[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 21

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang tuy mệt mỏi muốn chết, nhưng y nhớ rõ, Hoàng Dung hiện tại đã xuất hiện ở Trương gia khẩu, tuy không thể nói bọn họ vừa đến bên này thì có thể lập tức đụng phải Hoàng đại mỹ nhân, nhưng y đến cũng đã đến, nói cái gì cũng muốn đi ra ngoài dạo chơi. Quách Tĩnh tự nhiên không cho phép, hắn vừa bôi thuốc cho Dương Khang, không hy vọng y lại lộn xộn.

Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh tranh chấp, Dương Khang lưu ý, lập tức vui mừng nhướn mày, thừa dịp Quách Tĩnh không chú ý liền đẩy cửa ra.

Chỉ thấy trên hành lang trong khách điếm, hai gã phục vụ đang lớn tiếng quát lớn một thiếu niên quần áo tả tơi. Thiếu niên kia ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, trên đầu đội một cái mũ da màu đen, trên mặt trên tay tất cả đều đen đúa, sớm đã nhìn không ra tướng mạo vốn có, cầm trong tay một cái bánh bao, hì hì mà cười, lộ ra hai hàm răng tuyết trắng cùng so với toàn thân hắn, rất không tương xứng. Con mắt hắc sắc, thật là linh động.

Dương Khang mừng rỡ, trang phục này, tiểu khất cái kia không phải là Hoàng Dung còn có thể là ai?

Vội vàng ho nhẹ một tiếng, Dương Khang nhẹ nhàng cười nói:

“Tiểu nhị, vị huynh đài này là bằng hữu của ta, hắn ăn cái gì, đều tính cho ta a.”

Dương Khang tại lầu hai vừa nói như vậy, tất cả mọi người ở đại đường đều hướng y nhìn lại, kể cả tên tiểu khất cái kia. Dương Khang thấy giai nhân chú ý mình, cười càng sâu, loại mỉm cười này đặt ở trên mặt người thường, có thể nói là chán ghét, nhưng nếu là đặt ở trên mặt Dương Khang, sẽ là nhu hòa ôn nhuận, phối hợp với ngũ quan xinh xắn của y, giống như Phan An tái thế.

Dương Khang rất hài lòng phát hiện, ở một góc đại đường ngồi bốn người nữ cải nam trang đều bởi vì nụ cười của y mà đỏ bừng mặt, hẳn là cơ thiếp của Âu Dương Khắc a? Xem ra việc y khổ luyện “tiếu dung sát nhân” rất có thành quả. Mặc dù tên tiểu khất cái bởi vì mặt bôi đen thấy không rõ biểu tình, nhưng trong đôi mắt linh động kia lập lòe ánh sáng hứng thú.

Dương Khang cười muốn đi xuống thang lầu, nhưng vết thương trên đùi bị ma sát làm cho Dương Khang đau đến thống khổ, tuy tận lực chịu đựng không lộ ra khác thường, nhưng tư thế đi đường kì quái của y đều khiến cho tất cả mọi người ghé mắt.

Dương Khang không biết vì sao những người này biểu tình trở nên thoáng cái quái dị, nhưng y lại cự tuyệt Quách Tĩnh đưa tay qua đỡ, tận lực dùng tư thái nhẹ nhàng đi đến trước mặt tiểu khất, hòa nhã nói:

“Không biết vị huynh đài này, có thể cho ta hân hạnh mời cơm?”

Đôi con ngươi đen lúng liếng của tên tiểu khất cái đảo vòng vòng, rồi cười hì hì nói:

“Tiểu nhị! Không cần thay vị này tiết kiệm tiền, đều đem các món ăn ngon và đắt nhất của bổn tiệm ngươi đến đây!”

có một đoạn liệt kê các món ăn, nhưng ta tài hèn sức mọn, đọc không hiểu, nên đành tỉnh lược, xin cáo lỗi.

Dứt lời, tiểu khất cái nhìn Dương Khang, cười đến vạn phần quỷ dị.

