[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 26

Sau khi……trôi qua lễ Halloween, dường như không có thay đổi gì, chỉ là lúc đám học sinh và giáo sư nhìn thấy Snape, ánh mắt luôn có chút cổ quái, đối với việc này, giáo sư ma dượng vẫn luôn lờ đi, mà giữa hắn và Harry, vẫn duy trì trạng thái trước đây, giống như cái hôn đêm hôm đó, chỉ là một giấc mơ mơ hồ, còn với giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, ngày thứ hai liền chạy nhảy khắp nơi phô ra tám cái răng hoàn mỹ của mình, nhưng mà cách nhìn của học sinh với hắn, lại có một chút thay đổi.

Quidditch, đứng ở sau Snape, Harry nhìn hai học việc đã xếp xong đội hình trên không trung, vuốt vuốt cằm, luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra manh mối, lắc mạnh đầu, tập trung toàn bộ chú ý lên việc người bên cạnh đang chống chọi với gió lạnh, đối với Harry hiện giờ mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc chăm sóc tốt cho Snape.

Phát giác gió rét vừa mới còn gào thét ở trên người mình đột nhiên biến mất, mà ma lực quen thuộc vẫn luôn chỉ có buổi tối mới lại gần kia, từng tầng mà bao bọc lấy mình, hơi chút cúi thấp đầu, Snape cố gắng khống chế không để bản thân cong lên khóe môi, nói với bản thân đây là thủ thuật của tên linh hồn hỗn đản nào đó, nhưng mà, hắn cũng không hề cự tuyệt.

Trận đấu rất gay cấn, đến ngay cả Snape cũng không thể không thừa nhận, cứu thế chủ, là thiên tài Quidditch, nhưng mà, biến cố đột nhiên sảy ra, khiến hắn cau chặt mày, Snape phát hiện, hình như trái Bludger đột nhiên có hứng thú lớn với tiểu cự quái họ Potter kia!

Liên tưởng tới trận đấu Quidditch năm một, sắc mặt Snape trở nên âm trầm, dưới sự hợp lực của anh em sinh đôi Weasley, lần thứ hai đánh bay Bludger ra khỏi bên người Harry, Snape bắt đầu thử sử dụng ma thuật can thiệp, mà sau khi nhìn thấy Bludger quả nhiên có phút chốc bình tĩnh, hung hăng chau mày.

Harry vò tóc, cậu biết bản thân đã quên gì rồi, Dobby! Cái con gia tinh luôn hảo tâm làm việc xấu kia! Merlin! Lẽ nào cứu thế chủ ở đây phải ngã một cú gãy xương mới được

Phát hiện Snape đang cố gắng can thiệp Dobby thao túng Bludger, Harry thở dài, gia tinh là một sinh vật vừa thần kỳ vừa mâu thuẫn, bị nô lệ dường như là thiên tính của chúng, nhưng lại mang một ma lực cường đại, lại là không thể coi thường, đối với sự cố gắng của Snape, Harry không nói nổi gì cả, cậu chỉ là không thể nói, Aizz, Sev, bỏ cuộc đi, đối thủ của anh là một gia tinh ……

Chán nản lại chán nản, Harry không buông lỏng chú ý với trận đấu, vào lúc nhìn thấy cứu thế chủ từ trên không trung rơi xuống, vẫn là chạy ra, đứng trên bãi cỏ, nhìn chằm chằm cứu thế chủ nhanh chóng rơi xuống từ trên cao trở thành chầm chầm lơ lửng dần xuống, Harry bĩu môi, quay đầu nhìn các giáo sư chạy tới, vào lúc cứu thế chủ cách mặt đất nửa mét, rút lại ma lực, khiến cứu thế chủ đang từ hoang loạn biến thành hiếu kỳ, nhìn đông nhìn tây thành thành thực thực mà ngã một cái.

