[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 35

Ngu Đạt chỉ là dựa vào thân phận thực tập đề cử sinh của bệnh viện St Mungo để vào trường mà thôi, chính là Poppy cũng không biết. Cho nên, Ngu Đạt hằng ngày cũng giống như những tiểu phù thủy phải ngồi trên lớp nghe giảng kia, tiến hành qua trình học tập tuyệt không thoải mái.

Tiến vào St Mungo bệnh viện làm một cái trị liệu sư, chính là yêu cầu hàng năm vượt qua cuộc thi cuối cùng tương đối khó khăn của phù thủy ở đây với số điểm xuất sắc.

Khó khăn tuyệt không thoải mái hơn so với thi đại học.

Tổng cộng yêu cầu có độc dược học, biến hình học, ma chú học… Toàn bọ các môn thành tích đều là O mới được.

St Mungo bệnh viện còn gọi St Mungo ma pháp thương bệnh bệnh viện, là địa phương phi thường khó để vào.

Nhưng là Ngu Đạt cùng với những phù thủy đi con đường bình thường này là không giống, cậu có ưu thế bẩm sinh. Tuy rằng hiện tại thân phận của cậu vẫn là một bí mật, nhưng là lão hiệu trưởng đã sớm vì thanh niên bây giờ còn ngây thơ này tính toán tương lai rất chu đáo.

Ma pháp hệ thần thánh mà cậu nắm giữ nên phát huy tác dụng tại chỗ này.

Cứ việc hiện tại thân phận thực tập đề cử sinh là để che dấu, nhưng là quả thật trải qua St Mungo bệnh viện viện trưởng phê chuẩn.

Bởi vì cậu sẽ chế tác những băng vải đó, sử dụng ở tình huống cấp cứu sẽ có tác dụng trọng yếu đối với người bệnh đang trong tình huống khẩn cấp.

Xét thấy tình huống đặc biệt của cậu, thậm chí St Mungo viện trưởng đáp ứng, cậu có thể một bên thực tập một bên học tập, thẳng đến cậu trở thành một cái trị liệu sư đủ tư cách mới thôi.

Mà chuyện này hiện tại Ngu Đạt còn không biết, cậu chính là buồn rầu mỗi ngày đi theo Poppy học tập những sự cố ngoài ý muốn mà tiểu phù thủy thường xuyên hội ngộ đến, còn có một ít chứng bệnh.

Cho dù cậu không thể sử dụng chú ngữ trị liệu, cũng yêu cầu cậu phải biết gặp được loại tình huống này, cậu nên dùng cái gì chú ngữ cùng độc dược trị liệu.

Sau đó, có một chút bệnh không cần dùng đến thần chú mà có thể sử dụng độc dược sử dụng độc dược, Poppy thậm chí sẽ làm cậu tự mình đi lấy độc dược cấp người bệnh.

Ngu Đạt đi theo Poppy chính thức tiến vào đến học tập mới biết được nữ sĩ hiền lành này ở sự tình có liên quan tới chữa bệnh, nghiêm khắc không thua gì Snape.

Nàng đối với những người bệnh không tuân theo lời dạy của bác sĩ, tổng là thực nghiêm khắc phê bình, đối đãi với người dò hỏi quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi —— mặc kệ là ai, cũng sẽ không chút khách khí đuổi ra chữa bệnh thất.

Ngu Đạt kính sợ nhưng cũng hiểu được vị tiền bối này rất đáng để cậu học tập. Một lúc nào đó cậu cũng có loại uy nghiêm này thì tốt rồi, hâm mộ a.

Poppy cấp Ngu Đạt bố trí một ít sách, nàng đối Ngu Đạt nói, tại thư viện ở tầng năm có thể tìm đến những quyển sách đó.

Vì thế, Ngu Đạt khi không có việc gì, liền sẽ đi thư viện đi xem những quyển sách được Poppy chỉ dịnh này.

“Độc dược bộ sách còn không có nhìn xong đâu, cái này lại tới …” Ngu Đạt mày ủ mặt ê tại thang lầu thượng đi tới.

Cậu cẩn thận vượt qua một cái bậc thang ma pháp sẽ làm người ta rơi, oán giận nói: “Vì cái gì không đem này đó bẫy rập loại bỏ đâu?”

“Đây là bởi vì nếu có một ngày tòa thành này bị người xâm lấn, những bẫy rập đó liền sẽ làm địch nhân xâm lấn ngã xuống a! Ha ha ha!” Peeves đột nhiên cầu thang tầng dưới xông lên, hướng về phía cậu cười to.

Ngu Đạt giật mình.

