[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 36

Thấm thoát cũng đến giáng sinh. Nhóm chúng tôi đã gần nấu xong thuốc đa dịch. Chỉ cần đợi đến giáng sinh để hoàn thành mà thôi

Trong phi vụ lần này không có sự tham gia của đồng chí Gorvandes, vì sao ư? Vì cô ấy phải đến căn phòng lạnh lẽo của bậc thầy độc dược để "cứu rỗi" thân thể "yếu đuối" này. Vâng, còn được gọi là tra tấn mùa giáng sinh

Giáng sinh đến, tôi giả vờ từ giã ba người bạn ở sân ga thì lập tức đi bằng bôt flo đến văn phong giáo sư Snape

-----

-Chào giáo sư, em đã đến rồi

Thầy Snape nhìn đồng hồ rồi nói:

-Tốt lắm, không lệch một phút, được rồi. Uống lọ thuốc này rồi ngồi vào ghế kia

Tôi uống một ngụm. Trời ạ, chắc nó cũng phải ngon ngang ngửa với thuốc mọc xương quá. Vị thật kinh khủng! Uống được một lúc , tôi cảm thấy buồn ngủ rồi mắt tôi đã không tự chủ được mà nhắm mắt.

-Hiệu trưởng, con bé đã ngủ rồi

-Ồ, cảm ơn Snape. Được rồi bà Gorvandes, Snape chúng ta bắt đầu thôi

Hai bóng người từ lò sưởi của giáo sư Snape bước ra. Hai cụ già. Một người trông vui vẻ yêu đời với phong cách ăn mặc khá sặc sỡ và người còn lại thì vô cùng nghiêm khắc. Đó là hiệu trưởng Dumbledore và bà nội Gorvandes

-Con bé ngốc. Có chuyện lại không nói ta. Lại đi nhờ giáo sư của nó, thật là!

-Thôi nào, chẳng phải con bé sơn bà lo lắng sao

-Im đi lão già!

-E hèm. Tôi nghĩ hai vị có thể để dành cuộc trò chuyện lại khi khác vì thuốc của tôi cũng chỉ có thể khiến con bé ngủ một lúc mà thôi

-Ồ, được thôi

Những ánh sáng xanh đỏ liên tục phóng và người Annie. Bà nội Gorvandes có nhiệm vụ phá huỷ trung tâm tập trung ma lực của cô, hiệu trưởng Dumbledore lại ếm bùa ngăn chặn sự xâm nhập và giả hoàn toàn những phần còn sót lại từ câu thần chú kia. Giáo sư Snape thì đứng bên cạnh quan sát. Ông sẽ là người hồi phục cho con bé sau quá trình phá huỷ

Annie Gorvandes tỉnh dậy. Nhìn quanh. Đây chẳng phải là bệnh xá sao. Trời ạ, lại là bệnh xá

Khoan đã, chẳng phải tôi đang nói chuyện với giáo sư Snape sao

Toang! Phen này chắc chỉ có chết mới khiến giáo sư Snape hả giận

-Ồ, trò đã tỉnh dậy rồi sao?

-Giáo sư Dumbledore?

-Là ta. Có vẻ quá trình phục hồi của con rất tốt. Không thể không thừa nhận rằng câu thần chú trên người con rất mạnh, rất khó để loại bỏ hoàn toàn

-Ừm... thưa giáo sư. Con có thể hỏi là con đã ngủ bao lâu rồi không

-Ồ, hai ngày không hơn không kém con yêu

-Hai... hai ngày sao

-Phải. Và cuộc điều trị rất thành công. Yên tâm, bạn bè của con đều tưởng con đã về nhà đón giáng sinh nên mọi thứ vẫn ổn. Yên tâm đi con

-Vâng ạ, cảm ơn giáo sư

-----

Nằm thêm được nửa ngày nữa thì có một bệnh nhân khác được đưa vào. Với bản tính nhiều chuyện sẵn có cộng hưởng với cơn nhàm chán bất tận của mình, tôi nhìn qua bên cạnh xem còn học sinh nào xấu số như vậy

Chúng tôi nhìn nhau. Ủa, sao trông người này có vẻ quen

-Annie?

-Hermione ?

-Annie, tớ tưởng cậu đã về nhà rồi chứ.