Đi tới bên người Snape vừa theo Dumbledore chạy tới, Harry to gan mà ôm chặt lấy tay hắn, nhè nhẹ lay động, vào lúc không thấy bị hất ra, cười đến ngoác miệng

Kỳ lạ nhìn cứu thế chủ nhăn mặt đau đớn ôm lấy mông, Snape thả lỏng, mà tay bị tên gia hỏa không nhìn thấy nào đó kéo lấy, còn lay đi lay lại, giống như là đang đòi phần thưởng vậy, mím mím môi, hắn biết cứu thế chủ có thể an toàn rơi xuống, tên gia hỏa đang lắc tay của hăn này chắc chắn đã ra tay, linh hồn này——đang lấy lòng hắn……

Đứng ở bên ngoài nhìn một lúc, Snape quay người muốn đi, lại bị cứu thế chủ đẩy ra đám người, kéo theo giáo sư sinh vật huyền bí chạy tới gọi lớn

“Giáo sư! Giáo sư Snape! Đợi một chút!”

Chau mày, Snape quay đầu nhìn cứu thế chủ gò má đỏ ửng và Sirius vẻ mặt bối rối, tức giận, hắn đã suýt quên mất, sinh vật có cái não đồng hóa với chó ngu nào đó năm nay là đồng nghiệp của hắn

“ Ngài Potter, oh giáo sư Black! Có việc? ”

Cứu thế chủ liếc qua liếc lại xung quanh Snape, dường như đang tìm kiếm gì đó, nghe thấy Snape nói, có chút lúng túng mà rụt lại cổ của mình.

“Oh……em là muốn nói, cảm ơn……linh hồn kia của thầy, ngài Harry!”

Chọn mi, Snape rút ra cánh tay bị Harry giữ, chết tiệt thật, hắn thế nhưng lại quên đi mình vẫn còn đang bị kéo!

“Cậu muốn cảm ơn ai không liên quan tới tôi, ngài Potter, còn nữa, tôi nhớ là tôi đã rất rõ ràng mà nói với cậu rồi, cậu ta không phải của tôi!”

Harry đứng bên người Snape mà đánh giá Sirius nghe thấy, bĩu môi, vai rũ xuống, không hề ý thức được hành động của mình, đứng đằng sau Snape mà tì cằm lên vai hắn, day đi day lại……

Cảm thấy động tác trên vai, trán Snape nổi lên gân xanh, nhưng mà nhìn ánh mắt trộm liếc về phía mình của Sirius, nhẫn nại xung khộng muốn làm gì đó, nghe cứu thế chủ lắp bắp giải thích.

“….Nhưng……nhưng mà cậu ấy ngoại trừ ở bên người thầy, thì không hề đi đâu cả ……em biết là cậu ấy giúp em, em có thể cảm thấy được! Điều này thật kỳ lạ!”

Nheo mắt lại, Snape nhớ tới ma lực dịu êm đã bị áp chế của cứu thế chủ, lại càng cảm thấy tiểu cự quái nhà Potter này không thuận mắt.

“Oh đối với cứu thế chủ vĩ đại mà nói, có lẽ điều này không hề kỳ lạ, nói cho cùng, ma lực cường đại của cậu, bắt nguồn từ tên linh hồn ngu ngốc xung động không não nào đó!”

Ảo não mà ngậm miệng lại, Snape cảm thầy phiền não với lời mình vừa thốt ra! Cứu thế chủ không biết những chuyện này! Sau đó, hắn nhìn thấy cứu thế chủ trừng lớn hai mắt, cùng với biểu tình của Sirius cũng kinh ngạc như vậy, hừ lạnh, quay người rời đi, hắn thề, nếu mà không rời đi ngay, tiếp tục nhìn hai gương mặt một to một nhỏ chó ngu kia! Hắn không bảo đảm bản thân có cho hai tên gia hỏa kia một bùa nguyền rủa hay không!

“Đợi chút! Mũi……Snape! Thầy là nói, trong cơ thể của Harry có ma lực của linh hồn đó? ”

Nghe lời nói mang theo nghi hoặc của Sirius, Snape dừng lại cước bộ, áp xuống lửa giận đang bắt đầu bốc lên, hừ lạnh:“Đi hỏi Dumbledore! Tôi nghĩ ông ta rất vui lòng chia sẻ cùng thầy những viên kẹo ngọt lợ kia!”

Harry bởi vì Snape đột nhiên quay người mà suýt chút nữa ngã xuống bãi cỏ, sau khi đứng vững, nghĩ tới những lời Snape vừa nói, hình như, mình đang được bảo vệ!! Merlin! Cậu vui đến muốn điên lên! Vui thích mà đi theo sau lưng hắn, căn bản không chú ý tới những lời Sirius nói, cái đầu của linh hồn nào đó chỉ duy nhất nghĩ tới giáo sư ma dược, toàn bộ sức chú ý, đều đặt lên thân mình trước mặt.

