[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 11

Ngu Đạt nhìn đốt ngón tay trộc lốc không có móng của Nuo Zuozi, như thế nào cũng thấy khó chịu.

Nếu như cây đũa phép này căn bản không có móng tay thì bây giờ cậu sẽ không cảm thấy quá khó coi.

Cậu đem cây đũa phép này để vào trong túi game. Ở nơi đó còn một cây giống hệt cây này, ngoại trừ hiệu quả tăng thêm không giống nhau cây kia cũng tên là đốt ngón tay của Zuo Nuozi.

Cậu hiện tại không có dự định để vị giáo sư này biết còn có một cái như thế này, vì để bảo vệ năm cái móng tay bên trên nó.

“Ta có một lời khuyên cho cậu.” Trước khi Ngu Đạt chui vào lò sưởi, giáo sư Snape nói.

“Cái gì?” Ngu Đạt nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn hắn.

“Đừng có dễ dàng đem cây đũa phép này cho bất luận người nào của thế giới này xem.” Giáo sư Snape đứng ở nơi đó, lẳng lặng nói.

“Cho dù là các ngài sao?” Ngu Đạt ý ở ngoài lời nói.

“Cho dù là chúng ta.” Giáo sư nói tiếp:” Khi sự mê hoặc quá lớn, người có thể tin được cũng có thể phản bội cậu.”

Câu nói của hắn có một chút cảm thán, rất có ý vị riêng. Ngu Đạt đứng ở trước lò sưởi nhìn hắn, thấy hắn không có tiếp tục nói, liền cầm bột Floo, trở lại căn phòng trống không trong thôn Hogsmeade.

Ra khỏi gian nhà, cậu mang theo mũ trùm, đi một vòng rồi trở lại cửa hàng Davish and Banges.

Tuy rằng phiền phức, nhưng đây là Sirius Black bắt cậu làm như vậy.

Ngu Đạt vẫn tương đối cẩn thận, nếu đối phương căn dặn cường điệu như thế, cậu tuy rằng không rõ tại sao, nhưng cậu vẫn là nghe theo thì tốt hơn.

Buổi tối, Ngu Đạt thần tình uể oải nằm trong phòng, cậu không ngủ được.

Câu nói của giáo sư trước khi cậu đi về vẫn vang vọng ở trong đầu cậu.

Ngu Đạt thở dài một tiếng, cứ việc cậu đã lấy ra toàn bộ sự cẩn thận của mình đối mặt với thời không xa lạ này, giới phù thủy xa lạ này. Nhưng là, dù sao có một số tình huống phát sinh một cách bất ngờ.

Cho dù là người đáng tín nhiệm, cũng có thể bởi vì mê hoặc đủ để thỏa mãn mà phản bội cậu?

Còn có, ý tứ ngày hôm nay Snape nói với cậu, cậu cũng rõ ràng.

Đại khái là nói, đũa phép mà cậu mang tới từ trong game sẽ giống như bảo vật Ỷ Thiên Kiếm, Đồ Long Đao làm cho lòng người nảy lên lòng tham đi.

Dù sao, uy lực của nó so với đũa phép của thế giới này mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng là…Ngu Đạt mở ra bảng trò chơi, mở túi trang bị, bên trong đó là toàn bộ trang bị ở nơi đó của cậu, trang phục mục sư cùng với trang phục khác tổng cộng có hơn ba mươi bộ trang bị—–bên trong còn có một chút trang bị phẩm chất thấp do đánh phó bản tùy cơ nhặt được.

Càng khỏi nói trong ngân hàng của cậu, bảo thạch, đồ ăn, vật liệu tăng thêm còn có một số trang bị của các phiên bản cũ được cậu giữ lại làm kỉ niệm.

Những đồ này cậu có một lượng lớn, chẳng lẽ vẫn phải để chúng nó mốc meo ở trong đó sao?

Huống chi…

Ngu Đạt nháy mắt mấy cái, có một chút tình huống đúng là phù thủy ở nơi này cũng chưa biết.

Tuần lễ này bởi vì tình trạng khó hiểu của Ngu Đạt nên cậu không yêu cầu thời gian luyện tập phép thuật, vẫn hỗ trợ trông cửa hàng cho Mark như cũ, vượt qua một tuần bận bịu.

Lại là một cái thứ ba, con cú mèo của giáo sư Snape đúng hạn đến, Ngu Đạt cùng Mark chào hỏi một tiếng rồi thông qua lò sưởi một lần nữa đi đến văn phòng.

Thời điểm cậu đến, không chỉ riêng giáo sư Snape đang đợi cậu mà hiệu trưởng Dumbledore cũng đã đợi lâu.