Ngày khai giảng, cậu đã nhìn thấy những quỷ hồn màu trắng trong suốt này từ khoảng cách rất xa, đây là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn đến một người trong đó.

Bất đồng với những nữ yêu bên trong trò chơi, những quỷ hồn sinh tồn tại bên trong cổ bảo dều có tính cách rất khác nhau.

Peeves là một người đặc biệt nhất trong đó.

Ngu Đạt cảnh giác nhìn Peeves, tới nơi này không vài ngày, cậu đã có thể biết đại danh của vị này.

Peeves yêu nhất đùa dai, cơ hồ mỗi một đệ tử đều bị nó từng đùa bỡn qua, cũng chỉ có những giáo sư còn khiến nó tôn kính chút.

Peeves hướng về phía cậu làm mặt quỷ, nó có một cái mặt rất to, có ánh mắt tròn tròn, thân nó mặc một bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, trên đầu mang theo một cái mũ.

Nó bay trên không trung, hướng về phía mặt Ngu Đạt ném lại một đống giấy vụn.

Cũng không biết là tấm da dê thừa của học sinh nào viết, tất cả đều bị nó nhặt đến.

“Ngươi làm gì?” Ngu Đạt dùng cánh tay chắn mặt.

Peeves hi hi ha ha, căn bản là không để ý tới Ngu Đạt chất vấn, thời gian này học sinh của cả bảy năm học, không là đang lên lớp chính là đang tại thư viện đọc sách. Có lẽ Peeves là thật sự tìm không thấy đối tượng có thể trêu cợt, lúc này mới lấy Ngu Đạt khai đao.

Tượng đất cũng có ba phần tính nóng, huống chi là một người tuổi còn trẻ như Ngu Đạt đâu.

Cậu chịu đựng lửa giận nói: “Ngươi không dừng tay, ta sẽ không khách khí với ngươi.”

“A?!” Peeves hướng cậu làm một cái mặt quỷ, bay lượn trước mặt “Một người không xuất ra nổi một cái thần chú Y Đạt Ngu nói hắn sẽ đối Peeves không khách khí, này cũng thật buồn cười a! Hắn như thế nào đối Peeves không khách khí?”

Ngực Ngu Đạt phập phồng một chút, cậu nhìn bức họa treo dọc theo bốn phía.

Nhân vật bên trong vừa lúc hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Không thể ở trong này.

Ngu Đạt buồn không lên tiếng, dưới chân nhanh hơn ly khai cái chỗ này, đi tới lầu bốn.

“Y Đạt Ngu là một cái người nhát gan! Người nhát gan! Hắn không chỉ là cái người nhát gan, hắn còn là một da trâu Đại vương!” Peeves không được như ý thì dây dưa không bỏ bay tới bay lui trên đầu của cậu.

Ngu Đạt đi vào một cái góc không người. Hogwarts thật sự là quá lớn, cũng không phải chỗ nào đều có bức họa tồn tại, nếu muốn một nơi không có bất luận đồ trang sức nào thì chỉ có đoạn đường ở phía vách tường, những chỗ đó có rất nhiều ở bên trong tòa thành này.

Ngu Đạt còn sợ hãi khó giữ được bí mật, đẩy ra một cái cửa gỗ đi vào.

Peeves đi theo trên đỉnh đầu của cậu, còn tại cười nhạo cậu.

Ngu Đạt đóng cửa cửa gỗ, lộ ra một cái nguy hiểm tươi cười.

“Đến a đến a! Peeves chờ ngươi a, về sau gọi ngươi da trâu ngu thế nào?” Peeves lôi kéo miệng, hộc đầu lưỡi hướng về phía cậu làm biểu tình cổ quái.

“Không được tốt lắm.” Ngu Đạt trở về một miệng, sau đó rút ra chính mình đũa phép —— chính là làm bộ dáng, sau đó trong miệng làm bộ làm tịch hàm hồ một câu: “Trói buộc vong linh!”

Trói buộc vong linh: trói buộc vong linh đối địch, nhiều nhất duy trì liên tục 50 giây. Vong linh bị trói buộc vô pháp di động, công kích hoặc thi pháp. Bất luận hành vi nào thương tổn tới vông linh đều sẽ giải trừ trói buộc. Một cái mục sư tại cùng một thời gian chỉ có thể trói buộc một mục tiêu.

Ngắn ngủn 1. 5 giây đi qua, “Bá” một tiếng, kim sắc xiềng xích từ trên trời giáng xuống. “Đông” một chút, Peeves đã bị từ không trung kéo xuống dưới, chặt chẽ định ở trên mặt đất không thể động đậy.

