Ta comeback rồi đê~ ヾ(¯∇ ̄๑)
Công bố V.I.P member tuần này:
1/ kesaytinhchoivoi
2/ Chinome_Taidana
3/ hotuyen1905
4/ AlixRullia
Như ta đã nói, cả like lẫn comment đều phải tích cực song song với nhau, cho nên V.I.P lần này của chúng ta chỉ có 4 người hoi nghen (๑・ω-)~
Bốn bạn nhỏ này ta sẽ nhắn mật khẩu sau, nhắc nhẹ mấy V.I.P yêu dấu nè, chương 2 này đăng trên truyenwiki1.com là đã trải qua một đợt chỉnh sửa lại, đoạn cuối ta còn thêm thoại và bối cảnh nữa, cho nên nếu như các nàng có thắc mắc tại sao nó khác thì giờ hiểu rồi ha ٩(๑~▽~๑)۶.
Cách vào chương ta vẫn sẽ để ở phía cuối truyện đó nga ฅ(๑*▽*๑)ฅ
Hiện tại thì chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ('ε` )♡.
...
Katherine phiền muộn động đậy một cái, cô bất giác ôm chặt 'đồ vật' trong lòng.
" Bốp."
Ầm một cái liền không tiêu cự rơi xuống giường, Katherine ai oán nhìn người vừa gây ra án mạng vẫn còn dùng sắc mặt biểu thị câu nói 'chết là đáng' nhìn cô:" L-L-L-L..."
Thiếu niên trên giường ánh mắt chết chóc:" Đang tập nói? "
Katherine:"..."
Tam U, ngươi thấy không.
Dù là Levi nhỏ hay Levi lớn, cái cách nói chuyện thiếu ăn mặc của anh ta vẫn khiến kí chủ nhà ngươi nghẹn họng như này.
( Thiếu ăn mặc trong câu này nghĩa là thiếu đòn đó :)) ).
Tam U:"..."
Thì ra... trình độ mắng người level max của anh trai là do được luyện tập từ nhỏ.
Cá nhỏ theo bản năng thu mình, nó chỉ mong rằng cuộc sống sau này của nó sẽ bình yên trôi qua, không hề có ý định cho anh trai biết đến sự tồn tại của con cá chép nhỏ bé đáng yêu là nó đây.
Katherine bất mãn xoa xoa mái tóc dài của mình, cô ngồi dậy, bức bối nhìn Levi:" Cậu không thể nào nhẹ nhàng hơn chút sao? "
Màn chào hỏi buổi sáng này hơi khó chịu quá đấy!
Levi:" Nhẹ nhàng? "
Katherine:" Đúng vậy, nhẹ nhàng!"
"..."
Levi:" Không thích. "
Để lại một câu nói cộc lốc, Levi sắc mặt không vui bước ra bên ngoài chuẩn bị 'đồ ăn săng'.
Bản hòa tấu âm thanh đổ vỡ lại diễn ra ở bên ngoài, Katherine sâu kín nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đang đóng chặt cách cô chỉ vài bước chân, và tưởng tượng đến khung cảnh tang hoang đằng sau nó.
Cổ họng chát chát mùi vị của nước mắt, Katherine ngập ngừng nhìn cái cửa sổ không xa.
Trong đầu ý định: Nhảy hay không nhảy?
Rốt cuộc, cô quyết định lựa chọn trái tim đang kêu gào của mình, vươn tay mở cửa sổ, phi người một cái rơi xuống.
" Uida."
Tiếng kêu đau đớn vang lên, Katherine giật mình ngạc nhiên nhìn chằm chằm người nằm dưới thân mình, cả cơ thể cô bỗng chốc căng cứng.
Thật là một cái tiểu nữ hài xinh đẹp.
Tiểu nữ hài con mắt sáng như sao lấp ló dưới bóng hàng mi dài, nàng con ngươi vừa thoát tục vừa điềm tĩnh, ủy khuất ôm cánh tay đau đớn của mình trừng mắt nhìn cô.
Katherine đứng hình mất năm giây, sau khi lấy lại tinh thần, cô bật người đứng dậy, nói tiếng xin lỗi:" Tôi không cố tình đâu, xin lỗi nhé. "
Tiểu nữ hài hừ hừ vài tiếng hờn dỗi, nàng đứng lên, thanh âm non nớt:" Chị quả nhiên là người xấu. "
"..."