Dương Khang không để ý chút nào, lúc đi y mang rất nhiều vàng bạc, những năm này Tiểu Bạch bắt mồi trở về, đều đổi rất nhiều tiền. Muốn “phao” Hoàng Dung cực phẩm này, tiền trong túi không thể “xẹp” được a.

Điếm tiểu nhị thấy Dương Khang cười đến vẻ mặt cam tâm tình nguyện, lập tức cảm thấy thế giới này hắn không cách nào giải thích được. Cái công tử này không phải cùng vị phía sau kia thân mật lắm sao? Như thế nào mới thoáng chớp mắt, lại coi trọng một người khác, hơn nữa rõ ràng còn là một tiểu khất cái!

Sách, thưởng thức thực kỳ lạ. Điếm tiểu nhị một bên quay đầu lại nhìn, một bên đi phòng bếp phân phó chuẩn bị.

Dương Khang thấy tiểu khất cái đi lại vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, liền vội vàng kéo Quách Tĩnh nói nhỏ:

“Quách Tĩnh, tiểu khất cái kia là cô nương ta vừa ý, ngươi đừng cùng ta đoạt a!”

Nếu nói Dương Khang có cái gì lo lắng, tự nhiên chính là duyên phận của Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung. Bất quá Dương Khang đoạt duyên phận của Quách Tĩnh cảm thấy không có cái gì không tốt, “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, y có lòng tin làm thay đổi tương lai này, tự nhiên sẽ không lui bước. Mà hiện tại, Hoàng Dung cũng không phải bạn gái Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh nghe vậy khẽ giật mình, tính phản xạ hướng tiểu khất cái nhìn lại, không dám tin con mắt nhìn người của Dương Khang, là nhất kiến chung tình? Nhưng cũng quá không bình thường đi? Hơn nữa…… Quách Tĩnh nhíu nhíu mày nói:

“Ngươi xác định đó là vị cô nương?”

“Ừ…… Tuy bộ ngực bằng phẳng, nhưng là nữ phẫn nam trang a! Ngươi xem, bên phải có bốn nam tử mặc áo bào bạch sắc, kỳ thật đều là nữ cải nam trang a.”

Dương Khang lơ đễnh.

“Đã nói a! Không cho phép cùng ta đoạt!”

Dứt lời liền phủ lên tiếu dung được Dương Khang tự cho là đẹp trai nhất, hướng tiểu khất cái đi đến.

Quách Tĩnh ánh mắt buồn bã, hắn cho rằng ngày này vĩnh viễn sẽ không đến, nhưng sự thật luôn tàn khốc, rõ ràng nhanh như vậy, Khang đệ đã tìm được người ngưỡng mộ trong lòng. Quách Tĩnh xa xa nhìn Dương Khang cùng tiểu khất cái nói chuyện phiếm, trong nội tâm tựa như có bả đao đâm tới, đau đến hắn không cách nào hô hấp.

Hắn thật sự không muốn nhìn thấy y đối với những người khác cười, đối với những người khác hảo……

Dương Khang cùng tiểu khất cái nói đùa một lát, phát giác Quách Tĩnh không có đi tới, liền nghi hoặc nhìn sang, lại vừa hay nhìn thấy Quách Tĩnh xoay người lên lầu hai trở về phòng.

Di? Hắn rõ ràng nghe lời như vậy? Nói không cho hắn đoạt, hắn dứt khoát ngay cả mặt mũi cũng không lộ sao?

Dương Khang cảm thấy y hẳn là nhẹ nhàng thở ra mới đúng, nhưng vì cái gì trong nội tâm lại rầu rĩ?

“Dương đại ca, ngươi nói ngươi là từ đại mạc tới?”

Ngồi ở đối diện Dương Khang, tiểu khất cái cười tủm tỉm nghiên cứu biểu tình trên mặt y, cầm lấy một khỏa cây long nhãn vuốt vuốt.

“A…… A, đúng vậy.”

Dương Khang lấy lại tinh thần.

“Kể ta nghe chuyện lý thú được không?”

Tiểu khất cái phóng nhu thanh âm, làm nũng nói.

