Shinichi vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hai tên dở hơi này, lúc trước ngàn tính vạn tính cũng không sao dự đoán được lần đầu tiên tỏ tình mà lại nhận được cái kết quả kỳ dị như vậy a. Hai tên này thât là…
Cái gì mà “Nghe nhầm”? Thật không ngờ bọn họ có thể nói ra câu này, lại còn nói một cách ‘thành thật’ như vậy, hơn nữa còn đồng thanh nha.
“Vểnh tai lên mà nghe kỹ cho ta, hiện tại những gì hai ngươi nghe không phải ‘nghe nhầm’ gì hết, hơn nữa ta chỉ nói một lần này thôi, sau này đừng mơ tưởng ta sẽ lặp lại.”
Vừa lòng nhìn hai tên gật đầu rồi ngoan ngoãn rồi xuống lắng tai lên chăm chú,
“Sau khi sang Mỹ, ta mới phát hiện ra ta đã đánh mất một thứ quan trọng nhất là trái tim ta. Không phải để bên cạnh Ran, mà là ‘rơi’ bên người hai ngươi. Nói cách khác,
ta thích các ngươi, yêu các ngươi!
Lần này ta trở về là muốn tỏ rõ cho hai ngươi biết, lấy tấm lòng đáp lại tấm lòng của hai người các ngươi. Nhân tâm (tim người/tấm lòng/tình yêu) chỉ có thể trao cho một người, nhưng ta lại chia trái tim ra hai nữa mà trao cho các ngươi.
Mỗi người một nửa, không thiên vị ai cả, vậy là công bằng nhá?
Tại đây vào bảy năm trước, ta một mực trốn tránh, không muốn tự hỏi cảm giác đối với các ngươi là gì, cho đến cách đây mấy ngày, cha mẹ mới ‘gợi ý cảnh tỉnh’ ta.
Ta một khi hiểu được tình cảm của bản thân, lập tức từ New York bay về đây tìm hai tên ngốc này a, hơn nữa ta cũng đã giải thích rõ với Ran rồi, và được Ran chúc phúc nữa! Lòng ta tràn đầy tình yêu tìm tới các ngươi, muốn cùng các ngươi bên nhau, thế nhưng......”
Ngữ khí lập tức biến chuyển,
“Thế nhưng hai tên ngốc các ngươi lại dám đối với ta như vậy? Bảy năm trước bắt tay cường bạo ta, sau bảy năm lại còn tra tấn ta trầm trọng hơn nữa!
Thật quá đáng! Các ngươi thật làm ta… thất vọng quá mà? Vừa rồi sở dĩ bắt cả hai qua nữa tiếng đồng hồ mới được bước vào, chính là vì để ta bình ổn cảm xúc phẫn nộ lại, tránh đi việc ta chịu không nổi mà hành hung hai ngươi trước khi nói rõ tâm ý.
Được rồi, những gì ta muốn nói đều nói xong rồi, các ngươi tiêu hóa một chút đi.”
Hai tên trước mặt bộ dạng xuẩn ngốc trợn mắt há hốc khiến cho Shinichi rất ‘nhân từ’ mà cho bọn hắn thời gian để tiêu hoá những lời – cực kỳ có khả năng ‘gây chập mạch dẫn đến nổ mạnh’ – do thần kinh bất ngờ chịu kích thích to lớn.
Cực kỳ ngoài ý muốn, vô cùng không ngờ, không biết phải nói gì, không thể tin được, vô cùng… hưng phấn nha!
Kuroba lăng lăng nhìn, đơ ra rồi thử nhéo vào đùi, không đau? Chẳng lẽ là đang nằm mơ? Lại nhéo thử, vẫn không đau? Lại dùng lực mạnh hơn......
“Kuroba Kaito! Nếu ngươi muốn biết bản thân có đang nằm mơ hay không, phiền ngươi tự nhéo đùi của mình ấy! Nhéo người khác đương nhiên không-cảm-thấy-đau!!” Hattori nắm chặt nắm tay đến các khớp ngón tay run lên, kêu răng rắc.
“A? Ta nhéo chính là đùi ngươi sao? Hèn gì ta không-hề-cảm-thấy-đau a. Nhìn ngươi ứa gân xanh, vậy nhất định là rất đau a? Ha ha! Quả nhiên không phải nằm mơ! Shinichi thật sự tỏ tình với chúng ta!”
“Ha hả, là sự thật nha! Không phải nằm mơ, cũng không phải nghe nhầm! Shinichi bảo bối cuối cùng cũng yêu chúng ta rồi! Chúng ta không bao giờ … cần đau khổ đến cháy tim nữa rồi!”
Kuroba vờ nói lãng sang chuyện khác khiến Hattori thật ‘đơn thuần’ mà quên đòi món nợ nhéo đùi hồi nãy. =)))))))
“Đúng nha! Thật tuyệt vời! Thật sự là quá tốt rồi!...... Ô...... Thật tốt quá!”
“Ê ê ê! Ngươi đừng khóc a! Nhìn ngươi khóc khiến ta...... cũng muốn khóc......”
Hai người kích động ôm nhau khóc rống, an ủi lẫn nhau nỗi thống khổ cùng chua xót tích tụ trong nhiều năm qua.
Shinichi cũng tùy ý để bọn họ khóc nháo cho đã mắt đi, may mà bản thân đã nghĩ thông suốt, cũng rất may là Ran thông cảm cho và cha mẹ cũng ủng hộ.
