[Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến

Chương 58

P/s: Cảm phiền không sửa chính tả, rất yêu :33

...

Buổi tối rất mau liền đến.

Bên trong trụ sở của Trinh Sát Quân, không khí rùm beng ồn ào cực kì náo nhiệt.

" Nè Mikasa! Mau ra đây tiếp tôi coi!"

Jean ở bên ngoài la oai oái cả lên, cậu ta ôm nguyên một thùng rượu lớn tiến vào, Mikasa vốn định tiến đến giúp một tay, ai dè Eren ở phía sau nhanh hơn cô một bước, trực tiếp đi qua giành lấy khuân tất cả lên ghế.

Cuối cùng còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Jean:" Đừng có nhờ Mikasa." - Cô ấy là của tôi!

Jean nhún vai tỏ vẻ sao cũng được.

Thuận miệng nhờ một chút mà làm căng ghê.

" Giờ này sao chị ấy còn chưa tới?" Isabel ai oán nói.

Farlan vươn tay lấy túi chườm đá thoa lên vết sưng bên má của cô ấy, ngữ khí nhàn nhạt:" Vẫn còn sớm mà."

Vừa dứt lời, cửa chính lần nữa mở ra.


Katherine vui vẻ bước vào, phía sau cô là Levi.

Tất cả mọi người ngồi đầy bên trong, phản ứng dữ dội nhất là Eren, cậu đánh rớt cái ly trên tay, miệng cứng ngắc không nói nên lời.

Dù biết chuyện cô đã quay về, nhưng Eren vẫn rất bất ngờ.

Nói thế nào đi nữa... cậu cũng là người chứng kiến cái chết của Katherine, tinh thần bị ảnh hưởng rất lớn.

Đoạn, thiếu niên rũ mi mắt, ôn hòa nói:" Mừng đội trưởng đã về."

Katherine cười cười bước vào, bầu không khí bị đình trệ chẳng mấy chốc lại tươi tắn cả lên, Hange hào hứng nhất, nhanh chóng phi tới nhào thẳng lên người cô:" Aa, chị nhớ em sắp điên rồi nè."

Katherine:"..."

Chị vốn cũng đâu có bình thường.

Sasha cầm cái đùi lớn trên tay, nhồm nhoàm hỏi:" Historia đâu? Không có cô ấy thì làm sao khôi phục thân phận cho Binh trưởng được?"


Ngay khi câu nói kết thúc, âm thanh cọt kẹt vang lên, sau cánh cửa gỗ, thiếu nữ vóc dáng nhỏ nhắn tiến vào, toàn thân trùm kín mít, duy chỉ để lộ đôi mắt màu xanh ngọc vô cùng xinh đẹp.

Cô gái nhanh chóng đóng cửa, thở dài một hơi rồi cởϊ áσ choàng xuống.

" Historia?"

Katherine hơi kinh ngạc hỏi.

Historia rạng rỡ cười:" Chúc mừng ngài trở về."

" À không, đừng gọi tôi như vậy, người đã là Nữ hoàng, vẫn nên giữ chừng mực thì hơn." Katherine xua tay nói, cô với tay lấy cái ghế bên cạnh đặt xuống sau lưng Historia.

Historia chân thành:" Buổi tối này em chỉ là dân thường thôi."

Cô ấy ngừng một chút, sau đó tinh nghịch lè lưỡi:" Trốn khỏi Hoàng cung cũng mệt lắm đấy."

Katherine cười nhạt, thái độ cũng thoải mái hơn.

Dù cho Historia hiện tại có là Nữ hoàng đi nữa thì đối với quân binh trong Trinh Sát Đoàn, cô ấy vẫn chỉ là Christa, người bình thường có thể bị xơi tái bất kì lúc nào quy thuộc cánh trái mà thôi.


" Đây là công văn khôi phục thân phận của đội trưởng, ngài in dấu tay lên là được." Historia moi ra một cuộn giấy xếp gọn gàng đưa đến trước mặt cô.

