[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 74

"Mau chạy đi Annie, rời khỏi quốc gia này, rời khỏi thế giới phù thủy này con mới có thể tìm được bình yên thật sự. Hắn ta sắp trở lại rồi, hãy cùng bà nội rời đi"

-A!

Annie ngồi bật dậy, mồ hôi thấm đẫm cả áo, tiếng thét đánh thức Ginny cùng Hermione. Cả hai người bật dậy chạy về phía giường Annie, liên tục hỏi:

-Annie, cậu có sao không?

-Tớ...

-Ba đêm rồi cậu vẫn duy trì tình trạng như thế này đấy. Nhất định ngày mai tớ phải dẫn cậu đi xuống bệnh xá mới được. Không được cãi đâu đấy, được rồi, uống ly nước ấm này rồi nghỉ ngơi đi

Annie nhận lấy ly nước ấm từ tay Ginny trong khi nghe lời cằn nhằn của cô bạn thân Hermione. Quả thực suốt ba đêm nay cô luôn nghe thấy giọng nói đó quanh quẩn trong giấc mộng của mình.

Lúc đầu, Annie cũng không để ý đến nó, cô nghĩ rằng đó chỉ là nỗi sợ mất đi Cedric bị ám ảnh ngay cả trong giấc mơ, nhưng quá tam ba bận đã nhiều lần trôi qua giọng nói trong giấc mơ ngày càng chân thực hơn và Annie dần tin vào thứ gọi là điềm báo, vì người cảnh báo cho cô chính là ba mẹ, hai người thân đã chết dưới Avada của Voldemort. Chỉ ba ngày nữa vòng thi cuối cùng sẽ được diễn ra, cũng sẽ là nhiệm vụ khó khăn nhất trong cuộc thi.

Nhưng một giấc mơ không thể chứng minh cho điều gì cả, Annie không thể ngăn cản Cedric tham gia cuộc đấu, càng không thể ngăn cuộc thi được diễn ra nhưng điều Annie cần là bây giờ là đảm bảo sự an toàn của Cedric lên mức tối đa. Harry có thể không cần quá lo vì dù cậu ấy đối mặt với những hiểm nguy gì, tinh thần của một Gryffindor cộng hưởng với hiệu ứng nhân vật chính sẽ giúp Harry vượt qua trót lọt, còn Cedric thì không...

Annie khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi. Những ngày sau này có lẽ là những ngày rất dài đây...

-----------------

-Cedric, anh lợi hại thật đấy, em mệt rồi, không đấu nữa đâu!

-Hừ, Annie Gorvandes thật ra em rất mạnh, năng lượng ma thuật cũng vô cùng dồi dào nhưng lại có một khuyết điểm chính là em không thể tập trung hết lượng ma lực tiềm tàng có trong người mình cho từng đòn đánh vì thế khiến em kiệt sức rất nhanh. Nào nào, lại đây anh xoa tay cho, mỏi hết rồi nhỉ

Cedric quả không thẹn với biệt danh gà mẹ khi một lúc có thể làm nhiều việc khác nhau vừa đưa nước cho Annie sau đó lại điều chỉnh tư thế cho cô dựa vào một cách thoải mái nhất bây giờ lại kiêm luôn việc mát xa. Annie tựa vào người Cedric, khẽ hỏi:

-Cedric, nếu bây giờ em nói anh đừng tham gia cuộc thi nữa, liệu anh có làm chứ?

-Có chuyện gì sao ?

-Em... ý em là em có cảm giác không lành

Cedric ngồi thẳng lên, anh đặt tay lên vai cô, cả hai ngồi đối diện nhau. Cedric nghiêm túc nói:

-Annie, anh tin là em hiểu được câu trả lời của anh mà đúng không. Anh tham gia cuộc thi này không phải chỉ là vì bản thân, mà còn là vì Hufflepuff và Hogwarts. Dù không thể hiện rõ ràng nhưng anh biết Hufflepuff chính là học viện bị người khác kinh thường nhất, nhưng nếu anh thắng rồi thì mọi chuyện sẽ khác, mọi người sẽ nhìn nhận lại về nhà của anh. Annie, anh biết em là lo lắng cho anh, nhưng anh không thể bỏ cuộc vào lúc này được, anh hứa với em rằng bản thân sẽ an toàn, em cũng phải tin tưởng anh có được không?

-...được, em tin anh!

-À, em biết về chuyến đi Hogsmeade sắp tới chứ

-Đương nhiên là biết rồi, em còn chuẩn bị hẳn một danh sách những loại kẹo mà mình sẽ mua đấy. Vốn dĩ năm ba mới được đi nhưng em lại qua Đức mất vì thế đây là lần đầu tiên em đến đấy. Cedric, anh có vui lòng làm hướng dẫn viên của em hay không?

Cedric nhìn đến dáng vẻ giả vờ quý phái của Annie khi nhờ vả mà bật cười, đôi tay theo thói quen vò đầu cô bạn gái nhỏ khiến cô bé nhăn mặt cau mày, nhưng Cedric thú thật, biểu cảm đó của cô vô trông vô cùng đáng yêu khiến anh muốn bắt nạt vô cùng

-Cuối tuần này ba mẹ của anh đến Hogsmeade, họ nói muốn gặp em. Annie, có thể đi với anh không?

