[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 22

Ngày hôm sau chúng tôi gặp được Harry và Ron ở đại sảnh đường. Nhìn hai cậu ấy tơi tả phải biết!

Tôi cầm tay Harry lên xoay một vòng để chắc rằng cậu ấy vẫn ổn trong khi Ron đang thao thao bất tuyệt với Hermione về chuyến hành trình của cậu ấy và bị Hermione mắng cho một trận

Chà, nói thật thì so với bài diễn văn mang tính càm ràm của Hermione, lời nguyền chết chóc được coi là tương đối nhẹ nhàng

Tôi và Harry nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Ron thì phì cười. Sau đó chúng tôi cùng nhau đi vào dãy bàn của Gryffindor

Khi chúng tôi vừa mới bắt đầu sáng thì một đàn cú bay vào đại sảnh. Neville bị một cái gói to rơi lên đầu còn tôi thì nhận được hai bức thư cùng một túi bánh nhỏ. Bức thư đầu tiên là của bà nội Gorvandes dặn dò tôi những điều cần lưu ý khi luyện tập

Chà... tôi đã lầm. So với bà nội Gorvandes thì Hermione còn được coi là ít nói!

Bức thư và túi bánh còn lại là của Edward, trong thư anh hỏi thăm tôi và viết cho tôi những điều cần lưu ý khi học ma thuật phòng ngự. Cũng thật có tâm

Tôi viết thư hồi đáp hai người rồi nhờ Chicken mang đi

Đọc lá thư mà Edward gửi cho tôi, Hermione mỉm cười đầy thâm ý, Ron trêu chọc còn Harry lại có vẻ khó chịu. Cậu ấy trúng thực à?

Một vài giây sau thì có một vật thể lạ khá to màu xám rơi vào chén súp mà Ron vừa múc, làm văng tung tóe súp vào chúng tôi. Chà, ngày đầu tiên ăn sáng trong năm hai thiệt thú zị

Mà khoan... bữa sáng đầu tiên

Chẳng lẽ là thư sấm trong huyền thoại!

Tôi vừa định cản Ron mở ra thì cậu bạn đã mở mất rồi, giọng oang oang từ trong thư vang lên:

- KHÔNG VÀO GA, NẾU CON KHÔNG THỂ HỌC NĂM NAY THÌ MÁ KHÔNG NGẠC NHIÊN! NHƯNG MÀ CON CÒN LÔI CẢ HARRY VÀO CUỘC! RON WEASLEY, CON HAY LẮM RỒI, DÁM LẤY CẮP XE MÀ CHẠY TỚI TRƯỜNG HẢ!

Giọng gào của bác Weasley lớn hơn bình thường hàng trăm lần, khiến cho dĩa muỗng trên bàn khua rổn rảng theo, tay tôi run lên và làm rớt muỗng súp vào người. Dù đang hoảng sợ nhưng Harry cũng vô cùng chu đáo mà đưa cho tôi tờ khăn giấy

- NẾU CON MÀ CÒN LÀM CHO BA MÁ LO LẮNG HAY THÒ MỘT NGÓN CHÂN RA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MÁ SẼ LẬP TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ!

Chà, một sự im lặng tuyệt đối từ toàn bộ học sinh trong sảnh đường. Cái phong bì đỏ rơi khỏi tay Ron, tự bùng cháy lên rồi cong quéo lại thành một mẩu tro tàn. Im lặng được vài giây thì cả đại sảnh đường cười rộ lên. Đặc biệt là Slytherin, bọn họ cười bất chấp hình tượng và lễ nghi quý tộc của mình

Tôi lại lần nữa âm thầm sửa lại danh sách những người đáng sợ trong lòng mình. Hermione đành ngậm ngùi nhường vị trí thứ 2 cho bác Weasley vậy

----------

Tiết học đầu tiên trong năm nay của chúng tôi chính là tiết thảo dược học

-Các trò, hôm nay học ở nhà kính số ba nhé!

Có vô số tiếng rì rầm hứng thú. Từ trước tới giờ chúng tôi chỉ được học trong nhà kính số một nơi có các loại thực vật an toàn và nhàm chán. Nhưng nhà kính số ba có những cây cỏ nguy hiểm và thú vị hơn rất nhiều.

Giáo sư Sprout lấy một chiếc chìa khoá đeo ở thắt lưng ra mở cửa. Chúng tôi định vào thì giáo sư dỏm Lockhart từ đâu xông tới, nắm lấy vai Harry rồi nói:

- Các trò! Thầy có đôi lời muốn nói. Giáo sư Sprout, trò Potter trễ vài phút chắc giáo sư không phiền lòng chứ?

Mặt giáo sư tối sầm lại, đủ biết là cô thấy vụ này rất phiền rồi. Nhưng ông thầy này vẫn đóng sập cánh cửa ngay trước mặt cô mà nói:

- Được phép rồi nhé!