Katherine gật đầu nhận lấy, đồng tử màu vàng nhạt liếc nhìn xung quanh một hồi, hoàn toàn không phát hiện ra bất kì lọ mực nào, cười khổ hỏi:" Kí tên có được không?"

Chớp mắt thấy Historia đồng ý, cô duỗi tay lấy bút bi bên cạnh, đàng hoàng viết xuống một hàng chữ rõ nét.

Nét chữ nhìn qua không được đẹp lắm.

Katherine cũng không thấy lạ lẫm gì, dù sao đây cũng không phải là cơ thể của cô, mấy vết chai trên tay hoàn toàn biến mất, muốn viết chữ đẹp là chuyện không thể nào.

Kí xong tên, thủ tục kết thúc.

Trinh Sát Quân trước kia hầu như đều không có những bữa tiệc như thế này, bọn họ toàn chỉ biết đến các cuộc họp và sợ hãi việc bị ăn thịt.
Hiện tại, không thể tin được là tất cả đang ở đây cùng nhau, cười nói vui vẻ, như một gia đình.

Nhắc tới chuyện này mới nhớ, hình như từ lúc trở về đến giờ, cô vẫn chưa gặp Tam U lần nào.

Katherine hơi rũ mi mắt, dù gì nó cũng đã đồng hành với cô một quãng đường dài như vậy, ít nhiều cũng có tình cảm, nếu như Tam U thật sự không quay về nữa thì có lẽ trong lòng cô sẽ hơi tiếc nuối.

( Tam U *khinh bỉ* :" Có không giữ, mất đừng tìm.")

" Chị hai ơi? Chị hai nè?"

Isabel quơ quơ tay trước mặt cô, hơi khó hiểu kêu lên.

Katherine giật mình nhanh chóng hoàn hồn, hỏi lại:" Có chuyện gì à?"

" Chúng ta cùng ngồi xuống chơi với mọi người chứ?" Isabel cười cười, chỉ tay về hướng Jean đang lắc xúc xắc bên kia.

Cô hơi nghiêng đầu, chuyển tầm mắt nhìn qua hướng tay của Isabel.

Tất cả những tân binh trong Trinh Sát Đoàn đều đang hào hứng chờ đợi cái lọ đen úp ngược trong tay Jean, ánh sáng trong mắt họ tràn ngập hi vọng và thật xinh đẹp, không khác gì màu sắc của tương lai.
Một tương lai mà tưởng chừng như không bao giờ xuất hiện...

Levi từ đằng sau nắm lấy tay cô làm Katherine hơi giật mình, quay người cười hỏi:" Sao vậy?"

Tiếng xích sắt kêu lanh lảnh, còng tay trên người bọn họ vẫn chưa được gỡ bỏ.

Lúc kí tên vốn chẳng ai để ý đến vấn đề này, bây giờ lại bỗng nhiên phát hiện ra thì không tiếp thu kịp, Hange là người phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên tiến tới vỗ vai Levi:" Trước giờ không nhận ra anh thích chơi trò này đấy."

Levi liếc mắt nhìn:" Bệnh dại nổi lên à? Tôi không có."

Một câu hỏi quan tâm sâu sắc, kèm theo lời phản bác không mang quá nhiều ý nghĩa.

Thuộc kiểu... nói cho có ấy.

Trong khi Hange nổi khùng nổi đóa lên với Levi thì Katherine bên này lại cúi đầu mân mê ngón tay anh.

Tay anh đẹp, thực sự rất đẹp.

Khớp xương thon dài rõ ràng, vết chai sần cứng nhắc nhàn nhạt chỉ phủ ở lòng bàn tay, nhưng chắc cũng do Levi lâu rồi không làm nhiều việc nên vết chai cũng mềm đi phần nào.
Ánh mắt anh hơi nghiêng về phía cô, ngón tay khẽ động đậy đan vào.

Katherine cứng ngắc nhìn hàng động tự nhiên của Levi, xúc động muốn gϊếŧ người thoáng nổi dậy đã bị cô thẳng thừng ép trở về, nghiêng người nói nhỏ:" Bọn họ đều đang nhìn chúng ta đấy?"