“A!” Peeves sợ hãi kêu một tiếng.

Sau đó nó ngạc nhiên phát hiện mình cư nhiên bị mấy cái kí hiệu kim sắc từ huyền ảo hiện ra chặt chẽ quy định phạm vi hoạt động.

“Ngươi làm cái gì?! Ngươi cái này người nhát gan! Da trâu Đại vương!” Peeves nói năng lộn xộn nói.

“A?” Ngu Đạt hảo lấy đũa phép cũ gõ lòng bàn tay của mình, vòng quanh Peeves thưởng thức bộ dáng của ma chú trói buộc lần đầu tiên hiện hóa ra, đây có thể nói là xinh đẹp hơn rất nhiều so với hình dáng bên trong trò chơi a.

Peeves cảnh giác nhìn cậu vừa di chuyển xung quanh vừa nhìn nó.

“Ta đem ngươi vây ở chỗ này? Ta còn là một cái người nhát gan sao? Ta chính là nói, ngươi không dừng tay, ta sẽ không khách khí.” Ngu Đạt khẩu khí cường ngạnh nói.

“Mau đưa ta thả ra.” Peeves giơ chân cũng làm không được, chỉ có thể giương nanh múa vuốt hướng cậu huy tay.

“Không được. Vừa rồi ngươi chính là không nghe ta.” Ngu Đạt lạnh lùng nhìn nó.

Mắt thấy muốn tới thời gian trói buộc vong linh hết tác dụng, Ngu Đạt lại yên lặng một lần nữa phóng ra một lần.

Peeves tính cách làm nó không có khả năng thành thành thật thật ngoan ngoãn đứng ở một chỗ động cũng không động, đây quả thực chính là một loại tra tấn lớn nhất với nó. .

“Mau thả ta!” Peeves phát điên hô.

“Không có khả năng!” Ngu Đạt nói như đinh chém sắt.

Kế tiếp thời gian, Ngu Đạt không ngừng bổ sung trói buộc vong linh ma pháp, Peeves vẫn luôn la to.

Ngu Đạt cũng không có ở thời điểm bổ sung ma pháp làm Peeves phát giác ma pháp này chỉ có thể đủ duy trì thời gian liên tục ngắn ngủn không đến một phút đồng hồ.

“Ngươi nói… Ta đem ngươi khóa tại bên trong cái xiềng xích này, bao lâu sau mới có người phát hiện ngươi bị vây ở chỗ này?” Ngu Đạt phô trương thanh thế nói.

Hẳn là thật lâu đều không có người sẽ phát giác, trừ phi ngày nào đó có học sinh xông vào cái chỗ này.

Peeves mất tích, cũng không có người sẽ hảo tâm đi tìm nó.

Peeves vì cái phỏng đoán này mà hoảng sợ run rẩy một cái.

“Thật sự là đáng tiếc.” Ngu Đạt hung hăng nhìn nó nói: “Hiện tại ta còn là một cái người nhát gan sao?”

Peeves lui cổ lắc đầu.

“Ta là da trâu Đại vương sao?” Ngu Đạt lại hỏi.

“Không là…” Peeves uể oải nói.

“Thực tốt.” Ngu Đạt vừa lòng ôm cánh tay, cậu nhìn quần áo màu sắc sặc sỡ của Peeves, đột nhiên cảm thấy tò mò: “Ngươi thấy thế nào cùng những thứ quỷ hồn khác không giống?”

“Ta không là quỷ hồn.” Peeves ủ rũ nói, “Ta là đùa dai quỷ.”

“Đùa dai quỷ?” Ngu Đạt lặp lại đạo, “Ngươi không là người chết lưu lại vong linh sao?”

“Không phải, ” Peeves ngẩng đầu, thân hình của nó thật sự thực thấp bé, “Ta là sinh ra từ năng lượng trong lòng các học sinh từ ngàn năm qua. Hàng năm bởi vì các loại áp lực tra tấn những học sinh kia nên đáy lòng tổng là sẽ tồn tại một ít cảm xúc nóng nảy không thể phát tiết ra, vì thế liền hình thành ta.”

“Khó trách.” Ngu Đạt bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách Peeves nhan sắc như vậy sáng rõ, nó thậm chí còn có thể cầm đồ vật ném cậu, nguyên lai nó không phải là chân chính sinh mệnh quỷ hồn mà là từ tâm linh lực lượng dựng dục ra.

Trách không được nó vẫn như cũ như vậy sinh long hoạt hổ, mà những quỷ hồn khác đều khó tránh khỏi dáng vẻ già nua nặng nề

REVIEW 36
Bình Luận (0)
Comment