Tối nay chính là ngày thực hiện hình phải của chúng tôi
Lúc 11 giờ khuya, chúng tôi tạm biệt Ron trong phòng sinh hoạt chung rồi đến đại sảnh đường-nơi giám thị Filch đứng đợi
Đợi chúng tôi tập hợp đủ thì thầy dẫn chúng tôi băng qua sân trường tối đen. Neville bị sổ mũi, cứ khụt khịt miết vì thấy tội nghiệp cho cậu bạn nên tôi đưa cho cậu ấy khăn tay của mình. Chà... tôi khá thích chiếc khăn đó đấy
Harry thắc mắc không biết hình phạt mình sắp phải chịu là gì nhưng cậu chắc chắn rằng nó rất khủng khiếp nghe giọng hoan hỉ của thầy Filch là đủ biết. Tôi thì đã biết nhờ đọc bộ truyện, Hermione và Malfoy thì đủ thông minh để biết đây là lối vào rừng cấm. Chỉ có Neville là vì bận rộn xì mũi nên không chú ý đến nơi mình đang đến
Bỗng một giọng nói thân thuộc vang lên:
-Thầy đó hả thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi.
Tim Harry như muốn nhảy múa trong lồng ngực. Nếu tụi nó phải làm việc với bác Hagrid thì sẽ không đến nỗi tệ lắm. Nhưng Malfoy thì khác, sắc mặt cậu ta đã tệ như nhìn thấy người 10 ngày không tắm vậy
Thầy Filch nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Harry rồi mỉa mai một câu:
- Trò tưởng sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó về được toàn thây thì hẵng mừng vui! Ta đố đấy!
Nghe đến đây mặt đứa nào cũng xanh mét, đặc biệt là tôi, ai nói biết đọc trước nguyên tác là tốt chứ!!!!
- Lỗi của các trò, đúng không? Sao hồi quậy phá mấy trò không nghĩ đến lũ người sói "đáng yêu" hay những con mãnh thú "xinh đẹp" có thể vồ lấy các trò bất cứ lúc nào?
Thầy Filch nói với giọng đắc thắng rõ ràng.
Bác Hagrid thấy được vẻ hoảng sợ của đám chúng tôi nên chủ động bắt chuyện để hoá giải bầu không khí đáng sợ này:
- Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Khỏe không, Harry, Hermione, Annie
- Ta không nên quá thân mật với chúng, anh Hagrid à! Chúng đang bị phạt mà.
Giám thị Filch nhắc nhở
-Đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, từ lúc này trở đi là phần của tôi.
-Sớm mai tôi sẽ trở lại lãnh di thể tụi nó.
Thầy Filch nói, giọng độc địa rồi quay trở về lâu đài.
Malfoy quay qua bác Hagrid định nói gì đó, nhưng khi liếc qua Annie, cậu lại thôi. Cậu không muốn bị xem là một người hèn nhát, vả lại hôm nay sẽ là một cơ hội tốt để thăm dò về thân thế thật sự của cô
Annie ngạc nhiên. Đáng lẽ lúc này Draco phải cự lại với bác Hagrid chứ? Cốt truyện thay đổi à?
-Nghe cho rõ đây, bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên các cháu đi theo ta lại đây một lát.
Nói rồi bác dẫn đám chúng tôi tới bìa rừng sau đó chỉ cho chúng tôi thấy một con đường mòn. Chúng tôi căng mắt nhìn vào rừng sâu.
Bỗng một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu, trời ơi ma nữ sao!!!
- Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng như bạc trên mặt đất không? Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp đó. May ra giúp được nó thoát được số phận thê thảm như con kia và nhiệm vụ của các cháu là khi thấy bạch kỳ mã hãy ra tín hiệu để những người còn lại có thể nhìn thấy. Được rồi, giờ thì bốc thăm chia nhóm nào
Xui thay...
Tôi chung nhóm với Bạch kim công tử và nam châm hút rắc rối kim bạn tốt-Harry Potter
Hình như... Harry gặp xui xẻo khi ở đây thì phải
Chúng tôi chia làm hai hướng, bác Hagrid, Hermione và Neville quẹo trái. Còn tôi, Harry, Malfoy và Fang quẹo phải.
Chúng tôi đi suốt nửa giờ, càng lúc càng vào sâu. Nói thật, tôi đã run rẩy đến nỗi đi không nổi. Harry và Malfoy cùng một lúc nắm lấy tay tôi, người tay trái người tay phải. Nhìn thấy đối phương có hành động giống mình thì hai người bắt đầu một cuộc khẩu chiến:
-Nè Malfoy, buông tay Annie ra, hai người chưa đủ thân thiết để có những hành động như thế này
-Mày có quyền gì mà cản tao Potter. À, cậu có thể gọi tôi là Draco Annie không cần ngại đâu
Tôi nhất thời câm nín, ngay cả tên của tôi cậu ta cũng gọi rồi thì còn gì ngại ngùng nữa chứ. Nhưng vì phép lịch sự tôi trả lời:
-Cậu cũng có thể gọi tôi là Annie Draco
Harry đứng đó lặng thinh, Annie quả thật là một cây hoa đào nở rộ!