Dương Khang lập tức tinh thần tỉnh táo, kể chút chuyện bắn thỏ, xạ điêu, cưỡi mã, săn lang. Tiểu khất cái nghe đến say sưa, thỉnh thoảng chen vào hỏi chút ít chuyện cảm thấy hứng thú, Dương Khang càng tận tâm tận lực giải đáp.

Hai người hàn huyên thật lâu, cho tới khi trong hành lang những khách nhân thay đổi một đám lại một đám, bốn cơ thiếp của Âu Dương Khắc đã sớm đi. Dương Khang một bên giảng một bên còn chú ý đến sương phòng lầu hai, y một mực muốn biết Quách Tĩnh đang làm gì, trong nội tâm biết rõ hắn không hiện ra là tốt nhất, nhưng cũng chờ mong giây tiếp theo Quách Tĩnh đẩy cửa ra.

Tiểu khất cái tự nhiên chú ý tới ánh mắt Dương Khang dời đi, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, thân thủ cầm bàn tay Dương Khang, nhe răng cười, nói:

“Dương đại ca, ta tới nơi này còn không có đi dạo qua phố, ngươi nếu như rảnh rỗi, không bằng dẫn ta đi dạo chơi?”

Dương Khang nhìn chằm chằm vào cái tay đang nắm mình, sau nửa ngày đều không lấy lại tinh thần. Tuy đã bị bôi cực đen, nhưng đây cũng là giai nhân cây cỏ mềm mại a! Lập tức không ngừng gật gật đầu, trong nội tâm mặc dù đối với chuyện Hoàng Dung lớn mật như thế có cảm giác không chân thực, nhưng giai nhân chủ động như thế, y nếu như cự tuyệt là không hiểu phong tình.

Tiểu khất cái cười hì hì nắm lấy tay Dương Khang đi ra ngoài, Dương Khang vẫn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn sương phòng đóng chặt cửa trên lầu hai, vẫn không có động tĩnh gì.

Để Quách Tĩnh một mình ở đây, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?

Dương Khang không khỏi lo lắng, nhưng tiểu khất cái một mực nắm lấy tay y hướng trên đường đi, trên tay truyền đến lực đạo không cho y cự tuyệt. Dương Khang đành phải buông lỏng mà xem nhẹ vết thương trên đùi cùng tiểu khất cái đi dạo đến nửa đêm mới trở lại tửu quán. May mắn tiểu khất cái không có đòi mua cái gì gì đó, Dương Khang vì hà bao của chính mình mà cảm thấy may mắn.

“Đúng rồi, đi dạo một ngày, thật là khó chịu, ta muốn tắm rửa.”

Tiểu khất cái đi vào tửu quán, quay đầu lại đối Dương Khang cười nói.

Dương Khang không thể chờ đợi được gật gật đầu, y đã sớm muốn nhìn bộ dáng đại mỹ nữ Hoàng Dung trong truyền thuyết là gì. Lập tức phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước ấm.

“Ta thuê thêm một gian phòng a.”

Dương Khang rất quân tử đề nghị. Kỳ thật không phải y không muốn làm tiểu nhân, mà là nếu như y chiếm tiện nghi Hoàng Dung, sư phó nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống y.

“Ân? Không cần phiền toái như vậy, chúng ta cùng nhau tắm a, còn có thể tiết kiệm nước!”

Tiểu khất cái quay đầu lại cười, dẫn đầu đẩy cửa vào.

Dương Khang khiếp sợ, lại hoài nghi trong đó còn có âm mưu. Hoàng Dung nổi danh là giảo hoạt, chẳng lẽ nàng lại có ý tưởng chỉnh y? Do dự một chút, Dương Khang càng không dám vào phòng.

“Khang đệ, làm sao vậy?”

Quách Tĩnh một mực trong phòng đợi y đến nửa đêm, thật vất vả mới thấy y trở lại, đi vào phòng thế nhưng lại là tiểu khất cái.