Katherine khóe môi giật giật không biết phải phản ứng thế nào, tiểu nữ hài đối diện tiếp tục lên tiếng:" Tôi nhất định sẽ kêu Tiểu Tam ghét bỏ chị."
Katherine: (⊙_⊙) !!!
Tam U: ∑( ̄□ ̄;)
Nghe nhắc đến nick name của mình, bạn cá nhỏ nào đó sửng sốt không thôi, nó tinh thần hoảng hốt, tập trung hết công suất để nghe mấy lời tiếp theo của tiểu nữ hài.
" Tên em là gì? " Katherine kìm nén cảm xúc muốn đánh người mãnh liệt của mình vào lòng, thanh âm tràn ngập ôn hòa.
" Gọi tôi Kayaki là được." Tiểu nữ hài miễn cưỡng trả lời, nàng con ngươi sạch sẽ vô cùng, lúc ngẩng đầu đối diện Katherine, đôi mắt nàng làm cho cô cũng không kìm lòng được đơ ra một chút.
Đôi mắt đó... thật sự rất đẹp.
Đẹp đến mức, cho dù cả vũ trụ hiện ra trước mặt cô đi nữa, Katherine vẫn cảm thấy nó bị lu mờ.
Kayaki dáng vẻ bụ bẫm xinh xắn, trên người khoác lên một bộ quân phục nhỏ, nhìn cô bé giống như một người lớn thật sự, mái tóc màu đen thuần được thắt thành cái khuyên ở sau đầu, vài lọn tóc nhỏ khác thì được vuốt thẳng ở hai bên thái dương, làm lộ ra vầng trán trắng nõn của cô bé.
" Có chuyện gì vậy? "
Từ xa vang đến một âm thanh trong suốt hiếu kì, chủ nhân của nó là một thiếu niên phi thường xinh đẹp, ngũ quan của cậu ta tinh xảo đến không cách nào hình dung.
Khi nhìn thấy người này, trong đầu Katherine chỉ còn vương vấn lại hai chữ: Yêu nghiệt.
Thiếu niên thân hình mảnh khảnh, hơi gầy, trên người cậu vận một bộ áo thun trắng, quần da dài, vành tai tinh xảo thanh thoát được tô điểm thêm bằng đôi khuyên tai vây cá phá cách.
Hàng mi thon dài che khuất đôi con ngươi màu bạc xinh đẹp bên dưới, đuôi mắt thiếu niên như có như không vài mảnh lân phiến nhỏ lấp lánh, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn, mái tóc cậu hơi hồng hồng, mang đến cho người khác cảm giác thoải mái vô cùng.
Thiếu niên bước đến bên cạnh Kayaki, thanh âm như suối trong vang lên:" Thế nào? Chẳng phải nói muốn đến tìm anh tr- Levi sao?"
Tam U: Σ(⊙▽⊙").
Cá nhỏ con ngươi trợn ngược, giống như muốn ngay lập tức nhảy ra bổ nhào lên người của cậu trai kia.
Đ-Đây chẳng phải là câu nói của nó sao a???
Thế nào người kia lại...
Chưa để nó kịp định thần, Kayaki tiểu nữ hài khuôn mặt lập tức bộc lộ nét ủy khuất:" Tiểu Tam, chị gái này thật xấu π_π."
Thiếu niên sắc mặt lập tức đanh lại, chân khụy xuống, tay vươn ra vỗ vỗ đầu cô bé:" Không được gọi là Tiểu Tam. "
Kayaki con mắt ngân ngấn nước, giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào:" Tại sao a? "
Thiếu niên nghiêm nghị:" Gọi đại gia."
"..."
"..."
Katherine:" Phụt."
Nhịn không được cười ra tiếng, cô ngượng ngùng che lại miệng nhỏ của chính mình.
Má, cái cách nói chuyện này sao cứ thấy quen quen!
Tam U! Mau ra nhận họ hàng của ngươi đi a!
Tam U tinh thần đã tệ nay lại càng tệ hơn, nó ánh mắt trầm trọng nhìn hai 'tiểu nhân nhi' xinh đẹp đứng trước mặt mình.
