương Khang ngày đêm chăm chỉ luyện võ, là vì muốn đánh bại hắn.
“Hừ, dù sao ta cũng biết rõ ta đánh không lại ngươi.”
Dương Khang nghiêng đầu, khó chịu nói.
Đến bây giờ, chủy thủ của bọn họ còn chưa có hoán đổi lại nữa chứ!
Dương Khang biết tự mình hiểu lấy, tuy y sáu năm qua học khắc khổ, nhưng sở học quá nhiều, đâu giống như Quách Tĩnh, chỉ luyện một loại nội công cùng một loại kiếm pháp lợi hại.
Quách Tĩnh thở dài, hắn như thế nào có thể nhẫn tâm động thủ với Dương Khang? Chỉ cần trên mặt y hiện ra một chút đau đớn, hắn đã không đành lòng. Chỉ là điểm ấy, hắn không muốn nói.
Quách Tĩnh đi theo Dương Khang, đột nhiên y ngừng lại, hắn cũng dừng cước bộ, cảnh giác xem xét bốn phía.
Dương Khang sờ môi, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một mảnh ngưng trọng, rồi lại bật cười một tiếng.
“Sư phó a sư phó, thật đúng là nhìn thấu đồ đệ của ngươi a, thiết! Quách Tĩnh, sư phụ ta biết rõ, ta tối nay nhất định sẽ kiềm chế không được mà đến xem, cho nên trong này bố trí trận pháp, đề phòng chúng ta tới gần.”
“Vậy chúng ta trở về thôi.”
Quách Tĩnh vốn là bị Dương Khang chộp tới, Hoàng dược sư còn tận lực bài trận pháp không cho bọn họ tới gần, chắc là không muốn cho bọn họ nhìn thấy. Bất quá hắn không biết là, Dương Khang sẽ không đơn giản trở về như vậy.
Quả nhiên, Dương Khang nhếch miệng, cười đến vui vẻ:
“Dựa vào! Càng không cho ta xem, ta càng muốn xem. Quách Tĩnh, ngươi theo sát ta, đi sai một bước là ta không thể cứu được ngươi.”
Quách Tĩnh nhẹ gật đầu, đi theo sau lưng Dương Khang, chân của hắn giẫm lên dấu chân đi trước của Dương Khang. Quách Tĩnh thấy Dương Khang nhìn địa thế, yên lặng nắm chặt ngón tay mấy lần, dưới mặt đất cước bộ tránh đi mấy bước tử, một bên thấp giọng nhớ kĩ:
“Chấn một, truân ba, di năm, phụ bảy, khôn…..”
Quách Tĩnh không hiểu là có ý gì, đành cúi đầu đi theo phía sau y.
Hai ngươi một trước một sau trong hoang sơn dã lĩnh từng bước đi tới, Quách Tĩnh vốn không biết đường này so với ngày thường khác nhau chỗ nào, nhưng đang đi đột nhiên phát hiện xung quanh xuất hiện sương mù.
Mùa này, canh giờ này, hẳn là không có sương mù mới phải, lần đầu lãnh hội được như thế nào là kỳ môn độn giáp. Mới đi về phía trước năm, sáu bước, sương mù đột nhiên tỏa ra khắp chung quanh, thoáng cái không nhìn thấy Dương Khang phía trước.
Quách Tĩnh không biết hướng nơi nào đặt chân, đột nhiên phía trước có một bàn tay duỗi tới, cùng với thanh âm khẩn trương của Dương Khang:
“Nắm tay của ta. Không nghĩ tới sư phụ lại lập đại trận Phục Hy sáu mươi bốn quẻ. Không nghĩ tới chúng ta cứ như vậy bị vây trong trận pháp. Dựa vào!”
Quách Tĩnh rất ít khi nghe được thanh âm Dương Khang bối rối như thế, hắn cũng không vội đi theo Dương Khang lên phía trước, mà ngược lại dừng cước bộ, nắm lấy tay Dương Khang làm cho y cũng dừng lại.
“Khang đệ, đừng hoảng hốt, sư phụ của ngươi biết ngươi sẽ đến, sẽ xông vào trận, tự nhiên sẽ không hại chúng ta. Ngươi tĩnh tâm lại đi, hảo hảo ngẫm lại như thế nào phá trận.”
Trong sương mù, Dương Khang trầm mặc xuống. Sau đó qua nửa ngày, lại lần nữa đi thẳng về phía trước.
Quách Tĩnh nắm tay Dương Khang, đi theo y, khi thì rẽ trái, khi thì sang phải, có khi lùi đi mấy bước, càng đi càng xa xôi.