Dương Khang khẽ cắn môi, quyết định coi như là bẫy rập y cũng nhảy, y kiếp trước nhiều năm như vậy làm xử nam, đêm nay là cơ hội tuyệt hảo, y cũng không muốn khiếp đảm nửa đường bỏ cuộc.

Dựa vào! Người ta là cô nương còn không sợ, y sợ cái gì?

Nghĩ tới đây, Dương Khang vụng trộm túm Quách Tĩnh qua, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:

“Ngươi thuê thêm một gian phòng, một mình ngủ.”

Quách Tĩnh chấn động, không dám tin nhìn Dương Khang. Khang đệ nói cái gì?

Lúc này điếm tiểu nhị đã đem nước tắm đưa tới.

Dương Khang sửa sang lại quần áo, rốt cuộc không có tinh lực nhìn biểu tình  Quách Tĩnh ra sao, khẩn trương đi vào phòng.

Quách Tĩnh nhìn Dương Khang ầm một tiếng đóng cửa lại, cảm thấy một mảnh lạnh băng.

Trong phòng.

Dương Khang liếm liếm môi, nhìn tiểu khất cái khoanh chân ngồi ở trên giường, do dự mà hỏi thăm:

“Chúng ta thật là muốn cùng nhau tắm?”

Tiểu khất cái cười tủm tỉm gật đầu nói:

“Đúng vậy, Dương đại ca đi trước.”

Dứt lời liền nhảy xuống giường, không để cho Dương Khang cự tuyệt mà đem y kéo đến sau tấm bình phong.

Dương Khang nhìn hơi nước bốc lên, dùng tốc độ nhanh nhất lột sạch quần áo ngồi vào trong thùng tắm. Miệng vết thương ở đùi đụng phải nước ấm càng làm cho y đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn giả như không có việc gì, ho nhẹ một tiếng nói:

“Đúng rồi, ta còn không biết huynh đài ngươi tên là gì. Xưng hô như thế nào a?”

“Ta họ Hoàng.”

Dương Khang nghe thanh âm như thế, biết rõ tiểu khất cái chạy tới phía sau y, không khỏi khẩn trương lên. Thật sự họ Hoàng, thật là Hoàng Dung! Thực tế khi Dương Khang nghe được sau lưng truyền đến thanh âm tinh tế thoát y, trái tim khẩn trương đến độ sắp nhảy ra ngoài.

“Hi, trên người của ta rất bẩn, Dương đại ca không ghét bỏ ta làm dơ nước tắm là tốt rồi.”

Dương Khang lắc đầu liên tục, lúc này từ phía sau của y duỗi ra hai cánh tay, phía dưới cổ tay bị than đá bôi đen vô cùng thê thảm, nhưng trên cổ tay lại trắng như ngọc, chỉ thấy hai tay hướng trong nước nhúng xuống, khi nhấc lên thì chỗ bị bôi đen liền trong nháy mắt biến mất, trở nên đồng dạng trắng nõn. Tại nhiệt khí bốc lên, ngón tay thon dài cân xứng, dính giọt nước dọc theo ngón tay chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, vô cùng động lòng người.

Dương Khang yết hầu xiết chặt, trơ mắt nhìn hai tay hướng đến ngực y mà sờ, chỉ dùng mười đầu ngón tay, nhẹ nhàng chậm chạp liêu nhân, nhất thời khiến cho Dương Khang ngược lại có chút khó thở

Cái này…… Cái này quá không được bình thường!

“Hoàng……”

Dương Khang vừa định hô Hoàng cô nương, khiến cho nàng dừng lại, nhưng mà không nghĩ tới hai tay đối phương thoáng cái khống chế yếu huyệt trên cổ của y, đồng thời một lãnh thanh âm truyền đến trong tai y.

“Hừ! Ta nói cha ta ném con của hắn chạy đến đại mạc mười năm là vì ai, lại là vì một phế vật như ngươi!”

Nếu không phải cổ bị gắt gao khống chế, Dương Khang thật sự cũng bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.

Đứa con?!

Dựa vào! Sư phó! Ngươi còn có thể không tốt như thế a!
Bình Luận (0)
Comment