Trời ơi, ông thầy này đúng là có bệnh. Tôi tự hỏi chắc giáo sư Dumbledore lại tăng độ rồi. Giáng sinh này phải tặng thầy một cái kính để nhìn rõ hơn mới được!

Không biết Lockhart đã nói gì nhưng khi vado mặt Harry đen đến bất ngờ. Chắc lại ba hoa nữa chứ gì!

Giáo sư Sprout đang đứng đằng sau một cái băng dài kê giữa nhà kính. Trên băng bày khoảng hai chục cặp mũ bịt tai đủ màu. Khi chúng tôi ổn định vào chỗ thì giáo sư nói:

- Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây nhân sâm. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của nhân sâm?

Tôi không ngạc nhiên khi thấy bàn tay của Hermione, cô bạn đích thị là từ điển bách khoa sống mà:

- Nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực. Thuốc này dùng để hồi phục những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại tình trạng ban đầu.

- Xuất sắc. Mười điểm cho nhà Gryffindor. Các loại nhân sâm là thành phần thiết yếu của hầu hết các thuốc giải độc. Tuy nhiên nó cũng nguy hiểm. Ai có thể giải thích được tại sao?

Tay của Hermione lại giơ cao, cô bạn trả lời ngay:

- Vì tiếng khóc của nhân sâm có thể gϊếŧ những ai nghe phải.

- Đúng. Cho thêm mười điểm nữa. Bây giờ xem đây, những nhân sâm mà chúng ta có ở đây hãy còn nhỏ.

Giáo sư chỉ vào một hàng giậu và mọi người dồn tới để nhìn cho rõ. Hàng trăm, hay cỡ đó, chùm cây con mọc trong chậu, lá màu xanh hơi đỏ.

Tôi xanh mặt, địa ngục... đến rồi

Cầu mong anh Cedric nhập, cầu mong anh Cedric nhập. Tôi lặp đi lặp lại câu đó, hy vọng cách xử lý nhân sâm mà Cedric chỉ có thể giúp tôi. Không, chí ít là tôi còn đủ bình tĩnh để nhớ đến những phương pháp đó

- Mỗi trò lấy một cắp mũ bịt tai đi.

- Khi nào cô bảo các con mang vào thì các con phải trùm thật kín tai mình lại. Khi nào cởi ra được thì cô sẽ giơ ngón tay cái ra hiệu. Chuẩn bị... mang mũ bịt tai!

Annie- một cô nàng quý trọng mạng sống hơn hết thảy lập tức chụp cái mũ bịt tai lên.

Mọi âm thanh biến mất. Harry nén cười khi nhìn thấy khuôn mặt xanh ngắt của Annie, cả Ron Và Hermione cũng vậy. Giáo sư Sprout đeo cái mũ bịt tai rồi xắn tay áo lên, nắm chặt lấy một bụi cây mà nhổ mạnh.

Tôi thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc, nhưng có vẻ như không ai nghe thấy cả. Thay vì rễ cây bị nhổ bật khỏi mặt đất, lại là một em bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu cực kỳ, mình mẩy bám đầy đất. Lá cây mọc ngay trên đầu thay cho tóc. Nó có nước da xanh nhợt, lốm đốm, và rõ ràng đang rống muốn vỡ phổi.

Harry lại nhìn sang Annie, cô bạn có vẻ quá căng thẳng nên luôn lẩm bẩm một thứ gì đó mà cậu không nghe rõ, trông vô cùng đáng yêu

Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây nhân sâm vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt đen sẫm, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái là củ nó nhô lên. Giáo sư Sprout ra hiệu, rồi cởi bỏ mũ bịt tai của cô.

Lúc này tôi vẫn còn đang xanh mặt và liên tục lẩm bẩm các cách xử lý nhân sâm. Harry vẫn đang bận ngắm tôi. Thấy hai chúng tôi lơ đễnh, giáo sư nhắc nhở:

- Chú ý nào hai trò kia. Bởi vì mấy cây nhân sâm này chỉ là cây con, nên tiếng khóc của tụi nó chưa làm chết người. Nhưng chúng cũng dư sức làm cho các con bất tỉnh nhiều tiếng đồng hồ. Bây giờ mỗi nhóm bốn trò thực tập với một khay. Chậu lớn đặt chỗ này... còn phân bón thì trong mấy cái bao đằng kia nha... nhớ coi chừng Venomous Tentacula, chúng đang mọc răng đấy!

