[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 8

Cả kỳ lễ giáng sinh, Harry đều đi theo bên người Snape, nhìn người nam nhân chau mày quan tâm chú ý tới cứu thế chủ chạy loạn khắp nơi. Làu bàu, cậu trước nay chưa từng tưởng tượng, sau khi nhìn bản thân ‘hoạt bát’ như vậy, sẽ cảm thấy ghét bỏ, được rồi, cậu ghét ‘chính mình’, đã tước đoạt đi kỳ nghỉ không nhiều chút nào của nam nhân, thế là Harry bắt đầu xem xét, có nên thử đối phó với con chuột già——Pettigrew Peter.

Trải qua lần thử nghiệm đó, Harry biết rằng bản thân không thể nói với Snape hoặc những người khác một số ‘tin tức’, nhưng có lẽ, không cản trở cậu đi làm chút gì đó, ví dụ như khiến cho kẻ phản bội đó hiện hình, để cho Sirius ra tù trước thời hạn, sau đó gác lại tất cả, nếu cậu có thể thành công, vậy thì, tất cả mọi việc có thể có khả năng khác xảy ra, mà trước đó, cứu thế chủ sẽ có một người cha đỡ đầu, phân tán sức chú ý, đồng thời, sẽ không tiếp tục tước đoạt kỳ nghỉ của Snape, còn với những cái khác, đi một bước tính một bước, cậu có lẽ có thể thành công trước thời hạn!

Định xong chủ ý, Harry bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào mới có thể khiến cho con chuột đó ở trước mặt mọi người lộ ra nguyên hình, cậu có thể chủ động lại gần, không có ai có thể nhìn thấy cậu, nhưng nếu đột nhiên con chuột đó biến thành người, hoặc là ở nơi không thích hợp biến thành người, vậy thì, tất cả sẽ gay to!

Nghĩ đi nghĩ lại, Harry nghĩ tới khóa biến hình, cậu nhớ, Ron khao khát biến hình vật sủng của mình trong khóa biến hình, đương nhiên lần nào cũng thất bại! ha ha, mà giáo sư McGonagall, thực lực không tồi! Cậu nhớ rất rõ biểu hiện của người giáo sư nghiêm khắc này trong chiến tranh đã dũng cảm bao nhiêu, đương nhiên, cậu sẽ ở bên hiệp trợ!

Tính toán xong xuôi, Harry thỏa mãn, đợi đến khi kỳ nghỉ kết thúc, còn có, tiết đầu tiên của khóa biến hình đầu tiên sau khi vào học!

Nhìn Snape tiến vào phòng chế dược, Harry tính toán thời gian, mỉm cười, lơ lửng vào phòng học biến hình,vui vẻ nhìn thấy Ron đang vô cùng nghiêm túc niệm chú hình với con chuột lười biếng, quan sát bốn phía một lúc,vào lúc đồng thời nhìn thấy giáo sư McGonagall lại gần, thả xuống một câu chú ngữ vô thanh Animagus xuống thân hình con chuột không hề động đậy đang khép hờ mắt.

Hai giây sau, Ron mắt mồm há hốc mà nhìn con chuột của mình bắt đầu biến hình, tứ chi và cơ thể dần dần dài ra, những đám lông xám đen dần dần biến mất, cuối cùng biến thành một người đàn ông nhỏ, kinh hoàng quỳ tại trên bàn học của cậu ta, nháy mắt, tiếng kinh hô một tràng dài.

McGonagall ngây người một lúc, vào lúc nhìn thấy người nam nhân mới xuất hiện kia có chút động đậy thì phóng ra ma lực, nhưng còn nhanh hơn bà, là Harry vẫn luôn đứng một bên xem náo nhiệt, một lời nguyền trói buộc, vô cùng hoàn mỹ mà rơi xuống người gã nam nhân chỉ có thể giãy dụa trong nháy mắt rồi vô ích kia, chỉ có điều, đột nhiên, Harry cứng ngắc!