Cười khúc khích, Harry nhìn Snape đi thẳng vào phòng chế dược, xoa xoa cái cắm có chút chua, lấy lại tinh thần, bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào giải quyết được gia tinh Dobby kia, có điều, cơ hồ không cần cậu động thủ, ‘cha đỡ đầu’ đã bị cậu bỏ quên đến tận chân trời kia, đã thay cậu giải quyết tất cả.

Cùng với Snape đứng tại một cái góc bên tường, Harry vừa kéo lấy góc áo của Snape, quan sát từng đường may của chiếc áo, vừa chậm rãi nghe Sirius kêu rống với Lucius Malfoy, mà bên cạnh gia chủ bạch kim, gia tinh Dobby đang đứng nhút nhát, cúi thấp đầu.

Sự việc tiếp theo, có một chút chuyển hướng, Dobby bởi vì chiếc tất mà cứu thế chủ giấu trong quyển sách cũ kĩ kia mà trở nên tự do, nhưng mà, nó đã đồng ý với lời mời đi nhà cũ gia tộc Black của Sirius, hơn nữa sự vui thích đó, còn lớn hơn cả việc nhận được tự do, mà Lucius Malfoy, lại là đen mặt vội vã rời đi.

Thế là sự việc kết thúc như vậy, hơn nữa bởi vì đã không còn tử xà và và quyển nhật kí, không có bất cứ người nào và động vật nào bị thạch hóa, trong trường cũng không có hoảng sợ, câu lạc bộ quyết đấu của Lockhart cũng không hề xuất hiện, nhưng mà Harry có chút hối tiếc, cậu rất hoài niệm tư thái của Snape khi đánh bay Lockhart trước đây, vô cùng đẹp trai!

Thời gian qua đi từng ngày, Giáng sinh đến gần, mà giữa Harry và Snape, vẫn duy trì trạng thái sống trung mơ hồ như cũ, chỉ là, ngoại trừ buổi đêm không vào phòng ngủ, Harry đã dần dần khôi phục hành vi lúc nào cung dùng ma lực bao lấy Snape, bởi vì cậu phát hiện, rất nhiều lúc, quần áo mà giáo sư ma dược mặc quá mỏng manh, hơn nữa lại quên mất thêm bùa giữ ấm cho bản thân! Mà bây giờ là mua đông! Trong tầng hầm không hề ấm áp như mùa xuân giống như ở tháp Gryffindor!

Không nói đến việc Harry nghiến răng nghiến lợi và bực tức thường xuyên, Snape những ngày gần đây quả thực vô cùng thỏa mãn, cứu thế chủ vô cùng thành thực, mà đã có Sirius, cộng việc của hắn vô hình trung giảm đi rất nhiều, hắn rất vui vẻ mà nhìn con chó ngu kia một vẻ trung thành tận tâm mà xoay quanh cứu thế chủ, điều này khiến hắn có nhiều thêm thời gian tương ái tương thân với nồi nấu dược của hắn, cùng với, đi rừng cấm vơ vét những dược liệu quý hiếm.

Hít thở không khí lạnh lẽo, trường bào Snape mặc quả thực rất mỏng manh mà tự ý đi vào sâu trong rừng cấm, bên người, là tiểu kỳ lân đã từng bị thương, bây giờ đã trưởng thành kia, đương nhiên, còn có linh hồn lúc nào cũng dùng ma lực cách ngăn hắn với cái lạnh nào đó.

Vuốt vuốt cái đầu đang vùi vào trong lòng mình của kỳ lân, Snape hơi chút cong khóe môi, đêm này, gia hỏa này đã mang cho hắn sừng của một kỳ lân già đi, nhìn kỳ lân xoay đi xoay lại bên người hắn, vui vẻ mà chạy loạn, Snape chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể có những thời khắc vui vẻ đến vậy, có thể qua lại với loại sinh vật đơn thuần thế này, không mang theo bất cứ mục đích hay âm mưu gì, lại còn nhận được yêu thích.