Ngữ khí của anh không mấy thiện ý vang lên:" Em ngại sao?"

Katherine giật mình lắp bắp:" G-Gì cơ!? Ai nói em ngại chứ!"

Âm thanh bị cưỡng ép siêu nhỏ.

Cô không muốn bị mọi người xung quanh chú ý nên quay đầu ngăn cách với anh, cho dù bàn tay hai người vẫn đang nắm chặt.

Nhiệt độ ấm áp của anh truyền đến xuyên qua từng khe hở, len lỏi vào tận sâu bên trong, khiến cho cô cảm thấy yên ổn lạ thường, mặt cũng hơi đỏ lên.

Người này... rõ ràng đang phạm quy mà!

Katherine nhấc chân tiến đến chỗ Jean bên kia, Levi cũng không ngăn cản cô, thuận chân đi theo.
Hai người chiếm một chỗ bên góc sôpha, lúc lúc ngồi xuống, độ đàn hồi của nệm làm Katherine thoáng sững sờ vì chất liệu mềm mại của nó.

Cô cười cười, không nói gì lặng lẽ đánh giá toàn bộ căn phòng.

Có vẻ như sau khi hòa bình, tình trạng của Trinh Sát Đoàn đã được cải thiện không ít, không gian trong phòng trở nên thoáng đãng và rộng rãi hơn rất nhiều, dụng cụ sinh hoạt cũng đầy ắp không thiếu thứ gì, quả nhiên là chỗ ở lí tưởng cho một tập thể.

Việc Historia lên ngôi tất nhiên cũng đã góp một phần không nhỏ trong chuyện này.

Thế nhưng dù có như vậy đi nữa, Quân Cảnh Vệ bên kia làm gì chịu để yên trao tiền tài lại cho bọn họ chứ.

Vì vậy nên, chắc Erwin đã có một khoảng thời gian bạc đầu dữ lắm.

Vào lúc này Katherine mới hơi để ý đến anh ta, tất cả mọi thứ đều giống như lúc trước, tinh thần Erwin cho dù là khi nào đi nữa thì cũng luôn tỉnh táo và ngoan cường.
Đôi mắt màu bạc của một người chỉ huy luôn hướng tới tự do, sự tự do mà hiện tại anh ta đã chạm đến được nó.

Thật may là, Erwin đã được giải thoát.

Trước đó nhờ việc đã xem qua quá khứ của Levi, Katherine biết anh ta vốn là một người bị ràng buộc bởi cha mình, Erwin có niềm tin mãnh liệt và quyết định gánh vác giấc mơ còn dang dở của ông.

Cô còn nhớ, đến khi chết đi, anh ta vẫn không muốn chôn vùi giấc mơ đó mà giao lại cho Levi.

Ai, sao cuối cùng mọi vấn đề đều gom hết lên vai anh thế này?

Katherine hơi nghiêng đầu tựa người vào ghế, ngẩng người một hồi.

" Nè chơi trò khác coi! "

" Cờ bạc là xứ sở của Armin rồi! Tìm một trò công bằng mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn đi chứ!?"

" Connie, cậu phiền quá đó!"

" Thôi nào."

" Hai cậu đừng cãi nhau nữa!"

"..."

Khung cảnh náo nhiệt xung quanh đã thành công vật Katherine quay về với bữa tiệc, cuộc tranh luận sôi nổi của cả bọn khiến cô hơi thích thú, tay duỗi lấy ly nước ấm Levi đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đắc ý nhàn nhạt nói:" Chơi thật lòng hay đại mạo hiểm."
" Thế nào?"

Bầu không khí hơi lắng đọng sau câu nói của Katherine, có lẽ bọn họ không nghĩ đến việc cô sẽ chủ động đề xuất ý kiến trong lúc này.