Ma lực của cậu! Chết tiệt thật, ma lực của cậu thế nhưng đang giảm đi!! Không phải rất nhiều, nhưng mà đích thực là giảm đi! Cảm giác này cùng với sau khi trúng chú ngữ của Voldemort là rất giống! Không, này còn nhanh hơn lúc bắt đầu giảm ma lực lúc trước!!

Nỗi sợ hãi nháy mắt làm Harry bắt đầu run rẩy, cậu không phải là sợ cái chết, cậu chỉ không muốn! Không muốn rời khỏi người nam nhân mà cậu vừa mới tìm thấy! Cố gắng bình tĩnh lại, bỏ qua sự hỗn loạn cùng tiếng hét ầm ĩ của đám trẻ bên cạnh, còn có một loạt động tác của McGonagall, Harry thử cảm nhận tốc độ thất thoát của ma lực, muốn tìm ra nguyên nhân.

Rất nhanh, thuận lợi tới không thể tin nổi, Harry cúi đầu, nhìn phương hướng từng sợi từng sợi ma lực của cậu sau khi thất thoát đi tới——đứng tại bên người cậu —- cứu thế chủ hiếu kỳ!

Merlin! Đây là chuyện gì vậy! Nheo mắt lại, chiến tranh nhiều năm đã khiến cho cậu không còn bị mặt ngoài của sự việc làm cho mơ hồ mât suy nghĩ, cố gắng khống chế ma lực, nhưng không hề có hiệu quả, cơ hồ cứu thế chủ đang dính ở bên người cậu, đang vô thức mà tiếp thu ma lực phát ra của cậu!

Cùng nguồn cùng gốc! Đột nhiên, Harry nhận thức được, cậu tuy là hình dạng trưởng thành, nhưng cũng đồng dạng là Harry Potter! Hai người cho dù là linh hồn hay cơ thể, đều giống như không có gì khác biệt!cắn răng, lập tức rời khỏi, đến cả cảm giác khó chịu khi xuyên qua người khác cũng không để ý, đến khi cách xa cứu thể chủ 3 mét, Harry mới phát hiện, ma lực của bản thân đã ngừng giảm, nhíu mày, cẩn thận tiến lên, chết tiệt! Lại bắt đầu rồi! Nhanh chóng lùi về, sau đó mới nghĩ lại tỉ mỉ.

Trước đó không phải chưa từng gặp cứu thế chủ, nhưng cự li đều xa hơn bây giờ rất nhiều, cho dù là lúc Snape tới gần trừ điểm hay cười nhạo cứu thế chủ, bởi vì ngại ngần, cậu đều là chưa từng lại gần, cự li đó tuyệt đối là vượt quá 3 mét! Vậy thì, điều này có nghĩa! Cậu không thể lại gần cứu thế chủ, nếu không, ma lực sẽ bị cứu thế chủ hấp thu! Mà kết cục cuối cùng của cậu chỉ có thể là,——biến mất!

Trước chưa nói đến việc liệu cơ thể của cứu thế chủ hiện giờ có thể chịu nổi ma lực cường đại của bản thân hay không, chỉ nghĩ dến việc vì ma lực hết đi mà không thể tiếp tục ở bên bảo vệ Snape, đã khiến Harry hạ quyết định tránh xa cứu thế chủ, trực tiếp xuyên tường mà chạy đến hành lang bên ngoài phòng học, xuyên qua cửa sổ mà nhìn hỗn loạn bên trong, Harry cảm thấy mình cần một mình suy nghĩ tốt mọi việc.

Vô thức về tới tầng hầm, Harry đờ đẫn mà bay tới trên sô pha, liền đến cả sau đó không lâu Dumbledore gọi Snape đi đến văn phòng hiệu trưởng cũng không làm cậu có chút động đậy nào, cậu biết, Dumbledore cần Snape đi‘giám định’ gương mặt của‘con chuột’ đó, mà điều này, không có nguy hiểm.

