Bị Enma và phu nhân Jimiker ép buộc một lát, tôi lại phải nhào vài cái rồi mới được tha.
”Con yêu, con cũng phải đi ngủ sớm.” Phu nhân Jimiker khuyên nhủ Enma.
”Vâng, bác cũng vậy.” Enma đứng dậy nói “Cảm ơn bữa ăn khuya của bác, vô cùng ngon ạ!”
Phu nhân Jimiker cười tươi một cái, sau đó bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Đối với tôi mà nói, tuy rằng ngày ngày vượt qua cái nghèo khó nhưng nó thật sự không quá khó khăn.
Lúc hai tuổi, tôi đã có thể biểu đạt được ý tứ của mình, phu nhân Jimiker rảnh rỗi không có việc làm nên dạy chữ cho tôi.
Phu nhân Jimiker có một cặp kính viễn thị luôn đeo trên cổ, đó là món quà
mà con trai trước khi qua đời tặng cho bà, bà ấy vô cùng quý trọng phần
quà này, ít khi đem ra sử dụng, cho dù là xem ti vi bà cũng híp mắt hoặc nghe âm thanh chứ không sử dụng.
Có đôi khi bà vuốt ve cặp kính kia, sau đó buồn bã đứng dậy, nhắc về con trai của bà.
Tôi cố gắng làm một người nghe trung thành của bà lão đáng thương này.
”Cháu yêu, ta dám cá rằng Sharon bé nhỏ chính là đứa trẻ thông minh nhất mà
ta từng gặp” Phu nhân Jimiker luôn khen ngợi tôi với Enma.
”Haha, đó là dĩ nhiên, bởi vì nó là công chúa nhỏ của con mà!” Enma cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Tôi ở phía sau bàn nhỏ trừng mắt, đem tờ báo thả trên bàn.
”A, không, cục cưng, bảo bối, động tác đó không có chút gì thục nữ cả!” Enma cả kinh kêu lên.
Tôi nhàm chán ngáp một cái.
Enma tức giận.
Chưa tới một tuần nữa thì tôi hai tuổi.
Mọi việc vẫn căng thẳng, Enma làm ở một cửa hàng bánh ngọt, lúc nào cũng đem cho tôi một cái bánh nhỏ khi về nhà.
Bốn tuần nữa Enma tròn mười tám tuổi, cô đang cố gắng tìm một công việc
chính thức, đương nhiên đối với người không có bằng cấp như Enma, đây
không phải là việc đơn giản.
Hôm nay, tôi ngồi dưới ánh chiều tà tĩnh mịch.
Ngoài sâu truyền đến tiếng đập cửa dồn dập cùng với âm thanh thô lỗ.
Hai năm sống ở nước Anh, tôi không thể không thừa nhận, con người ở đây rất điềm đạm và có chừng mực.
Đương nhiên, đó chỉ là về các chàng trai tốt đẹp!
”Ai vậy?” Tôi cảnh giác hỏi
”Tôi là Douglas, bà ơi bà, mở cửa nhanh lên, cháu về rồi”
Người đàn ông tự xưng là Douglas cầm cửa lay hết sức, đồng thời kêu to.
Phu nhân Jimiker ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều chạy nhanh ra, kích
động nói “Douglas sao? Thật không thể tin được, cháu đã trở lại thật
rồi...”
Tôi lặng lẽ lui về phòng Enma, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không tốt.
Cháu trai của phu nhân Jimiker là Douglas, năm nay hai mươi bốn tuổi, lúc
trở về nhà, ngoài bộ áo quần bẩn thỉu thì không có thứ gì cả, gầy gò,
râu ria xồm xàm, tóc rối bù, hai con mắt không ngừng chuyển động.
”Douglas, đứa cháu bảo bối đáng thương của bà, vào nhà đi tắm đi, một lát sau có
thể ăn cơm chiều được rồi” Phu nhân Jimiker đẩy Douglas vào phòng tắm,
nhanh chóng đi tìm quần áo cho hắn.
Bữa tối lần này vô cùng xa
xỉ, đó là một ít bít tết cùng với rau dưa salad, phu nhân Jimiker thậm
chí còn khui cả chai rượu đỏ ra, tôi không muốn đi dùng bữa tối, bởi vì
đứa cháu của phu nhân Jimiker có vẻ không phải là người tốt, đôi mắt hắn đánh giá căn nhà như đang tìm một thứ đồ có giá trị vậy.