Nhưng rồi cả đám rất nhanh liền trở nên nhộn nhịp lại, dù gì thì cô cũng được xem là một binh trưởng ham chơi, muốn cùng bọn họ trao đổi vấn đề này là chuyện bình thường.

Hange là người phản ứng nhiệt tình nhất, cô ấy bắt đại một chai rượu rồi thẳng tay nốc cạn, cười khanh khách:" Nào nào, chúng ta bắt đầu thôi nhỉ? Tất cả mọi người đều phải chơi đó."

Quả nhiên câu nói vừa dứt thì thanh âm lành lạnh liền vang lên:" Tôi không tham gia."

Hange ồ một tiếng:" Sao vậy? Anh sợ uống thua tôi à?"

Levi chả thèm phản ứng vẻ mặt ngây thơ kia, tiếp tục uy hiếp:" Ngậm miệng lại đi Hange, tôi không tin định lực của bản thân lắm đâu."
" Cổ của cô lệch qua một bên bây giờ đấy."

"..."

Hange thu mình lại không nói nữa.

Trinh Sát Đoàn người:"..."

Đội trưởng bị dọa đến teo nhỏ luôn kìa.

Katherine thở dài nhìn người bên cạnh, khẽ hỏi:" Anh không chơi thật à?"

Levi:" Ừ."

Katherine:" Vậy thì em chơi."

Levi:"..."

Cứ ngỡ cô sẽ giống như những lần trước nói rằng nếu anh không muốn thì em cũng không làm.

Quả nhiên chuyện gì cũng đừng hi vọng quá nhiều.

Katherine nghiêng đầu nhìn đến biểu tình âm u lạnh lẽo của Levi, trong lòng bỗng hơi khó hiểu.

Bộ cô làm phật ý anh rồi à?

Sao tự nhiên lại trưng ra bộ mặt này chứ?

Người gì kì cục.

Trong khi Katherine vẫn còn đang phân vân thì Isabel đã chuẩn bị xong trò chơi, cười cười hỏi:" Erwin chơi không?"

Anh ta lạnh nhạt nhìn Halle một cái, sau đó mọi người đều thấy cô ấy đáp:" Chơi."

Cái ly trong tay Erwin xém rớt xuống đất, tay anh ta run run nắm chặt, trừng mắt:" Tôi k-"
" Anh sẽ chơi." Halle dùng giọng điệu ép buộc, hoàn toàn không cho Erwin cơ hội từ chối.

Erwin:"..."

Rốt cuộc ai mới là chỉ huy vậy?

Anh ta trầm mặc không đáp, lặng lẽ đem ly rượu trong tay ma sát một hồi.

Chơi thì chơi, còn có thứ gì nguy hiểm bằng mấy nhiệm vụ Quân Trinh Sát từng đảm nhiệm sao? Sợ gì chứ.

" Levi, anh cũng nên chơi đi, cả một tháng chui rúc ở nhà rồi, định làm cá chết ươn à?" Halle liếc mắt nói.

"..."

Tất cả âm thầm kêu lên hai tiếng không xong.

Bộ hôm nay cô ấy bị ai kíƈɦ ŧɦíƈɦ hay sao mà gây hấn ghê vậy!?

Đã đụng tới Đoàn trưởng thì cũng thôi đi, lần này còn đá qua Đội trưởng Levi nữa chứ.

Còn muốn sống không thế!?

Katherine cầm ly nước lọc nhấp một ngụm, nghiêng người tựa vào ghế lặng lẽ xem kịch vui.

Cô không có ý định ngăn cản đâu nha.

Nhưng ngược lại với một màn phong ba bão táp trong mong đợi, Levi không có tức giận thẳng tay vung nắm đấm vào mặt Halle, anh điềm tĩnh đáp:" Lời mời thú vị đấy, nhưng tôi đã nói không chơi là không chơi."
Nói đoạn, Levi nghiêng người tựa đầu vào mái tóc dài của người bên cạnh, khẽ nói:" Chúng tôi chỉ cần một người đến đại diện là đủ."

Katherine hơi rụt cổ lại vì nhột, tay cầm ly nước nóng thoáng run lên.