Vậy nên tình cảm của cả ba mới tồn tại được. Hắn không cần hoài nghi tình cảm của Kuroba và Hattori đối với mình, nhìn hành vi của hai người cho đến bây giờ là biết bọn họ yêu mình cỡ nào. Nhưng là...... bọn họ có phải hay không khóc hơi bị lâu rồi a?
“Nè, ta biết các ngươi hiện tại thật cao hứng, nhưng có thể đừng khóc nữa hay không?.”
Shinichi thở dài lắc đầu nhìn cả hai.
“Shinichi, cưng sai lầm rồi. Tâm tình của bọn ta hiện tại, không phải chỉ dùng hai chữ cao hứng (vui vẻ) là có thể diễn đạt được, phải là mừng như điên mới đúng!”
“Ngoài ra, còn có một chút tiếc nuối nữa.”
“Tiếc nuối cái gì?”
“Nếu ngày đó khi gặp lại, cưng đem mọi việc nói ra hết cho rõ ràng thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện dư thừa như thế, bọn ta cũng không cần vất vả nhịn xuống, không dám chạm vào cưng như vậy.”
“Heiji Hattori!” Trên mặt bay lên rặng mây đỏ, Shinichi vừa thẹn vừa giận mắng. Chẳng lẽ trong đầu tên này không còn nghĩ thứ gì khác sao?
“Shinichi thân ái, vì cảm kích tình cảm của cưng đối với chúng ta, chúng ta sẽ đem bản thân hiếng dâng cho cưng, tận dụng hết tất cả khả năng để làm cưng thoả mãn.”
Shinichi trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn hai tên hạ lưu này lập tức khôi phục lại bản chất sắc lang ra, Vụ...... vụ này phát triển cũng quá nhanh a?
“Đúng vậy. Đến đến đến, mau đến trên giường đi, để chúng ta hảo hảo ‘yêu’ cưng.”
............
Một lát sau, từ trong biệt thự thanh nhã truyền ra tiếng gầm giận dữ:
“Ta cảnh cáo các ngươi, không được dùng mấy thứ ma quỷ linh tinh gì đó nữa! Các ngươi có nghe hay không!”
Ha hả, thanh âm rất có sức sống nhỉ, xem ra đêm nay lại thực náo nhiệt nga! Lời uy hiếp này sẽ có hiệu quả không đây, hắc hắc! Chỉ có trời biết, đất biết, ba người bọn họ biết, còn có...... Ta biết! (ê tác giả, còn chúng ta thì sao, mau kể coi >__<)
Mấy tuần sau.
Ở trong khu vui chơi giải trí xuất hiện ba thanh niên trẻ tuổi có khí chất thật đặc sắc…
Một người ngăm ngăm cực cool, lại vừa tuấn tú ôn nhu;
(khốc – cool; tuấn tú: đẹp trai ; ôn nhu: ôn – ấm áp, nhu – nhẹ nhàng)
Một người tràn ngập mị lực tà ác – một badboy chính hiệu;
còn có một mỹ nam tử vô cùng thanh tú và văn nhã, khi cười rộ lên thực ôn hòa. Ba người vừa trò chuyện vừa cười.
(văn nhã: văn – nhìn trí thức và thư sinh. Nhã – nhã nhặn lịch sự)
(thanh tú: thanh – thanh tao ; tú – xinh đẹp)
Nghe nói, thật sự chỉ là nghe nói nha, trong số bọn họ, một người là thiên tài y khoa, một bác sĩ còn rất rất trẻ mà tài năng đã vượt qua vô số thiên tài đi trước, có khả năng bị đặt vào ghế viện trưởng.
Một người là Ảo thuật gia nổi tiếng thế giới được ví như người nhận được pháp thuật của thần.
Một người được mệnh danh là đấng cứu thế cho giới cảnh sát, ẩn danh suốt bảy năm, vừa xuất hiện lại đã cướp đi con tim của hàng triệu nữ giới – Quân đoàn bao gồm cả thiếu nữ lẫn phụ nữ.
Nhưng bởi vì không thể nào chứng thực được thông tin thân thế của cả ba, cho nên tất cả có thể chỉ là truyền thuyết chăng…hắc hắc
Không xa phía sau lưng bọn họ, có bốn nữ nhân kỳ quái mang kính đen, các nàng ta líu ríu bàn tán không ngừng.
“Tuy rằng con không muốn thừa nhận, nhưng ba tên này này đứng bên nhau đích xác thực đẹp mắt.” Một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa không cam lòng mà oán giận.
“Được rồi, cậu không phải đã chấp nhận rồi sao? Còn nói chua như thế.” Một cô gái có mái tóc dài đen thẫm ôn nhu nói.
“Hừ! Tiểu tử này, có vợ là quên mẹ ngay! Chuyển đến Tokyo lâu như thế cũng không biết về thăm nhà! Đáng giận nhất chính là ta cư nhiên lại là người cuối cùng biết nó chọn được vợ chứ!” Một mỹ phụ trung niên có mái tóc bới cao nói.
(mỹ phụ: người phụ nữ đẹp, phu nhân, lady)
“Ha hả, theo sát chút nào, đừng cách xa chúng quá. Lần này ta nhất định phải chụp được cảnh bọn nhóc ‘thân thiết’ bên nhau, mang về cho lão công (chồng) xem.” Một mỹ phụ trung niên có mái tóc xoắn tròn …...... Ách không...... Là một mỹ nữ trẻ tuổi nói. Nàng rất ghét ai kêu mình là phụ nữ trung niên!
Muốn biết các nàng chụp ảnh thành công không hả?
Hỏi ta sao?
Ha ha ha ha......
Ta cũng không biết.
END