[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 19

Ta dịch sai tên con rắn nên đã sửa lại nha mọi người

Bị con đài bàng không ngừng đập vào cửa sổ làm phiền, Snape đen mặt, dừng lại công việc trong tay, mở ra cửa sổ để cho con chim kiêu ngạo vừa nhìn là biết của con công bạch kim nào đó bay vào, cởi ra mảnh giấy được buộc ở trên cái chân chim, liếc qua 2 cái, hừ lạnh, con công cả đầu đầy nước thuốc phát sáng kia, lúc nào học được việc thăm hỏi lịch sử trước khi tới thăm?

Tùy tay viết vài chữ, để con đại bàng đang yên tĩnh ngẩng cao đầu đứng bay đi, nhìn nước thuốc vừa mới hoàn thành của mình, đột nhiên, không còn hứng thú muốn tiếp tục, Snape huy động đũa phép, thu thập bàn thao tác, gọi ra tử xà đang cuộn tròn nghỉ ngơi, vào tới phòng khách, nghĩ một chút, đi tới nhà bếp, hình như, từ sau khi trở lại, một ngày rồi, hắn vẫn chưa có ăn cơm……

Làm qua loa vài món ăn cho no bụng, nhưng mà với tử xà, Snape lại thật sự nấu một miệng thịt bò lớn, nhìn tử xà ăn xong, mới thu lại dụng cụ ăn, ngồi trên ghế sô pha, trầm mặc đợi tên quý tộc nào đó tới thăm.

7 giờ, không hề lệch 1 giây nào, gia chủ Malfoy mặc áo chùng dài hoa lệ đi ra khỏi lò sưởi, vừa dùng bùa thanh tẩy tẩy đi cái gọi là ‘tro bụi’ trên người, vừa giống như mọi lần mà giận dữ:”Ôi! Severus, anh lúc nào mới thanh tẩy lò sưởi của mình một chút? ”

Ánh mắt không hề rời khỏi quyển sách trên tay, Snape hừ lạnh:“vậy ư! Nếu anh không muốn, vậy có thể gõ cửa! Lucius!”

Nheo mắt, Malfoy nhìn Snape, đánh giá hồi lâu, đi tới ngồi xuống ghế sô pha trước mặt Snape, chậm rì rì mà nói:“ Tôi nói này, Severus, anh xem ra, không tốt lắm? ”

Cuối cùng cũng rời mắt khỏi quyển sách, nhưng đường nhìn lại làm một cuộc du lịch, lướt qua chân của hắn, cuối cùng dừng lại ở tử xà đang cuộn tròn dưới đất:“Lucius, mắt của anh bắt đầu lão hóa rồi ư? Thảo luận tôi tốt hay không tốt với nó, không bằng trực tiếp nói mắt của anh, lần này làm gì? Tôi nhớ là 2 tháng trước, mới đưa cho anh một lô ma dược!”

Sức chú ý bị thu hút bởi tử xà đang cuộn tròn trên chân Snape, ngẩng đầu nhìn hắn mà hít thở, Malfoy cứng ngắc một lúc:“ con kia, Severus, con kia là sủng vật của anh? ”

Ngón tay đang lướt qua những đường nét của tử xà hơi chút dừng lại, Snape quăng đi thân ảnh hỗn đản nào đó đã biến mất ra khỏi đầu, mím môi:“ hình như tôi làm cái gì cũng không cần phải trình báo với anh? Lucius, không cần thử sức nhẫn nại của tôi, nói ra ý kiến của anh đi!”

Chậc chậc, Malfoy cảm thấy hiếu kỳ với phản ứng của Snape:“ Tuy rằng lâu rồi không gặp, có điều, Severus yêu quý của tôi, anh hình như trở nên thiếu kiên nhẫn nhiều hơn a”

Lần này, đôi đồng tử hắc sắc, cuối cùng cũng nhìn về phía gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt của Malfoy, có điều, ẩn ẩn mang theo chút nộ khí, điều này khiến Malfoy không thể không ‘đứng đắn’ nên rất nhiều.