Lối mòn bị cây rậm che hết, khó mà đi tiếp được bỗng Harry nhìn thấy một khoảng trống phía trước. Nó nắm tay hai đứa bạn để ra hiệu dừng lại và thì thầm:
- Nhìn kìa! Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng nhích lại gần hơn nhìn cho rõ. Đó chính là một con bạch kỳ mã, đã chết!
Tôi thề, tôi chưa từng thấy thứ gì đẹp mà buồn thê lương như vậy.
Rồi bỗng từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi. Cái bóng trùm ấy bò tới bên sát con bạch kỳ mã, cúi mình xuống ngay vết thương ấy và bắt đầu hút máu. Con Fang rú lên một tiếng to rồi bỏ chạy. Malfoy ngồi sụp xuống ngay tại chỗ. Mặt Harry thì rất chi là kinh hãi cậu ôm vết sẹo với khuôn mặt đau đớn tột độ.
Cái bóng trùm kín ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ba đứa, hắn ta nhìn tôi một lúc rồi đứng dậy bắt lấy tôi, sau đó chạy đi.
Tôi sợ, rất rất sợ. Tựa như cái ngày mà "hắn" đến
Hắn chạy vào sâu trong khu rừng. Để chắc chắn trong phạm vi an toàn. Hắn cởi mũ xuống, là Quirrell!
Nhưng... quirrell, khoan đã. Cô đã quên một chi tiết nào rồi
Hắn tiếp tục tháo chiếc khăn quấn quanh đầu
Là...
Voldermort!
-Ồ, lâu quá không gặp cô bé của ta
-Ngươi...ngươi chưa chết
-Ồ, đương nhiên. Làm sao ta có thể chết được chứ. Ồ có vẻ ngươi rất sợ người chú này thì phải, nhìn đi, tay ngươi đã run đến nỗi cầm đũa phép cũng không nổi sao.
Người đàn ông hướng mắt về phía cánh tay đang rung rẩy của tôi, cười chế nhạo. Annie thấy thế lập tức căng thẳng, âm thầm tích tụ ma lực để thực hiện các câu thần chú để gọi cứu giúp từ bác Hagrid, nhưng cư nhiên Annie không cảm nhận được một tia dao động phép thuật nào từ bản thân mình cả
-Ma lực của tôi... ông đã làm gì
-Ồ, đó là một chuyện rất lâu về trước. Vào cái lần đầu tiên ta gặp ngươi. Cái ngày ta cho ba mẹ ngươi một lời nguyền chết chóc. Đương nhiên lúc đó ngươi còn quá nhỏ để cảm nhận được nỗi đau nhỉ, trên cơ thể của ngươi có một lời nguyền và lời nguyền đó chỉ có ta mới có thể hoá giải,ồ, vậy xem ra người bà già nua của ngươi không nói cho người biết sao . Ta thấy được tài năng của ngươi, nào, phục tùng ta, ta sẽ huấn luyện cho ngươi trở thành kẻ mạnh nhất!
Chợt, những hình ảnh đó hiện lên trên tâm trí tôi
Máu, xác
Những cái xác đó và mùi máu tanh nồng nặc đến đáng sợ
Đêm hôm đó, tôi đã mất đi cả cha lẫn mẹ
Tôi nhớ ra rồi, hắn ta, kẻ mà tôi khiếp sợ nhất, ác mộng hằng đêm quấn lấy một đứa trẻ sáu tháng tuổi. Kinh khủng đến nỗi bà nội Gorvandes đã phải tôi một bùa Obliviate
Hắn ta đe doạ bà tôi, khiến suốt 11 năm qua bà nội phải sống trong lo âu sợ hãi. Tôi nhớ ra rồi, nhớ tất cả rồi
( giải thích khúc này xíu, bà nội của nữ chính chỉ cho nữ chính quên về cái đêm thảm sát gia tộc Gorvandes chứ nữ chính vẫn nhớ cốt truyện )
Tôi phẫn nộ
Tôi sợ hãi
Tôi tuyệt vọng
Bùm!
Nguồn ma lực trong tôi phát ra mạnh mẽ, bức tường đó, dường như không còn nữa. Nhưng tôi lại không ổn chút nào
Tôi bị bạo động ma lực!