Sao khi không tự nhiên lôi người ngoài cuộc vào làm gì thế này?

Halle không có ý tứ phản bác, nhún vai tỏ vẻ ừ thì sao cũng được.

Chắc chẳng ai tin là trước đó cô ấy đã làm một chuyện động trời như khiêu khích Levi.

" Ai quay đầu tiên?"

Trong phòng đột ngột vang lên âm thanh, không biết là người nào nói ra, bầu không khí thoáng sinh động hẳn lên.

"Armin mở màn đi, vừa nãy cậu ấy là người chiến thắng liên tiếp còn gì?" Sasha táp đùi vịt trên tay, thản nhiên nói.

Armin xoa xoa mái tóc màu vàng nhạt của mình, miễn cưỡng nhìn mọi người xung quanh, thấy không ai phản đối mới lên tiếng:" Nếu vậy... thì được rồi."
Cậu nhắm mắt, kiên trì động tay cầm lấy chai rượu trống xoay chuyển một cái.

Tầm hai ba vòng gì đó, đầu chai rượu thoáng dừng lại, chỉ thẳng về phía Farlan - người chẳng có tí đất diễn nào từ nãy đến giờ.

Farlan không hiểu ngẩng đầu, anh bỏ cái khăn trên tay xuống, trước ánh mắt mong chờ của Isabel, bất đắc dĩ thở dài hỏi:" Thật lòng đi."

" Armin! Hỏi câu gì hung hăng vào!"

" Vì sao anh lại quen biết đội trưởng Levi vậy!?"

" Không được! Armin! Bắt anh ấy kể ra năm tật xấu của đội trưởng đi!"

" Má ơi!"

" Không bằng thì một hồi cậu ra hỏi riêng tôi đi! Tật xấu của đội trưởng tràn lan đại hải như vậy, có năm cái thì nhằm nhò gì??"

" Armin! Nghe tôi này-"

"..."

Cả căn phòng chẳng mấy chốc lâm vào hỗn loạn.

" Khụ khụ."

Chính chủ bị vây quanh âm thầm khẽ ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm túc ngẩng đầu hỏi:" Vậy... đội phó thầm thích huấn binh Isabel từ lúc nào ạ?"
Trinh Sát Đoàn người:"..."

Cậu thì trâu rồi.

Bọn họ còn thật sự chưa nghĩ tới, Armin lại có thể nghĩ ra câu hỏi bom tấn đến mức này.

Farlan hơi chần chừ không đáp, cuối cùng cũng khô khan nhấp nhấp môi đáp:" Thật ra, tôi không có thầm thích cô ấy...--"

" Ể?!"

" Chuyện gì vậy??"

" Tin đồn của hai người lan ra khắp làng rồi đấy!? Còn không có cái gì chứ!?"

" Đây là sự thật luôn đấy à?"

" Tôi vẫn còn không tin được đây này!"

" Huấn binh mau nói gì đó đi!"

" Bây giờ chị tỏ tình lại vẫn kịp đấy!?"

"..."

Isabel bả vai hơi run rẩy, tiếng cười khúc khích từ trong cuống họng liên tục vang lên:" Mọi người bày ra vẻ mặt gì thế này? Cứ như có người chết tang vậy."

"..."

Chứ còn gì nữa!?

Isabel nhịn lại ý tứ muốn cười tiếp của mình, thoải mái nói:" Thật ra chúng tôi quen nhau lâu rồi, chỉ là hiện tại mọi người mới biết thôi."
" Farlan cũng không có thầm thích, là tôi theo đuổi anh ấy."

"..."

Trinh Sát Đoàn người sốc đến đứng hình.

Katherine ngạc nhiên đến trợn mắt:" Trước đó đã biết em lớn gan rồi, nhưng còn không tin được lại lớn đến mức này."

Hange tặc lưỡi:" Hai người làm cho cổ họng tôi ngọt ngấy rồi nè."