Chuyện này...
Không phải như thế thật đấy chứ...
Chẳng lẽ...
" Này. " Tam U thanh âm vang lên bên tai cô.
Katherine nhướn mày:" Thế nào? "
Cảm nhận được sự liên kết với nhau rồi chăng?
"..."
Tam U vẻ mặt bất đắc dĩ:" Nếu được... cô hỏi thử tên cậu ta xem. "
Katherine ừ một tiếng, âm thầm chờ đợi cuộc nói chuyện của hai người đối diện qua đi, thiếu niên yêu nghiệt kia là người đầu tiên đặt tầm mắt lên người cô, cậu ta hơi nheo mày:" Katherine? Sao cô lại ở đây? "
Katherine khóe miệng cứng ngắt, vốn định chào hỏi làm quen, nhưng nhìn dáng vẻ của người này... chính là một bộ quen cô từ trước rồi chăng??
Có thể phi logic hơn nữa được không a???
Kayaki đồng dạng cũng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt của cô bé trừng lớn, thanh âm non nớt pha lẫn hoảng sợ:" M-M-Mami, sao người lại ở đây a...?"
Katherine đần mặt ra.
Mami?
WTF!? Từ khi nào chị đây sinh ra đứa con lớn thế rồi!?
Không nỡ nhìn vẻ mặt ngờ nghệch nhân sinh của cô, thiếu niên thở dài xoa xoa vầng trán trắng nõn, giống như đang cố gắng nhớ ra cái gì đó, cậu ta vươn tay ra ấn nhẹ vào mi tâm của chính mình một cái.
'Phốc'
Thiếu niên thình lình biến thành một làn khói trắng khiến cho cả Katherine lẫn Tam U trong không gian đều giật mình.
Đợi đám khói kia tan dần đi, người vốn nên đứng ở đó lại biến mất, thay vào là một con rồng nhỏ màu hồng nhạt, nó vây đuôi vẫy vẫy khiến Katherine muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Mẹ nó, tại sao rồng lại xuất hiện ở đây cơ chứ????
Trong lúc Katherine tâm trạng vẫn còn hoảng hốt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tam U bên trong không gian là đã định thần được phân nửa, nó thanh âm nhàn nhạt giải thích:" Đó không phải rồng chân chính, là Ngư Long, cụ thể hơn... là Cẩm Lý hóa Long*."
* Cẩm Lý hóa Long: Cá chép hóa rồng.
Katherine ồ lên một tiếng, khẽ hỏi:" Thế chúng ta quen hắn sao? "
Tam U:" Cô nhìn quen không? "
Katherine:"...Không quen lắm."
Tam U:" Ta cũng vậy thôi."
"..."
Katherine không biết nói gì hơn ngoài câm nín, trước mặt cô tiểu ức long đuôi nhỏ phe phẩy khiến Katherine không khỏi nghĩ đến dáng vẻ đắc ý vẫy đuôi qua lại của cá nhỏ nhà mình.
Tiểu ức long dáng vẻ xinh đẹp động lòng người vô cùng, nó con ngươi màu bạc khóa chặt lại thân ảnh của Katherine, trầm thấp lên tiếng:" Chào, hình như bản thể cũ của ta cũng đang ở đây nhỉ? "
" Không ai nhìn thấy ngươi đâu, ra đây đi. "
Tam U không bất ngờ mấy xuất hiện tại Katherine bên người, nhìn con vật đối diện.
Nếu như theo suy đoán của nó nãy giờ...
Hắn ta rất có thể sẽ là...
" Ngươi là của ta bản thể tương lai...?"
Tiểu ức long đôi mắt hẹp dài lóe lên tia vừa ý nhàn nhạt, nó gật đầu đáp:" Xem như ngươi thông minh. "
Tam U vẫy vẫy đuôi, phấn khởi bơi qua chỗ của nó, cá nhỏ mười phần thích thú, hết dòm chỗ này đến dòm chỗ khác, không bỏ qua bất kì khe hở nào.
Sau khi ngắm nghía đầy đủ, Tam U con mắt sáng rực lên:" Hình dạng của ta thế mà lại đẹp như vậy, quả nhiên tuyệt vời a (ノ*>∀