Yêu Hồ sốt tới nửa đêm mới hạ. Đến sáng anh đã có sức đi theo quản gia đòi ăn đồ ngọt rồi.
Hôm nay tôi dậy muộn, lúc xuống lầu thấy Đại Thiên Cẩu đang cầm thìa muốn đút điểm tâm cho Yêu Hồ, Yêu Hồ co rúm trong góc ghế, xoay đầu qua một bên, còn cầm đuôi che mặt lại.
Tôi bật cười, Yêu Hồ thấy tôi liền nhảy từ trên ghế xuống chạy tới ôm lấy tôi.
Tôi sờ trán anh, tốt quá, hết sốt rồi.
Đại Thiên Cẩu lạnh mặt nhìn chúng tôi, chiếc thìa hắn cầm còn đang vươn ra chưa thu lại, trông đến là buồn cười.
Tôi cười một cái gọi đòn với hắn, kéo Yêu Hồ qua phía bên kia bàn ăn, quản gia bước tới rót hồng trà cho tôi, Yêu Hồ uống một ngụm, thấy không ngon nên nhăn mũi.
Tôi gãi gãi cái tai hồ ly, lúc này mới nhớ ra mình hấp tấp quá. Hôm qua còn bảo quản gia là hôm nay mình sẽ dẫn Yêu Hồ đi công viên, nhưng nhìn anh vừa mới ốm dậy, không nên ra ngoài lắm.
Đại Thiên Cẩu vẫn kiên trì đưa bánh phết mứt qua, nhưng Yêu Hồ coi như không nhìn thấy, cúi đầu tập trung ăn bánh ngọt.
"Hai ngày nữa anh ra nước ngoài rồi à?" Tôi vui vẻ hỏi Đại Thiên Cẩu.
Hắn rụt tay đang cầm bánh lại, mặt không đổi sắc cắn một cái, "Cuối tuần Quý Tiêu về nước đấy."
Tất nhiên là tôi biết rồi, Quý Tiêu đã sớm gọi điện nói với tôi, nhưng tôi còn biết gã chỉ về nước được mấy ngày lại đi.
Nghĩ đến việc Quý Tiêu ngay cả trong điện thoại cũng không tha cho tôi, tôi liền cảm thấy dạ dày quặn lên, nhưng chẳng thèm cãi nhau với Đại Thiên Cẩu làm gì, chỉ nhẹ nhàng nhắc hắn ăn đi.
Cũng may ăn sáng xong, Đại Thiên Cẩu phải đi tới công ty. Trước khi đi hắn còn muốn lừa Yêu Hồ hôn một cái chia tay nhưng Yêu Hồ kiên quyết vùi mặt vào trong lòng tôi.
Tôi vuốt tóc trấn an anh, cúi đầu thấy anh cười với tôi, ánh mắt kiên định.
-
Hai ngày sau, tôi đưa Yêu Hồ đi công viên.
Đi giữa một rừng cặp đôi, tôi không cho anh chơi tàu lượn siêu tốc, mà kéo anh đến chỗ vòng đu quay.
May là Yêu Hồ nghe lời, chỉ hừ hừ hai câu coi như là kháng nghị.
Lúc vòng đu quay lên tới đỉnh, tôi chỉ về hướng bắc của thành phố, "Anh nhìn kìa, ngày trước chúng mình ở đó đấy."
"Chúng ta ở trong một căn nhà trọ nhỏ, có cửa sổ lớn sát đất, mùa đông thì chúng mình cuốn chăn ngồi trong phòng khách, anh còn làm bánh kem cho em ăn."
Tôi vuốt tóc Yêu Hồ, còn anh dán mặt lên cửa kính nhìn ra ngoài, không biết có nhìn thấy căn nhà từng là của chúng tôi hay không.
Một tháng trước khi bị Quý Tiêu mang đi, tôi và Yêu Hồ đã tính chuyển nhà. Có lẽ do bản năng cảm giác được có chuyện sắp xảy ra, cả hai chúng tôi đều cảm thấy lo sợ, muốn chạy khỏi thành phố nơi mình lớn lên này.
Khi ấy tôi tin rằng Quý Tiêu đã vứt bỏ tôi như vứt một bịch rác, mãi mãi không để ý tới nữa. Nhưng tôi vẫn sợ hãi, còn luôn mơ thấy gã. Trong mơ, gã luôn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong miệng ngậm thuốc lá.
Có lẽ tôi không thể trốn được, gã vẫn sẽ tìm được tôi.
Nhưng lần này sẽ khác, tôi sẽ rời xa gã mãi mãi.
Tôi kéo tay Yêu Hồ, tựa đầu vào vai anh. Khi nãy, trước khi lên vòng đu quay, tôi với Yêu Hồ đi uống cafe.
Tôi biết quản gia vẫn phái người theo dõi mình. Tôi còn biết, trên người tôi không chỉ có một máy ghi âm và chip gps.
Nhưng Yêu Hồ thì không.
Tôi vừa lơi mắt, anh đã cầm điện thoại của ai đó chơi rồi. Tôi vừa thấy liền đem điện thoại trả cho người ta, kéo Yêu Hồ xin lỗi.
Điện thoại nằm trong tay tôi chẳng được một giây, nhưng trong lúc Yêu Hồ nghịch điện thoại, một tin nhắn ngắn ngủi đã được gửi tới một dãy số đặc biệt.
Tin nhắn ấy xem qua chỉ là một đống mã vớ vẩn, nhưng dùng cách giải mã đặc biệt sẽ thành một câu.
"Cây hoa hồng trong lồng tre."
Yêu Hồ gửi rồi xóa tin nhắn luôn, tôi nhìn thấy hết, trước nay vốn tôi vẫn nuông chiều anh mà, coi như là anh nghịch ngợm đi.
Tôi nhắm hai mắt lại, lần đầu tiên trong đời cầu xin thần linh, cầu xin họ để tin nhắn ngắn ngủi ấy tới được nơi nó nên tới.
"Em sợ độ cao." Tôi nói với Yêu Hồ, cảm thấy lông mi mình ướt nhẹp.
Yêu Hồ trút bỏ dáng vẻ trẻ con, hôn lên trán tôi, như ngày trước anh vẫn làm vậy.
"Chút nữa là xuống mặt đất rồi." Anh bảo.
Tôi cười cười, tựa đầu lên vai anh. Quả đúng như anh nói, vòng quay đang từ từ hạ xuống.
"Anh muốn ăn kem à? Chỉ được ăn nửa cây thôi."
Vẻ tức giận lướt qua gương mặt Yêu Hồ, anh chỉ đành nói, được.
Chúng tôi chia nhau một cây ốc quế. Đôi môi Yêu Hồ vương kem bạc hà, có vẻ ngây thơ mà lại quyến rũ.
Tôi chụp cho anh một tấm, nghĩ muốn lưu giữ khoảnh khắc này.
Sau đó tôi nhẹ nhàng liếm hết chỗ kem đang vương trên môi anh. Yêu Hồ tròn mắt nhìn tôi, thật sự rất dễ thương.
Tôi chẳng quan tâm tới chuyện Quý Tiêu sẽ nhìn thấy cảnh này hay không nữa.
Tôi cũng không quan tâm tới bất cứ chuyện gì. Tôi chỉ muốn để ý tới người trước mắt này.
Tôi vô dụng, phận tôi như con sâu cái kiến, nhưng tôi không thể mất anh lần nữa.
- -----
Giải thích chút, tới đoạn này thì Yêu Hồ đã khôi phục rồi, không ngốc nữa, đừng nói tới logic làm gì, coi như là sốt một trận liền khỏi đi ha.