Lúc Enma trở về, tôi chạy ra mở cửa.
”Oa, công chúa của mẹ hôm nay thật xinh đẹp!” Enma vẫn nhiệt tình như cũ, hôn ta mấy cái rồi ôm thật chặt.
”Enma, mẹ phải cẩn thận, cháu trai của phu nhân Jimiker đã trở về, hắn là một
người xấu thô lỗ” Tôi ngoan ngoãn ôm lấy Enma, lúc bám vào Enma thì cảnh cáo bên tai.
Tay của Enma căng thẳng, trên mặt lộ ra tia lo sợ, nhưng mà sau đó đã thu trở lại, gật đầu với tôi.
Ánh mắt của Douglas nhìn Enma khiến tôi sợ hãi.
Chỉ có phu nhân Jimiker không hề hay biết mà giới thiệu hai người với nhau.
Ban đêm, Enma cẩn thận kiểm tra khóa cửa, rồi lại lo lắng đem ngăn tủ kéo đến phía sau cửa phòng.
Tôi im lặng nhìn hành động của Enma, trong lòng hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên việc này là hi vọng xa vời.
Lúc nửa đêm, cửa truyền đến một lực đẩy mạnh mẽ cùng với tiếng gào nhỏ của Douglas.
Tôi giật tay.
Enma xoay người ôm tôi vào ngực, che tai tôi lại.
Tôi không hề biết, sau khi Douglas từ quân đội trở về thì cùng đám thanh niên xấu xa ở trên trấn chơi với nhau.
Việc này đối với tôi và Enma là chuyện tốt, Douglas thường xuyên ở bên ngoài lêu lổng, lại nói dối với phu nhân Jimiker là đang cố gắng tìm việc.
Đồ ăn của chúng tôi ngày càng ít đi, bởi vì phu nhân Jimiker tin lời nói
dối của cháu trai, nỗ lực tiết kiệm tiền, đem tất cả tiền đưa cho
Douglas, còn hắn thì lại ném tiền mà bà mình cực khổ gom góp vào những
nơi ăn chơi xa đọa.
Lúc Douglas ở nhà, tôi thường trốn hắn, hoặc là theo phía sau phu nhân Jimiker, tuyệt đối không rời nửa bước.
Tiền tiết kiệm của phu nhân Jimiker dĩ nhiên không đủ để Douglas sống phóng túng bên ngoài.
Không lâu sau, bà phát hiện mấy thứ trang sức của mình biến mất.
Douglas thề là mình không làm, cũng ám chỉ phu nhân Jimiker trong nhà có người ngoài.
Tuy rằng về sau phu nhân Jimiker không truy cứu nữa, nhưng trong lòng tôi lại có sự lo lắng.
Tối đó tôi đem mọi chuyện kể cho Enma, để khiến cho Enma xem nó là việc lớn, tôi cố gắng cường điệu mọi việc lên.
”Enma, nơi này thật đáng sợ, con không thích ở đây nữa”
Enma ôm tôi trầm tư một lát. Lúc ăn cơm chiều, Enma nói với phu nhân Jimiker rằng mình tìm được công việc tốt nhưng lại ở xa, cần phải chuyển nhà.
Phu nhân Jimiker tuy rằng không nỡ nhưng không ngăn cản.
”Cháu sẽ trở về thăm bác” Enma cười cam đoan.
Phu nhân Jimiker xoa khóe mắt, gật đầu.
Tôi cũng rất cao hứng, bởi vì Enma thật sự tìm được một công việc tương đối ổn định, bởi vì trước kia Enma được nhận vào làm ở một siêu thị lớn,
nơi này bán một ít đồ trang điểm, đồ dùng gia đình linh tinh, tiền lương tuy không nhiều, nhưng lúc bán được đồ thì được trích 3%, tháng này
Enma kiếm được mười lăm bảng Anh, tuy Enma chưa đủ mười tám tuổi, nhưng
siêu thị vẫn tuyển dụng cô, có điều ba tháng này Enma phải làm việc
không công, cơ bản không có tiền lương mà chỉ có tiền trích phần trăm.
Enma đem toàn bộ tiền viết vào sổ, cả ngày ở trong khu phố cạnh siêu thị tìm chỗ ở.
Hiện tại, tôi cùng Enma tạm thời ở một khu nhà trọ dơ bẩn rẻ tiền.
<br clear=”all”