“oh? Tôi đau lòng rồi, ngẫu nhiên tới thăm học đệ ( đàn em lớp dưới) một chút, hình như không có gì không đúng cả? Severus, anh làm sao lại có thể vô tình như vậy? Hey hey, tôi là nói, tiểu long (draco) nói với tôi, bên người anh, có một tiểu gia hỏa kỳ lạ đi theo? ”

Cơ thể cứng ngắc trong phút chốc, Snape trừng vị quý tộc giống như chỉ là thuận mồm hỏi một câu:“Xem ra tin tức của Malfoy cũng không phải nhạy bén đến như thế, không còn rồi, gia hỏa kỳ lạ gì đó, không liên quan tới tôi!”

Chớp chớp mắt, Malfoy nhìn Snape sắc mặt không tốt, mang theo một tia không dám tin:“Vậy thì đó là thật? Severus, anh từng bị một linh hồn quấn lấy? Anh sẽ không nên……”

Mất kiên nhẫn, Snape đứng dậy, để tử xà xuống đất quay qua quay lại tự đi chơi, đi tới tủ chứa ma dược, lấy ra một tá dược liệu, thuận tay đáp cho Malfoy đang thần sắc cổ quái:“Thôi việc chú ý tới việc quan tâm cuộc sống riêng tư của tôi, mà quay về quan tâm những chiếc lông vũ xinh đẹp hào nhoáng của anh? Lucius! Đừng có chọc giận tôi!”

Cầm lấy dược liệu, Malfoy dùng xà trượng gõ gõ vào lòng bàn tay:“ tôi chỉ là nói, anh sẽ không coi tên gia hỏa kia là ‘bạn’ rồi đi ”

Snape tạm dừng một chút, cánh tay đóng cửa tủ vô thức dùng lực:“ Hừ! Lucius, sức tưởng tượng của anh hình như đã tăng lên không ít! Bây giờ, đi khỏi! Cho đến khi nước dược của anh dùng hết!”

Nhìn phản ứng của Snape, Malfoy đứng dậy:“ được rồi, Severus, rất rõ ràng là anh bây giờ không muốn bị làm phiền, vậy thì, tạm biệt, có lẽ, anh sẽ không nhận lời mời tới trang viên Malfoy vào tuần sau đúng không? Tôi đã có được một số dược liệu có thể xem là rất được!”

Nhè nhẹ gật đầu, Snape nhìn Malfoy đi tới lò sưởi, sau đó chậm rì rì mà đi vào phòng tắm, tắm giặt xong xuôi nằm lên giường, không hề có chút buồn ngủ, nguyền rủa Merlin, Snape dùng chăn chùm lên đầu, thanh không đại não……

Đáp đống dược liệu hắn đã trừng hồi lâu trong tay sang một bên, Snape nghiến răng, chết tiệt thật! Vì sao! ở đâu cũng đều có vết tích của tên hỗn đản kia! ở đây không phải là Hogwarts, thậm chí, tên hỗn đản kia đã biến mất rồi! Triệt để, cùng với viên đá chết tiệt kia!

Ăn cơm, nhìn thấy những thực phẩm mà vô thức đã cho thêm vào, sẽ nhớ tới lúc tên hỗn đản kia vẫn còn, sẽ xuất hiện các loại chữ viết và giới thiệu dinh dưỡng xuất hiện trước mắt, lúc nấu ma dược, sẽ nhớ tới găng tay lông kỳ lân, nếu không, chắc chắn là sẽ bị một loạt chữ viết làm cho hoa mắt, lúc xử lí dược liệu, những dược liệu quý giá hiếm có kia, dường như đều là do tên hỗn đản kia kiếm về cho hắn ……

Đi ngủ, mỗi một lần, đều vô cùng trầm ổn, còn có một loại ôm ấp vô cùng ấm áp, chết tiệt thật! Ngoài trừ tên hỗn đản kia, không làm gì hắn muốn, nhưng mà bây giờ!