Isabel cười cười vỗ vai cô ấy:" Rồi rồi, chẳng phải ở nhà còn có Nanaba đang chờ chị sao."

Hange nhướn mày:" Tôi với cậu ấy thì sao chứ?"

Isabel:" Hai người có thể nghĩ đến việc sau này đó."

"..."

Hange biểu tình kinh khủng hướng mắt về phía Farlan:" Bữa trước con nhóc này bị Levi đánh động đến thần kinh à?"

Không đợi anh ta trả lời, Hange liền tự mình a một tiếng:" Chắc chắn là như vậy rồi, Levi trước giờ có biết đến hai chữ nhẹ tay đâu."

"..."

Bầu không khí đột nhiên lâm vào trầm mặc.
Nếu so sánh mà nói, có lẽ trong Trinh Sát Đoàn, người bị đội trưởng Levi củ hành nhiều nhất chính là ngài đó thiếu tá ạ.

Cả đám âm thầm thở dài trong lòng.

" Thôi thì, để tôi quay chứ?" Farlan cố gắng bỏ qua biểu tình bất đắc dĩ của mọi người xung quanh, duỗi tay cầm lấy chai rượu, nhanh chóng xoay một cái.

' Lạch cạch.'

Vật trên bàn từ từ chuyển động chậm dần, sau đó đột ngột ngừng lại.

" Đoàn trưởng!?"

Thật không may, người trúng chiêu lần này lại là Erwin, anh ta có vẻ không quan tâm gì nhiều, lạnh nhạt nói:" Thật lòng."

Tiếng bàn tán sôi nổi dần truyền tới, Farlan trầm mặc suy nghĩ một hồi, không đợi những người bên cạnh ồn ào xong, lập tức lên tiếng:" Tại sao anh lại nhận việc làm người lãnh đạo cho Trinh Sát Đoàn?"

Một người đa mưu túc trí, tâm ngoan thủ lạc như Erwin, dù là ở bất cứ đâu cũng sẽ được trọng dụng hết mực.
Tại sao lại đến với một chỗ có thể chết bất cứ lúc nào như này?

Nếu nói là vì nhân loại, thì tại sao lại phải vì nhân loại?

Nguyên nhân từ đâu? Lí do là gì?

Đây là điều Farlan rất muốn biết, trước đó anh vốn không thể hỏi thẳng chuyện này chỉ vì tò mò được, nhưng hiện tại lại khác, chỉ là một cuộc chơi mà thôi, dù anh có muốn nói gì cũng đều có thể tùy tiện.

Thế nhưng dù cho có như thế đi nữa, Farlan vẫn mong mình có thể nhận được câu trả lời chân thật.

Erwin nghiêng người nhấp nhấp ly rượu trong tay, khẽ đáp:" Bởi vì tôi tin vào giấc mơ của một người."

" Trong giấc mơ, ông ấy thấy được tương lai rực rỡ của nhân loại, đàn chim tung cánh bay lượn, biển rộng bao la khấp khởi, núi non trùng điệp."

" Đó là những nơi con người có thể đặt chân tới, không cần phải mang tâm trạng sợ hãi hay lo lắng, tôi tin vào điều đó, tin vào giấc mơ của ông."
Và giờ đây, nó đã trở thành hiện thực.

Nói là tin tưởng, nhưng dần dà giấc mơ ấy đã trở thành một loại ám ảnh.

Erwin ngẩng đầu nhìn trần nhà, mọi chuyện kết thúc, và anh ta đã được giải thoát.

" Trả lời xong rồi, tôi xoay đây." Erwin duỗi tay đặt lên chai rỗng, dùng sức động một cái.

"..."

Miệng chai dừng lại, chỉ chính diện vào Halle.

Cô ấy ồ lên một tiếng, nghiêm túc nói:" Tôi chọn thật lòng."

"..."

Gì mà thật lòng hoài vậy!?

Không có kịch tính gì hết!!

Halle biết chắc rằng Erwin cố ý quay trúng mình, vòng quay đã chuyển động hai lần, chắc chắn anh ta cũng đã tìm được quy luật.