Nhưng Quách Tĩnh lại không cảm thấy gian nan, trong sương mù, tuy không thấy rõ gương mặt Dương Khang, nhưng từ trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ôn hòa, làm cho hắn nhớ đến nhiều năm trước khi hai người còn là hài tử, khi đó trong bóng đêm tay trong tay cùng nhau đi tới.
Trong lúc đang vô cùng hoài niệm, Quách Tĩnh đột nhiên cảm giác được ôn hòa trong lòng bàn tay biến mất, tâm hoảng ý loạn ngẩng đầu, lại phát hiện bọn họ đã đi ra khỏi sương mù, đứng dưới ánh trăng, Dương Khang khuôn mặt tươi cười đối hắn đắc ý cười.
“Hắc hắc hắc….. Sư phó đánh giá thấp năng lực của ta nga, chỉ là một cái Phục Hy sáu mươi bốn quẻ sao có thể làm khó được ta a!”
Dương Khang tay chống eo kiêu ngạo ngửa mặt lên trời cười dài.
Quách Tĩnh thật sự không muốn phá hư tâm tình vui sướng của y, nhưng hắn không thể không nhắc nhở:
“Khang đệ, chúng ta giống như là đang đứng tại chỗ cũ…..”
Tiếng cười Dương Khang dừng lại.
Y không chết tâm, hướng bốn phía xem xét một vòng, sau đó chán chường đặt mông ngồi trên cỏ.
Quách Tĩnh ước chừng cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, cúi người ngồi ở bên người Dương Khang, an ủi:
“Sư phó đã không cho chúng ta xem, coi như không xem a.”
Dương Khang cắn cắn ngón tay, phẫn hận, bất bình, lầm bầm nói:
“Sư phó, xem như ngươi lợi hại, thế nhưng lại là trận trong trận, song trận pháp! Ta dựa vào!”
Quách Tĩnh trên mặt xẹt qua một tia vui vẻ không dễ dàng phát giác. Nếu nói Dương Khang là tiểu hồ ly, Hoàng dược sư khẳng định chính là lão hồ ly, tiểu hồ ly hiện tại nhất định là đấu không lại cáo già. Bất quá hắn ngược lại biết rõ, lời này không thể trước mặt Dương Khang nói ra, nếu không tiểu hồ ly cũng sẽ cắn người.
Dương Khang đang tính toán đến tột cùng như thế nào mới phá được cái song trận pháp này, lúc này đột nhiên từ nơi không xa truyền đến vài tiếng tiêu âm.
Dương Khang thầm kêu không tốt, kỳ thật y biết rõ mình đã phá tầng thứ nhất của trận pháp, đã đến rất gần địa phương Hoàng dược sư cùng Vương Trùng Dương quyết đấu. Tuy rất gần, nhưng cũng không đại biểu là có thể đi vài bước là đến hoặc là có thể thấy cái gì, trận pháp có thể ngăn cách ánh mắt, nhưng thanh âm trong trận pháp có thể phát huy tác dụng càng lớn.
Xem ra, cái song trận pháp này không phải bởi vì Hoàng dược sư đề phòng y, không cho y xem, mà là muốn xác định Bích hải triều sinh khúc phát huy uy lực thêm vài phần.
Dương Khang vội vàng một bên xé vạt áo, nhét vào trong lỗ tai, một bên ý bảo Quách Tĩnh cũng làm như vậy.
Quách Tĩnh thấy động tác của Dương Khang, nhưng hắn không cảm thấy tiếng tiêu có thể có tác dụng gì. Sau một lúc do dự, nhu vận tinh tế, tiếng tiêu sâu kín ở trong bóng tối truyền đến, Quách Tĩnh chỉ cảm thấy trong nội tâm rung động, trên mặt nóng lên, giống như trấn nhiếp tâm thần.
Chỉ là nghe tiêu âm này một hồi ung dung dương dương tự đắc, một hồi trong trẻo nhu hòa, Quách Tĩnh trên mặt không tự chủ được lộ ra mỉm cười, cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, y phục trên người phảng phất đều khó chịu, giống như là muốn xé rách toàn bộ cho thoải mái. Hắn vừa định làm, lập tức giật mình, cật lực chống lại trấn nhiếp tâm thần.
Lúc này hắn mới giật mình thấy tiếng tiêu này có chỗ cổ quái, nhưng tiêu âm phiêu phiêu, triền miên uyển chuyển, thật sự cực kỳ tuyệt diệu, Quách Tĩnh tuy nỗ lực xé rách vạt áo, lại không nỡ nhét vào trong tai.