Nắm tay, Snape không dám tin, bản thân thế nhưng sẽ quen với việc có một người ở gần nhanh như vậy, Merlin, đó còn không phải là ‘người’! nhớ lại lời hôm qua của Malfoy, bạn bè ư? Dường như cũng không hoàn toàn phải, cho đến bây giờ, linh hồn kia rốt cuộc muốn làm gì, hắn cũng còn chưa rõ ràng……

Cảm giác bị tử xà cuộn lên cánh tay kéo hắn về thực tại, Snape mím môi, vậy thì lại như thế nào, bạn bè cũng được, cái gì khác nữa cũng thôi đi, đã không còn rồi, đều không còn rồi, duy nhất còn lại——ngón tay lướt của vẩy rắn——chỉ có con sủng vật này……

Thu gọn hết mọi thứ, lại một lần nữa, ngâm mình vào trong phòng chế dược, thế giới này, tất cả đều biến mất, chỉ có ma dược, sẽ vĩnh viễn ở bên hắn, vậy thì, hắn còn mong muốn gì nữa……

Duỗi duỗi tay, động động chân, cảm nhận ma lực dồi dào cổ quái, Harry lâng lâng nhìm chằm chằm đá ma thuật đã biến thành màu xám trắng trước mặt, cảm giác giống như ngủ một giấc, mở to mắt, liền biến thành bộ dạng như bây giờ, không phải nói là có cơ thể thật hay gì đó, mà là nói, cảm giác hoàn toàn bất đồng, dường như sức mạnh của cơ thể lại cường đại hơn nữa, mà ma lực trong cơ thể, đã hoàn toàn biến thành một loại năng lực hoàn toàn khác.

Không phải là ma lực đã theo cậu mấy chục năm, mà là năng lực cường đại hơn, thâm hậu hơn, dường như không bao giờ hết, hoàn toàn cách li với ma lực ban đầu của cậu, không, là thay thế! Nhưng mà, dường như cậu bây giờ chưa hoàn toàn có thể sử dụng, chỉ có thể sử dụng khoảng 1 phần 10? Có điều cũng đã đủ để so sánh với trạng thái bình thường ở trước đây rồi!

Bỗng nhiên, sự vui thích vì không có biến mất khiến Harry gần như nhảy lên, nhưng cậu rất nhanh đã bắt đầu khổ não, Merlin! Cậu lại bị vây ở chỗ này! Lần này, cần bao lâu? Còn có, cái viên đá dường như đã trở thành cục đá bình thường này thì phải làm như thế nào?

Ngốc người một lúc, Harry đứng dậy, thử xem có thể tìm ra cách ra ngoài hay không, nhớ tới lần trước, cậu đã bị quăng rất lâu, sau đó mời mạc danh kỳ diệu chạy tới bên người Snape, hi vọng lần này cũng có thể!

Phân tán ma lực, phóng ra chú ngữ, thử lơ lửng di chuyển……thở hổn hển, Harry đờ người phát hiện bản thân không hề di chuyển dù chỉ 1 inch, thất vọng, đặt mông ngồi xuống, trừng mắt nhìn viên đá vẫn đang lơ lửng như cũ, vô lực mà lơ lửng, từ lần tỉnh lại đến bây giờ, khát vọng được vui vẻ ‘sống’ và quay về bên người Snape không ngừng tăng lên, cậu cơ hồ gấp tới không thể chờ nổi nữa mà muốn về bên người nam nhân.

Ở đây yên tĩnh tới tột cùng yên tĩnh, Harry không biết ngoài kia, thế giới phù thủy đó đã qua bao lâu, mà nam nhân kia, bây giờ như thế nào……

nghiến răng, thò tay ra, nắm lấy đá ma thuật đã biến thành xám trắng, hung hăng dùng lức, sau đó, kinh hoàng nhìn thấy, viên đá ma thuật mỏng manh kia trở thành cát bụi, không kịp sợ hãi nhiều hơn nữa, những bụi đá kia, biến thành một luồng sáng bao quanh cậu, thấy hội hận, Harry cầu nguyện, xung động hại chết người này của cậu, sẽ không đem lại kết cục thảm hơn nữa!