Đúng vậy, tên gia hỏa này dường như là một loài khác, hừ, bên người linh hồn hỗn đản kia chính là không có một cái gì bình thường,! Những kỳ lân khác tuy rằng không còn bài xích Snape, nhưng mà cũng sẽ không quá thân cận, chỉ có tiểu gia hỏa này, mỗi một lần, chỉ cần Snape đến rừng cấm, bất luận là ở đầu, hoặc là sớm hay muộn, tiểu gia hỏa cũng đều sẽ tìm thấy hắn, đều đặn khiến cho Snape tưởng rằng trên người mình có cái gì đó mà tiểu gia hỏa theo dõi được!

Đương nhiên, Snape sẽ không cho rằng mị lực của mình đủ lớn để khiến kỳ lân theo tới theo lui, linh hồn——sự tồn tại của Harry, chắc chắn là điểm quan trọng để tiểu gia hỏa có thể tìm thấy hắn, đối với việc này, Snape không hề bài xích, hắn vĩnh viễn cũng không đắn đo với dược liệu dễ thương! Càng huống hồ, một ‘vệ sĩ’ miễn phí, không gì không làm được, có thể tìm cho hắn càng nhiều dược liệu, nếu hắn từ chối, mới thật sự là kẻ ngốc thêm ngớ ngẩn!

Tử xà vẫn luôn an tĩnh trên cánh tay đột nhiên động đậy, chọn mi, Snape nhìn nhìn sủng vật đột nhiên hôn mê tỉnh dậy, buông ra tay áo, để nó bò xuống đất, nhìn sủng vật của mình men theo chân của kỳ lân đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm cơ thể nhỏ dài của nó, từng chút mà bò lên cái sừng ở trên đầu, sau đó một vòng một vòng mà quấn lấy, cái đầu nhỏ ngoắc qua ngoắc lại trên chóp của cái sừng tròn ……

kỳ lân dường như có chút không vui, nó dùng lực mà lắc đi lắc lại cái đầu, muốn hất xuống thứ quái dị đang quấn quanh sừng của mình, mãi đến khi đôi mắt lớn màu nâu mê mê hồ hồ mà dừng lại, phẫn nộ, ủy khuất, kỳ lân cố gắng dụi cái đầu vào trong lòng Snape, cái đuôi vẫy vẫy qua lại phía Harry đang xem náo nhiệt, bốn móng còn nhè nhẹ mà đạp lên mặt đất.

Harry cười lớn, cậu nhìn Basilisk bộ dạng mặt dầy mà cuộn chặt lấy cái sừng của tiểu kỳ lân không buông, mà tiểu kỳ lân lại khó khăn mà đảo qua đảo lại Snape có chút bất lực, vào lúc giáo sư ma dược bắt đầu chau chặt mày——Harry xác nhận đó không phải là phẫn nộ——Harry mới đi tới, ma ma pháp búng búng cái đầu nhỏ quay đi quay lại dương dương tự đắc của tử xà.

‘Xi! Đi xuống! Basilisk, trừ khi cậu không muốn tiếp tục ngủ nữa! Cậu là rắn! Bây giờ cậu nên ngủ đông!’

‘Không muốn! Xi xi! Tôi là tử xà! Ngủ hay không ngủ cũng không sao! Xi xi! Tiểu gia hỏa này chơi rất vui! Sừng của nó quấn rất dễ chịu! Xi xi! Tôi ở lại chỗ này! Không xuống! Không xuống!’

kỳ lân dường như nghe hiểu lời của tử xà, ngây người một lúc, sau đó trở nên nộ khí xung xung, nó liếm liếm tay của Snape, sau đó giang móng guốc ra——chạy rồi……

đờ người nhìn tiểu kỳ lân trên đầu mang theo xà quái chạy đi, Snape có chút không kịp phản ứng, cái này là sao? Mà Harry, lại là đứng sau Snape, mở rộng đôi tay ôm lấy cơ thể thon gầy kia.

Snape ngây người một lúc, do dự giữa việc giãy ra hay là làm như không biết, có điều rất nhanh, Harry buông hắn ra, đồng thời, trước mắt xuất hiện chữ.

‘Sev! Tôi biết nên tặng quà giáng sinh gì cho anh rồi!’
Bình Luận (0)
Comment