Làm chuyện thỏa đáng như vậy, chắc chắn là muốn hỏi gì đó.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, còn không đợi mọi người bàn tán nên hỏi gì, Erwin lập tức lên tiếng:" Cô thật sự là ai?"

Halle cười không hề giả miếng nào:" Bây giờ tôi chỉ là người bình thường thôi."
Erwin nhíu mày tiếp tục:" Vậy trước đó thì sao?"

Halle chân thành nhắc nhở:" Chỉ được hỏi một lần duy nhất thưa chỉ huy."

Erwin:"..."

Được rồi, không hỏi thì không hỏi.

Tính tình Erwin vốn được giáo dục thực tốt, anh ta không phản bác, cũng chẳng hề có ý tứ tức giận gì, an tĩnh ngồi ở vị trí của mình.

Halle vươn người chộp lấy chai rỗng, nhanh chóng xoay một cái.

Thật không may người lần này dính xui lại là Katherine, có vẻ cô vẫn còn chưa tin vào mắt mình, ngớ người hỏi:" Tôi à?"

Nhanh vậy sao?

Ít nhiều gì thì cũng để cuối có được không chứ!?

" Đội trưởng chọn cái nào? Thật lòng hay đại mạo hiểm?" Jean không có thiện ý cười cười, nói gì chứ giây phút này cậu đã chờ đợi lâu lắm rồi.

Trên người Katherine có quá nhiều bí mật, nếu như cô chọn thật lòng thì sẽ có hàng trăm câu hỏi để đặt.
Còn nếu chọn đại mạo hiểm thì càng vui hơn chứ sao?

Từ nãy giờ cũng chưa có ai ra mặt chọn nó hết.

" Đại mạo hiểm đi." Katherine suy nghĩ giây lát, rồi ngập ngừng nói.

" Trời ạ cuối cùng cũng đến rồi!"

" Tôi đợi mà toàn thân muốn mọt rong đây này."

" Thiếu tướng Halle đã nghĩ ra trò gì hay chưa? Đừng để bọn này thất vọng đấy!!"

Ánh mắt của người ngồi bên cạnh cô thoáng xẹt qua chỗ bọn họ.

"..."

Không khí nhất thời an tĩnh lại.

Levi thu tầm mắt, không vui nhấp nhấp ly rượu trên tay, đôi con ngươi màu đen đặc ẩn chứa đầy đủ ý tứ cảnh cáo, làm cho tất cả đồng loạt câm nín.

Halle là người duy nhất không để ý đến ánh nhìn của anh, lạnh nhạt nói:" Dọa người làm gì? Tôi không sợ đâu."

Là người từng nắm trong tay quy luật thế giới, cô còn không tin chính mình lại thua dưới mắt Levi.
" Nếu như chọn đại mạo hiểm..." Halle chần chừ ngắt quãng.

Cô ấy nở nụ cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, vô cùng tự nhiên nói:" Vậy chi bằng binh trưởng thể hiện tình cảm với người vừa làm 'dịu' bầu không khí lại đi."

"..."

Tiếng rạn nứt dường như thoáng vang lên trong căn phòng.

Isabel cùng Hange bên cạnh khẽ thở dài, hai người họ còn thật không nghĩ tới, bình thường Halle lạnh nhạt điềm tĩnh khó nói chuyện, lại vào lúc này mà bộc phát tính tình.

Rất rõ ràng, cô ấy đang trút giận.

Cả tháng phải cùng các đội trưởng gánh vác thay công việc của Levi, trong khi anh cùng Katherine lại có khoảng thời gian tụ họp yên ắng hạnh phúc như vậy.

Nói không tức là nói dối đấy.

Katherine vẫn còn chưa hiểu lắm nhiệm vụ của mình, nghiêm túc hỏi:" Thể hiện bằng cách nào?"
Halle lắc đầu, biểu tình đạm bạc:" Tôi không biết, ngài cùng người bên cạnh nghĩ thử xem."