Chóng mặt, váng đầu, đợi đến khi trước mắt xuất hiện từng tia từng tia sáng, Harry cũng coi như nhìn rõ nơi mà cậu đang đứng, thế nhưng lại là văn phòng của Dumbledore?

Có điều, trong văn phòng lúc này trống rỗng, vừa không có lão vu sư, cũng không có phượng hoàng, do dự, động động ngón tay, ánh sáng thời gian lục sắc xuất hiện trong không khí, ngày 31 tháng 7 năm1992, Merlin! Cậu rời đi chưa đầy một tháng! Được rồi, cậu nên thấy may mắn, chỉ là hơn một tháng, mà không phải 1 năm hoặc nhiều hơn!

Gấp gáp, xuyên qua cánh cửa văn phòng cẩn mật, Harry vội vã mà nghĩ muốn nhìn thấy nam nhân mà cậu nhớ tới điên cuồng kia, sau đó,ở trong tầng hầm rỗng tuếch, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Lúc này, Snape nên trở về nhà ở đường bàn xoay rồi, nhưng vấn đề là, cậu phải đi như thế nào? Xuyên tường bay ra thế giới phù thủy? Sau đó bay một đường tới nhà Snape? Merlin, cậu muốn nhanh!

Thử, Harry đi tới ngoài lâu đài, sử dụng thuật độn thổ, rất tốt, thất bại! Đi qua đi lại một lúc, cuối cùng về tầng hầm, đi tới trước lò sưởi, dùng ma pháp ném tới một ít bột flo vào lò sưởi, khi ngọn lửa xanh lá bùng lên, hét ra tên của nơi muốn đến, bất an mà hi vọng sẽ thành công.

Biến động ma pháp truyền tới từ phòng khách khiến Snape dừng lại cánh tay đang chế dược, cảnh giác nắm chặt đũa phép, cẩn thận mở ra cánh cửa phòng chế dược, lại chỉ nhìn thấy lò sưởi với ánh lửa xanh biến mất.

Chau mày, hắn cho rằng floo của mình có vấn đề gì, floo ở đường bàn xoay chỉ liên kết với trang viên Malfoy và tầng hầm ở Hogwarts, mà bây giờ đang là kỳ nghỉ, cứ cho là ngày thường, cũng sẽ không có người muốn chạy tới tầng hầm để sử dụng lò sưởi của hắn, Malfoy, hắn tuần trước mới từ trang viên hoa lệ kia trở về!

Đột nhiên, tử xà vẫn đang yên ổn ở trên cánh tay của hắn, giãy dụa bò ra ngoài, hưng phấn chạy tới giữa phòng khác không có cái gì cả, vòng qua vòng lại một mảnh đất nhỏ, Xi xi không ngừng, điều này khiến lòng bàn tay Snape đổ mồ hôi, Merlin! Sẽ không phải như hắn tưởng đi!

‘ Hey! Sev! Tôi trở về rồi!’

Rất nhanh, trái tim Snape đập loạn vì hàng chữ quen thuộc đột nhiên xuất hiện trên không trung, miệng lưỡi khô khốc, cố gắng duy trì vẻ mặt vô cảm, cảm nhận biến động ma lực càng lúc càng tới gần, nhưng mà——đông đúng! Đây không phải ma lực từng quen thuộc! Lạ lẫm mà càng thâm sâu hơn! Nhưng mà tử xà vẫn luôn lại gần……

Nheo mắt lại, rút ra đũa phép, chỉ về phía không khí, Snape cảnh cáo:“ Dừng lại! Ngươi là ai!”
Bình Luận (0)
Comment