Đương nhiên tôi, Harry, Ron và Hermione chung một nhóm. Thành thật mà nói, không cần nghe tiếng khóc của nhân sâm, chỉ cần nhìn mặt nó là tôi đã muốn bất tỉnh rồi

Xắn tay áo lên, tôi làm theo những gì mà Cedric chỉ. Đầu tiên là nhét một nắm đất vào miệng của nhân sâm, khiến nó không thể la hét và giãy giụa nữa. Sau đó bỏ nó vào trong chậu cây mới. Nhìn thấy những gì tôi làm, ba người bạn kia cũng học hỏi và làm theo

-Làm tốt lắm trò Gorvandes, 5 điểm cho Gryffindor

Giáo sư Sprout nhìn thao tác của nhóm tôi rồi hài lòng cho điểm

Sau tiết học này, chúng tôi tức tốc quay về ký túc xá của Gryffindor để tắm và thay quần áo sau đó đến lớp học tiếp theo

Tiếp đến là tiết biến hiền của giáo sư McGonagall nếu cho tôi chọn 2 môn học mình giỏi nhất thì tôi sẽ không ngần ngại mà chọn Biến Hình và Bùa Chú, nhưng hôm nay lại đặt biệt khó vì tôi còn phải giúp Harry và Ron

Theo lời Harry, mọi thứ năm ngoái cậu học dường như đã đi du lịch và chưa trở về. Đáng lẽ phải biến một con bọ hung thành cái nút áo thì Harry lại bận rộn đi bắt chú bọ tinh nghịch cứ chạy lon ton khắp mặt bàn để tránh cái đầu đũa phép.

Ron còn kinh khủng hơn. Cậu bạn niệm sai phép và làm cho lửa bắn lách tách từ đầu đũa, rồi lại xì khói từa lưa ra mặt nó. Làm nó hoảng loạn rồi vô tình làm bẹp dí con bọ dưới cái cùi chỏ. Nó phải đi xin giáo sư McGonagall một con bọ khác, và giáo sư trông có vẻ không hài lòng chút nào về việc này.

Tôi và Hermione thì đã xong bài tập này từ trước nên đi xung quanh chỉ các bạn nhà Gryffindor nhờ thế mà được cô McGonagall cộng 10 điểm

Khi chuông tan học reo, Harry và Ron thở phào nhẹ nhõm. Cả đám chúng tôi kéo nhau đi ăn trưa.

Sau khi ăn xong tôi và Harry phải đến sân tập Quidditch, nghe đâu năm ngoái vì Hary và tôi bất tienh nên đội Gryffindor mất đi một chiến thuật gia và một tầm thủ, do thế cúp Quidditch đành ngậm ngùi rơi vào tay Ravenclaw.

Vì Hermione và Ron không có việc gì nên cũng đến sân quidditch xem chúng tôi luyện tập. Ron thì chăm chú quan sát còn Hermione thì lại chăm chú vào quyển Lang Thang Với Ma Cà Rồng.

Sau khi tập xong chúng tôi định xuống nhà bác Hagrid chơi thì đụng phải một cậu nhóc.

Cậu nhóc nhìn Harry chăm chú. Trên tay là một cái máy chụp hình thông thường của dân muggle. Ngay khi bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của tôi, cậu nhóc nói:

-Chào anh Harry, em là... em là Colin Creevey.

Cậu bé nói nhỏ, tựa như mấy thiếu nữ e thẹn khi gặp người mình thích, rồi cậu dè dặt tiến tới một bước. Tôi mỉm cười rồi nói với cậu bé:

-Em cũng nhà Gryffindor phải không? Em muốn chụo chung với Harry à, đưa máy chụp hình đây, chị chụp cho. À, chị là Annie Gorvandes em có thể gọi chị là Annie

-Em... em cảm ơn chị Annie. Chị là bạn gái của anh Harry ạ

-Hả, không... không phải đâu

Tôi và Harry đồng thanh trả lời sau đó nhìn nhau rồi đỏ mặt

Hermione và Ron cười thâm ý lần thứ n

Tôi cố tình lơ đi bằng cách cầm máy ảnh của Colin rồi chụp cho Harry và Colin một bức thật đẹp

-Chà chà, gì đây. Chúa cứu thế Harry Potter đang chụp hình thần tượng như lão Lockhart à

-Tôi không có!

Thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Tôi chủ động hoà giải

-A! Lâu quá không gặp Draco

-Ồ, Annie sao. Lâu quá không gặp. Ngày học đầu tiên tốt chứ

-Cũng tạm. Sắp tới chúng ta học chung lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám. Chúng ta đi chung chứ

Nghe tới đây mặc ai cũng đen. Gryffindor đi chung với Slytherin. Truyện cười đêm khuya à?

Dù mặt nặng mặt nhẹ nhưng cuối cùng hai nhóm cũng đành đi chung

Những người chứng kiến hôm đó đã đồng loạt vào bệnh thất vì tưởng mình bị hoa mắt

Thật là một câu chuyện kinh dị nhất lịch sử Hogwarts mà!!

Bình Luận (0)
Comment