" Một tháng trời lao lực khiến tôi không thể ngủ nổi, tình cảm của hai người lại chẳng có tiến triển gì sao?"

" Nhanh nhanh đi, trò chơi vẫn còn phải tiếp tục đó."

Binh sĩ Trinh Sát Đoàn:"..."

Thiếu tá thù dai ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Katherine chần chừ quay đầu đối diện với ánh mắt hơi sững sờ của Levi, có lẽ chính anh cũng không thể tin được Halle lại đưa ra chủ ý như vậy, đem hai người bọn họ quăng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

" Vậy... thế này đi." Katherine ngập ngừng, sau liền chủ động tiến tới, nhẹ nhàng lướt qua môi anh.

Đôi con ngươi đen tối của Levi hướng về phía cô, tử khí dày đặc.

Không khí yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi vang lên rõ mồn một.

"..."

" Mẹ ơi cái gì thế này!?"
" Có phải mắt tôi mù rồi không??"

" Cậu không mù đâu, tất cả đều nhìn thấy mà!!"

" Đội trưởng Levi rốt cuộc lại bị cưỡng hôn!"

" Khiếp, câu chuyện này mà kể ra thì ai lại tin nổi chứ!?"

" Thiếu tá chơi chiêu này quá đỉnh rồi haha."

" Cuộc đời này không còn gì nuối tiếc."

" Đội trưởng Katherine! Chị phải chịu trách nhiệm với người ta đó nghe chưa~"

" Hahaha..."

"..."

Katherine bên mặt hơi đỏ lên, hung hăng trừng mắt bọn họ:" Nói thêm một câu nữa xem, có tin tôi đấm cho các cậu mấy phát không!?"

Đến khi nhìn lại sắc mặt tối mịt của Levi, cả cơ thể cô như bị đông cứng lại, vô cùng chân thật cúi đầu nhận lỗi.

Trong lòng âm thầm cào mấy nhát.

Ai là người ra chủ ý muốn chơi cái trò chết tiệt này vậy chứ??

Đúng là hố cha mà!

Hiện tại cô cần một thứ gì đó khiến bản thân bình tĩnh lại.
Katherine duỗi tay quơ đại cái ly trên bàn, uống vào một ngụm, chất lỏng màu trắng trong suốt khẽ chảy qua cuống họng, mùi vị rất dễ ngửi.

Hơi cồn sộc thẳng đến đại não, khiến cô hơi choáng váng.

Katherine biểu tình khó coi nhìn cái ly trên tay:"..."

Mẹ nó vậy mà lại là rượu!?

Chuyện này mà để Levi biết được thì không phải cô chết chắc rồi sao??

Thế là Katherine âm thầm đặt lại ly thủy tinh lên bàn, tình nguyện xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cố gắng bình tĩnh tiếp tục cuộc chơi.

Người bị cái chai chọn trúng tiếp theo, là Sasha.

Cô nhóc chọn đại mạo hiểm, trong khi Katherine lại không biết phải sai khiến cái gì, đành phải theo ý kiến của mọi người xung quanh, bắt Sasha chạy hai vòng thị trấn.

Nếu như không phải vì vấn đề thời gian, cô nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ đổi hai chữ 'thị trấn' thành chữ 'thành Rose' cho xem.
Sasha dùng nửa tiếng để hoàn tất thử thách, cô nhóc không có vẻ gì là mệt mỏi, cười ha hả tiếp tục ngồi xuống vừa nhấm nháp cái đùi vịt, rồi nhanh chóng duỗi tay đầy mỡ xoay cái chai trên bàn.

Trò chơi được duy trì cho đến nửa đêm, Katherine mệt lả người, có thể do tác dụng của men rượu nên cô hơi nhức đầu, thể trạng cũng không khỏe khoắn gì dựa vào sopha.

" Không khỏe à?" Levi khẽ hỏi.

Katherine ngẩn người nghiêng về phía anh, thủ thỉ:" Hình như... "

"...Em say rồi."

...

Bình Luận (0)
Comment