-À, thật ra có vài sự cố nho nhỏ thôi mà. Mà mặt cậu... chuyện gì đã xảy ra vậy

-Thật ra tớ muốn dùng tóc của Pansy Parkinson để trà trộn vào Slytherin thăm dò về người kế vị. Nhưng xui thay đó không phải là tóc của cậu ta mà là lông mèo. Thật xui xẻo!

-Haiz, chúng ta cùng không may mắn. Hy vọng may mắn mà chúng ta đánh rơi có thể lạc đến chỗ của Ron và Harry để hai cậu ấy có thể biết được người kế vị là ai

-Hy vọng vậy

Tôi cùng Hermione trò chuyện thêm một lúc rồi cả hai thiếp đi lúc nào không hay

----

Sáng hôm sau Harry và Ron đến thăm Hermione, nhìn thấy tôi ở giường bệnh bên cạnh hai cậu bạn trông vô cùng bất ngờ

-Annie, có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy

-Không sao đâu Harry , Ron chỉ là một tai nạn nhỏ thôi. Chả sao cả, dù gì ở đây cũng an toàn mà nhỉ

-Tai nạn. Annie, cậu có biết Hogwarts bây giờ rất nguy hiểm không. Từ quái vật, đến sinh vật nguy hiểm rồi đến người bị hoá đá. Nếu có thêm giám ngục nữa chắc Hogwarts sẽ trở thành nơi nguy hiểm hơn cả Askaban luôn quá

Tôi câm nín. Hermione à, cậu có thể làm thầy bói được rồi đấy. Quả nhiên, năm sau cậu sẽ như ý nguyện nhìn thấy được đống giám ngục ấy thôi, lại còn được giám ngục "hôn" nữa chứ!

-Thôi nào Hermione dù gì Annie cũng là bệnh nhân mà

-Cậu nhìn xem cậu ấy có thái độ nào của một bệnh nhân hả. Cậu đếm xem từ năm nhất đến giờ Annie vào bệnh xá bao nhiêu lần rồi hả

Ron câm nín. Quả thật cậu thấy hơi tội cho Annie vì đã bệnh còn bị cằn nhằn. Nhưng trong hai năm mà vào bệnh xá nhiều lần như thế, chắc chỉ có mỗi cậu ấy!

-À, hôm qua đi các cậu có thu thập gì không

Hermione đột nhiên nhớ ra vấn đề chính, nhìn hai cậu bạn. Ron cũng nhớ ra, nhìn tôi ái ngại rồi kể:

-Hôm qua sau khi thâm nhập vào Slytherin, tớ đã hỏi Malfoy rằng cậu ấy có biết ai là người kế vị không. Cậu ta nói biết

-Người đó là ai, là ai vậy

-Cậu ta nói... là Annie

-Hả

Tôi và Hermione đồng thanh

-Ừm... ờ. Lúc đầu tớ cũng có thái độ giống cậu, nhưng sau đó Malfoy kể rằng nó từng được Annie tặng một chiếc cài áo. Mà theo ba nó nói đó chính là trang sức gia truyền nhà Gaunt- cái nôi của Slytherin. Vì thế cậu ta nghĩ cậu là người kế vị đó Annie

-Các cậu, tin tớ chứ

-Annie, cậu thật sự là ai?

-Tớ không biết

Cả căn phòng nơi vào trầm mặc, Harry và Ron nói với Hermione mấy câu rồi về. Nhìn bóng dáng hai cậu bạn đi tôi cười buồn

Haiz, quả thật hai cậu ấy nói không sai, nghi ngờ cũng hoàn toàn đúng. Tôi chính là người nhà Gaunt, là người thừa kế của phòng chứa bí mật. Nhưng tôi không đủ can đảm để nói cho các cậu ấy biết về thân thế thật sự của mình.

Có lẽ, bây giờ mạng sống của tôi và bà nội vẫn quan trọng hơn tình bạn này

Nếu càng nhiều người biết về thân thế thật của tôi sẽ rất nguy hiểm. Xin lỗi Harry, Ron, Hermione. Đành phải che giấu các cậu lần này rồi!

Những nghi ngờ dần nảy sinh, tình bạn này. Liệu có bền lâu?

---

Bình Luận (0)
Comment