“Chào buổi tối, Y Đạt” Hiệu trưởng Dumbledore nâng chén trà trong tay về phía cậu, hỏi thăm.

“Chào buổi tối, hiệu trưởng tiên sinh” Ngu Đạt lễ phép đáp lại.

“Ha ha, gọi ta Albus là được rồi” Dumbledore cười híp mắt nói.

“Albus” Ngu Đạt nghe lời đổi giọng, sau đó cậu nhìn về phía giáo sư lại mặc một thân đen thui quần áo vẫn đang trầm mặc ngồi trên một cái ghế:” Chào buổi tối, giáo sư”.

“Chào buổi tối” Snape đáp.

“Mời ngồi, Y Đạt” Dumbledore vung đũa phép một cái,một cái ghế dựa liền xuất hiện.

Ngu Đạt cũng không khách khí, trực tiếp đi tới rồi ngồi xuống.

“Severus nói cho ta—–chính là Snape, trong quá trình học tập phép thuật của cậu xuất hiện vài vấn đề.” Dumbledore hòa ái hỏi.

“Đúng thế” Ngu Đạt nói, cậu tin tưởng giáo sư Snape cũng đã đem toàn bộ sự tình nói cho cụ, nhưng là vị lão tiên sinh này hình như muốn giao lưu lại từ đầu một phen.

Điều này cũng thể hiện vị tiên sinh này bình thường đều là tự làm mọi việc, dù sao cụ là một nhân vật am hiểu giao lưu cùng mọi người.

Ngu Đạt cũng không hề có một chút thiếu kiên nhẫn, trái lại là rất tỉ mỉ đem tình huống ngày hôm đó nói lại một lần.

Cậu không ngốc, đây chính là việc quan hệ đến chính mình, tỉ mỉ cũng là một điều đáng phải làm.

“Ta có thể nhìn đũa phép của cậu sao?” Dumbledore nghiêm nghị nói.

“Đương nhiên có thể” Ngu Đạt đưa tay đem cây đũa phép ở trong áo của mình lấy ra.

Snape nhìn thấy động tác của cậu thì nhíu mày lại, tựa hồ là đối với hành động đem đũa phép thả vào nơi đó rất không dám gật bừa.

Ngu Đạt đem đầu của đũa phép chỉ về phía mình, giao cho Dumbledore.

Hiệu trưởng Dumbledore nắm chặt đũa phép, con mắt của cụ hơi mở to. Hiển nhiên sự mạnh mẽ của cây đũa phép này cũng làm cho cụ khiếp sợ.

Bất quá, cụ kiến thức rộng rãi, rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường.

Dumbledore hướng về bàn làm việc của giáo sư Snape vung đũa phép lên, trong miệng niệm một câu thần chú.

Ngay lập tức tất cả bài tập làm bằng giấy da dê trên bàn bay tới, phần phật một lúc, tốc độ nhanh đến mức hiệu trưởng Dumbledore không kịp phản ứng khiến cho chúng rơi xuống đất.

Khóe miệng của giáo sư Snape khẽ nhếch một chút.

Hắn duỗi ra cây đũa phép trong tay, hướng về phía đống giấy da dê niệm một cái thần chú, những tờ giấy kia liền ngay ngắn xếp thành từng chồng một, sau đó dưới sự chỉ huy của hắn bay trở về trên bàn.

Ngu Đạt nhìn tất cả mọi thứ không chớp mắt.

Cứ việc bây giờ cậu đã nắm giữ thuần thục phép thuật hệ thần thánh trong game, nhưng là đối với những phép thuật càng thích hợp cho sinh hoạt hàng ngày này cậu càng hứng thú hơn.

Người đều là lòng tham không bao giờ đủ, cậu đương nhiên cũng sẽ muốn học những loại phép thuật này.

“Chú ngữ bay tới bị tăng cường rất nhiều” Dumbledore thở một hơi, hướng về phía Ngu Đạt nói:” Đũa phép của cậu rất tốt, hãy dùng nó thật tốt.”

Nói xong hắn liền đem đũa phép trả lại cho Ngu Đạt.

So sánh với thái độ không muốn của Snape ngày hôm qua, thái độ của ông lão này dứt khoát cực kỳ, Ngu Đạt nhìn cụ với cặp mắt khác xưa.

Dù sao ngày hôm qua cậu còn lo lắng vị này có thể hay không cho là cậu hoài bích có tội mà đem cậu rơi vào một hoàn cảnh không an toàn, giúp cậu bảo quản cái gì, lại không nghĩ rằng trực tiếp lại trả lại cậu như vậy.