Nhìn mảnh hắc sắc vội vã biến mất, đưa tay ra, ngây người nhìn đến phát ngốc, Harry nghĩ tới những việc có thể phát sinh, trong cự li nhất định, bây giờ là 3 mét, ma lực của cậu sẽ bị cứu thế chủ vô thức hấp thu, bất luận nguyên nhân là do linh hồn cơ thể hay gì khác, đây vẫn là sự thật.

Tuy rằng tốc độ ma lực thất thoát không nhanh, nếu như tính toán theo tốc độ này, vậy thì tuyệt đối có thể duy trì 5 năm, giữ mức ma lực nhất định, đương nhiên, là dưới tình huống tiếp xúc với cứu thế chủ thường xuyên, nếu không tiếp xúc, vậy thì có lẽ sẽ không có thay đổi gì, nhưng mà Harry không xác định, cùng với sự lớn lên của cứu thế chủ, sẽ có thể xảy ra sự cố!

Hiện tại cứu thế chủ còn nhỏ, liền có thể như vậy, cự li mà cậu phải giữ, cũng chỉ cần hơn 3 mét, nhưng cậu không thể giữ cho Snape không lại gần cứu thế chủ hoặc là bản thân không đi theo nam nhân, điều này không ổn, nhưng mà, cùng với sự lớn lên của cứu thế chủ, loại tình huống này có phải sẽ càng nguy hơn, từ 3 mét lên tới 5 mét, 10mét hoặc là hơn thế nữa! Mà ma lực có phải sẽ thất thoát nhanh hơn!

Nắm chặt tay lại, Harry sợ hãi đến toàn thân run rẩy, lại một lần nữa ý thức được bản thân có thể phải rời xa Snape, không thể tiếp tục bảo vệ, chăm nom người nam nhân không hề coi trọng sinh mệnh này, cậu không thể nhẫn nại!

Nói với bản thân cần phải bình tĩnh, Harry cố gắng kéo bản thân từ hoang mang về, tìm biện pháp có thể tránh khỏi việc có khả năng này, nhưng mà, mãi đến khi Snape vội vàng trở về cầm theo thuốc nói thật rồi lại rời đi, cậu vẫn chưa thể nghĩ ra biện pháp tốt nào, nguyện vọng duy nhất bây giờ, chính là Sirius có thể thoát khỏi tội danh, vậy thì, tiểu Harry sẽ có một người bảo vệ mới, oh không, nếu có thể thêm Remus! Vậy thì Snape có thể rời khỏi cứu thế chủ hoặc là giảm bớt tiếp xúc cùng với đứa trẻ đó!

Nghĩ tới đây, vội vã, Harry chạy về hướng văn phòng hiệu trưởng, hi vọng có thể thấy kết quả mà cậu mong muốn!

Đến bên ngoài văn phòng, Harry dừng cước bộ, do dự nhìn xem cứu thế chủ có thể ở đó hay không, nhưng mà hi vọng gấp gáp lấp đi nỗi sợ hãi, cẩn thận xuyên qua cánh cửa được ma thuật bảo hộ, đồng dạng, cũng là đang tuyên cáo với Snape, Dumbledore vài người ở bên trong sự xuất hiện của mình.

Cẩn thận đứng sát vào tường, đánh giá một vòng văn phòng, rất tốt, Dumbledore, McGonagall, Snape, còn có bộ trưởng pháp thuật Fudge cùng với đội trưởng thần sáng Kingsley! Đương nhiệm, còn có tên Peter Pettigrew bị vây ở giữa, không thể động đậy hơn nữa rõ ràng là đã bị ép uống thuốc nói thật, Harry không hề nhìn thấy cứu thế chủ, thở hắt ra, đi đến bên người Snape, nhẹ nhàng, vô thức mà dùng ma lực bao lấy người nam nhân đang giống như hòn đá không có sức sống mà cứng ngắc.