Lúc này tiếng tiêu dần dần dồn dập, làm như thúc người nhảy múa. Quách Tĩnh chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, huyết mạch sôi sục, lập tức hắn học theo Vương Trùng Dương dùng bí quyết nội công, khoanh chân vận chuyển nội tức, nhưng chỉ cảm thấy tâm tình lay động, một điểm tác dụng đều không có.
Kỳ thật hắn tu luyện Tiên thiên thần công từ nhỏ, luyện đến tinh khiết, cho dù hắn nội lực không cao, Bích hải triều sinh khúc của Hoàng dược sư đối với hắn mặc dù có chút ảnh hưởng, cũng sẽ không quá mức.
Nhưng trước khi hắn luyện Tiên thiên thần công, đã có tâm ma, là sơ hở duy nhất của hắn, một đoạn nghiệt tình, ma do lòng sinh, lí trí bị tiếng tiêu áp chế, nếu không phải do hắn có nội lực tinh khiết thì đã bị khống chế.
Dương Khang thấy Quách Tĩnh đột nhiên toàn thân chấn động, hô hấp hỗn loạn, nghe tiếng hắn hít thở chắc là chịu không ít thống khổ, chỉ đành toàn lực chống đỡ hấp dẫn của tiếng tiêu. Dương Khang liền biết tiểu tử ngốc này bị ảnh hưởng, vội vàng lấy mảnh áo nhỏ hắn đang cầm trong tay, nghiêng thân giúp hắn nhét vào.
Phải, nên biết cái Bích hải triều sinh khúc này là do Hoàng dược sư vì muốn đánh bại Tiên thiên thần công của Vương Trùng Dương mà tấu, chỗ bọn họ đứng không phải trung tâm trận pháp, cũng đã đã bị ảnh hưởng như vậy, thật sự là vô địch khúc a!
Dương Khang kỳ thật cũng muốn nghe thử, nhưng ngại thanh danh của Bích hải triều sinh khúc, y liền sáng suốt lựa chọn không nghe. Chờ nội công y thâm hậu, sư phó có thể hay không dạy hắn a!
Dương Khang một bên nghĩ loạn xạ, một bên đem vải cẩn thận nhét hảo vào lỗ tai Quách Tĩnh, nhưng y mới nhét được một cái lỗ tai, lại đột nhiên một hồi thiên toàn địa chuyển, không nghĩ tới Quách Tĩnh lại thoáng cái đem y áp đảo trên mặt đất.
“Uy! Ngươi làm gì vậy?”
Dương Khang sau lưng rất đau, ngữ khí cũng không tốt. Bất quá sau khi y nói, mới phát hiện vải vóc trong lỗ tai chính mình bởi vì động tác Quách Tĩnh, mà bị nới lỏng, tiêu âm lập tức truyền vào trong tai. Lập tức y cảm giác được hơi thở nặng nề của Quách Tĩnh phun vào lỗ tai y. Xuyên thấu qua quần áo mỏng manh, y có thể cảm giác được, trái tim đối phương đập cực kỳ nhanh, cùng…… Cùng một chỗ rất cứng rắn……
Dựa vào! Không phải đâu? Bọn họ mới mười bốn tuổi a! Không ngờ Quách Tĩnh có thể trở nên như vậy!
Dương Khang trong đầu phản ứng đầu tiên chính là ghen tị, ‘hảo huynh đệ’ của y đến bây giờ còn chưa có thức tỉnh qua, cho nên y một mực lo lắng có phải là cổ đại dinh dưỡng không đủ, hoặc là kích thích không đủ…… Chính là y cũng nghe đến tiêu âm a! Cảm giác rất bình thường, không có gì a!
Dương Khang muốn đem Quách Tĩnh đẩy ra, nhưng tay của y bị Quách Tĩnh chăm chú đè lại, căn bản không có biện pháp lộn xộn. Bất quá Dương Khang tuy bị Quách Tĩnh đặt ở dưới thân, khuôn mặt có chút giật mình, nhưng thấy hắn cũng không có tiến thêm một bước, liền cũng an tâm. Chỉ cảm thấy khí tức Quách Tĩnh phun tại bên tai càng ngày càng gấp, trái tim của mình không biết vì sao cũng thình thịch đập kinh hoàng lên.
Qua không bao lâu, Quách Tĩnh hơi chút khởi động thân thể, một đôi mắt sương mù nhìn người dưới thân, như là đang xác nhận hắn bình thường.
Dương Khang nhẹ nhàng thở ra, cho rằng Quách Tĩnh tìm về thần trí, liền không khỏi hướng hắn mỉm cười.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe tiếng tiêu nhẹ nhàng tinh tế lại trở nên như đùa giỡn, biến diệu, Quách Tĩnh hô hấp đột nhiên trì trệ, lại nhịn không được cúi người hướng Dương Khang hung hăng hôn xuống……