Hảo cảm của Ngu Đạt đối với Dumbledore dần tăng lên.

“Cảm tạ, ta cũng muốn dùng nó thật tốt thế nhưng ta căn bản là không làm phép thuật hiện ra được.” Ngu Đạt khổ não nói.

“Cậu thử sử dụng phép thuật một lần xem sao” Dumbledore nói.

Ngu Đạt nắm cái cán kim loại lạnh lẽo, hướng về phía vách tường vung tay một cái:” Expelliarmus (tước vũ khí)!”

Trên mặt Dumbledore không nhịn được kéo một cái, lông mày nhướng lên, hắn quay đầu nhìn Snape nói:” Chú ngữ tước vũ khí?”

Giáo sư Snape rất bình tĩnh mà nói:” Ta cho rằng đó là một trong những chú ngữ mà Mr Ngu cần nắm giữ thật tốt.”

Dumbledore xoa bóp thái dương một chút, bất đắc dĩ mà nói với Snape:” Cảm tạ cậu cân nhắc chu toàn, Severus”

“Không có gì” Snape lạnh nhạt nói.

Dumbledore trầm tư một chút, quay về hướng Ngu Đạt đang tha thiết mong chờ nhìn cụ nói:” Cậu dùng đũa phép biểu diễn một chút phép thuật của thế giới kia xem sao”

Ngu Đạt giơ tay liền cho Dumbledore một cái thuật khôi phục.

Điểm sáng vàng óng từ trong không trung xuất hiện, Dumbledore tắm rửa ở trong trận mưa ánh sáng này, kinh ngạc nhìn Ngu Đạt.

“Làm sao?” Ngu Đạt không hiểu ra sao.

“Cậu không đọc chú ngữ?” Dumbledore hỏi, sau đó không nhịn được quay đầu nhìn Snape một chút, ánh mắt như đang không tiếng động mà nói:” Cậu cũng không nói cho ta cái này.”

Snape nhấc cằm, nhìn trở lại, Dumbledore yên lặng quay đầu đi.

Hiển nhiên vị thủ hạ trung thành này của cụ, đối với sự bóc lột của cụ rất bất mãn.

Cuộc thi Tam cường tranh bá diễn ra làm cho công việc của mỗi vị giáo sư đều gia tăng, giáo sư Snape ngoại trừ phải cung cấp thuốc thường xuyên cho phòng y tế còn phải phê chữa bài tập, tiến hành nghiên cứu học thuật của chính mình. Hiện tại còn bị bóc lột bỏ ra thời gian đến giáo dục một vị học sinh ngoài danh sách.

Ngu Đạt có thể thấy rõ giao lưu bằng ánh mắt của hai vị này, cậu chỉ nói:” Đúng vậy, chúng ta ở thế giới kia cũng không cần hết sức đem thần chú đọc ra”

“Thần chú không tiếng động.” Dumbledore gật gù, tỏ ra hiểu rõ:” Hiện tại cậu thả xuống đũa phép, hướng về phía ta thực hiện lại một lần nữa phép thuật ấy đi”

Ngu Đạt thả đũa phép xuống, giơ tay ra ném ra một cái thuật khôi phục.

Chỗ tốt của việc cụ thể hóa này biểu hiện ở ngay đây, sau khi cùng với quy tắc của thế giới này kết hợp, kĩ năng của thế giới ma thú không cần phải để cậu hết sức bày ra tư thế phép thuật nữa.

Phải biết động tác thi chú của nam tính nhân loại, cậu luôn cảm thấy rất bì ổi.

Mà hiện tại, cậu muốn thả thư thế nào thì thả như thế ấy, đứng nằm cũng có thể, chỉ cần mục tiêu thi pháp của cậu ở nơi mà cậu có thể nhìn thấy.

“So với vừa nãy kém một ít” Dumbledore cảm khái một chút.

Phí lời! Ngu Đạt không nhịn được nhổ nước bọt ở trong lòng, thuộc tính bỏ thêm của đũa phép kia nhiều như vậy, tự nhiên không thể lớn bằng rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Tương lai một ngày nào đó, giáo sư Snape đột nhiên phát hiện trên đũa phép của Ngu Đạt lại có năm cái móng tay!

Giáo sư Snape nhìn, nhìn, nhìn…

Ngu Đạt yên lặng đưa tay, cầm lấy cái công cụ rút móng tay kia, từng cái từng cái đem móng tay bỏ xuống cho hắn…

Cậu biết sẽ có một ngày không bảo trụ được cái này mà! XDD

REVIEW 12
Bình Luận (0)
Comment