Trong đầu vẫn còn đang nghĩ tên nam nhân lùn tịt đang co quắp dưới sàn, bởi vì uống chân dược mà nói ra sự thật! Snape vô pháp khống chế cứng đờ, hắn không thể tin nổi, ánh sáng của hắn, lại bị hủy hoại ở trong tay kẻ dơ bẩn thấp hèn này! Mà không phải Sirius Black kẻ mà hắn đã hận 10 năm trời!

Phẫn nộ, đau đớn cùng hoang mang bị vò thành một đống ở trong đầu, không ngừng va chạm với nhau, khiến cho trước mắt Snape biến đen, nhưng hắn chỉ có thể vẻ mặt vô cảm mà đứng ở đó, chỉ sợ rằng cánh tay đang nắm chặt đũa phép kia sẽ không khống chế được mà ném cho kẻ đang nằm kia một lời nguyền chết chóc! Nhưng mà hắn không thể, hắn vẫn còn rất nhiều việc vẫn chưa làm xong, hắn không thể chỉ vì ‘con chuột’ xấu xa đáng khinh này mà phải vào Azkaban!

Cơ thể bởi vì cực lực trấn áp mà muốn run rẩy, chính vào lúc Snape tưởng rằng bản thân không còn có thể tiếp tục kiên trì,ma lực quen thuộc, ấm áp từng sợi từng sợi thổi tới cơ thể hắn, bao quanh, dường như trong nháy mắt, cảm thấy một chút bình tĩnh……

Nhẹ cúi đầu, không để cho một số biểu cảm thả lỏng của mình bị phát hiện, Snape cắn chặt răng, nhưng mà cánh tay nắm chặt đũa phép đang dần dần thả ra, cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đợi đến khi nam nhân bình tĩnh, Harry mới thu về đại bộ phận ma lực, chỉ lưu lại một tia nho nhỏ, vẫn như cũ không ngừng bao quanh người nam nhân, cười khổ, kiểm tra tình trạng của bản thân, sau khi phát hiện không có dị trạng, thờ dài nhẹ nhõm, sau đó, tập trung chú ý lên Dumbledore Fudge vừa bắt đầu ‘ đàm phán’.

Không có gì khác xảy ra, Fudge lúng túng rất nhanh đã bị những lời vừa cứng vừa mềm của Dumbledore làm cho cúi đầu, lắp bắp cười, lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, cùng với Kingsley vẫn luôn trầm mặc, nhặt theo Peter Pettigrew đang bị bó như một cái bánh bao bởi tầng tầng chú ngữ mà rời đi.

Tất cả thuận lợi khiến cho Harry không dám tin, cảm tạ Merlin!! Để cho cái kế hoạch gấp gáp kia của cậu có thể thành công, khiến cho cậu có thể làm nhiều hơn! À không! Cậu chỉ muốn bảo vệ Severus Snape được là tốt rồi!

Harry hưng phấn hoàn toàn không để ý tới những lời tiếp theo của đám người Dumbledore, cậu chỉ nghe thấy Fudge đảm bảo‘muộn nhất 3 ngày’! Cũng hoàn toàn không phát giác ra lão hiệu trưởng thông minh, ánh mắt đánh cược nhìn Snape, vô cùng mong đợi, sự xuất hiện của người bảo vệ mới cho cứu thế chủ, mong đợi sev của cậu có thể hưởng thụ thời gian yên bình sắp tới, có lẽ, kết quả ngoài mong đợi này, có thể thay đổi được tương lai! Có lẽ, Severus Snape không cần phải lấn thân vào bóng tối, vào tử vong không có lối về.

Vô cùng mong đợi, Harry đi theo Snape đang trầm mặc tiến vào tầng hầm, cảm giác hưng phấn sau khi nhìn thấy biểu tình trống rỗng của nam nhân, nhanh chóng biến mất, người mà cậu muốn bảo vệ, đang ở trong thống khổ mà giãy dụa……
Bình Luận (0)
Comment