-Hả... gặp mặt? Nhanh vậy sao??

-Em nghĩ gì thế, chẳng phải đã gặp rồi sao. Ba anh em gặp khi chúng ta đi coi cúp quidditch thế giới còn mẹ anh chẳng phải đã gặp ở hẻm xéo rồi sao vì thế bây giờ gặp lại cũng có sao đâu, chỉ là một bữa ăn cổ vũ thôi mà, em sẽ đi cùng chứ... Annie?

Cedric lại giở trò, anh cố tình hạ thấp giọng thì thầm vào tai Annie khiến cô đỏ mặt. Dù đã quen với chiêu thức này rồi nhưng lần nào Cedric sử dụng là y như rằng cô lại mắc bẫy. Annie Gorvandes, mày thật là không có tiền đồ mà!

-Thôi được rồi. Em về ký túc xá trước đây!

-----------------------------

-Gặp mặt phụ huynh?!

Annie bịt tai ngăn tiếng hét của Hermione cùng Ginny. Hiện tại hai người họ một người ngơ ra còn người còn lại bắt đầu lục tung khắp phòng để tìm trang phục thật đẹp cho Annie "ra mắt nhà chồng tương lai"

-Trời ạ, cái nào cái nào đây. Chị Hermione, chị giúp em xem xem bộ này hay bộ này hợp hơn?

-Màu trắng đi Ginny, màu trắng mang lại vẻ tao nhã thanh cao, như thế chắc chắn phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của phụ huynh hơn

-Nè nè hai người à, còn ba ngày nữa mới gặp mặt mà, cần gì vội thế

Annie bất lực nhìn hai cô gái đang loay hoay chọn này chọn kia kia, ngoài miệng giả vờ từ chối nhưng trong lòng lại rất vui cùng cảm động chết đi được. Annie quả thật đang đau đầu vì không biết phải mặc gì và nói chuyện ra sao. Rất may Ginny đã giúp cô giải quyết vấn đề trang phục cùng Annie bắt đầu giảng giải về "ngôn ngữ giao tiếp khi phỏng vấn" mà cô nàng đã từng đọc khi ở Muggle. Dù "phỏng vấn" cùng "ra mắt" có phần không liên quan lắm nhưng khi nghĩ ở một khía cạnh nào đó cũng có thể áp dụng được. Chẳng phải cũng là hỏi đáp về bản thân cùng gia đình thôi hay sao, và ngoài ra cuộc gặp gỡ này còn đồng thời quyết định tương lai nữa. Annie không tin dựa vào tài năng văn học cùng kinh nghiệm khi liên tục thuyết phục các tòa soạn đọc thử tác phẩm của mình kiếp trước không thể áp dụng trong trường hợp này!

-------------------------

-Hân hạnh được gặp bác Amos, dì Catherine

-Đến rồi sao Annie, mau ngồi mau ngồi. Bọn ta đã gọi một vài món rồi, con muốn dùng thêm gì cứ gọi đi con gái, đừng ngại.

Nói rồi mẹ của Cedric đưa thực đơn đến chỗ của tôi, Annie ngại ngùng định từ chối thì Cedric đã nhanh tay hơn nhận lấy quyển thực đơn rồi nói với người phục vụ bên cạnh:

-Salad cá hồi xông khói, pudding trứng và trà hoa hồng. Cảm ơn

-Thằng bé này, bạn gái chưa gọi mà con đã giành lấy là như thế nào, thật là. Annie, thằng bé hay bắt nạt con lắm sao, cứ nói cho dì, dì sẽ xử nó

Annie ngượng ngùng cúi đầu. Nãy giờ những món Cedric gọi đều là những món mà cô yêu thích, có lẽ người nào đó biết cô sẽ ngượng ngùng vì thế trực tiếp giúp cô nói ra nguyện vọng của mình. Annie cảm thấy ấm lòng, nhưng nhớ đến "nỗi đau" mỗi lần phải sửa lại mái tóc mà anh làm rối của mình thì có chút giận dỗi. Cô giả vờ đáng thương nói:

-Dì Catherine, anh ấy hay ăn hiếp con lắm

Nói rồi Annie cúi đầu xuống giả vờ tủi thân vì thế không nhận thấy được ánh mắt sắc như dao mà Cedric dành cho cô

-Ồ, vậy sao? Vậy em có cần ăn "bắt nạt" nhiều hơn một chút không

Khụ! Bốn người trong phòng lần lượt ngại ngùng vì câu nói mờ ám này, nhưng có lẽ sốc nhất vẫn là bác Amos khi ông bị sặc nước khi nghe đến câu nói này. Thầm cảm thán con trai của mình trưởng thành rồi, khi hè còn ngại ngại ngùng ngùng bây giờ lại trực tiếp nói ra. Ôi trời quả là tuổi trẻ

Một nhà bốn người tiếp tục trò chuyện cho đến hết bữa tối. Vì tuy Diggory cũng là một gia tộc thuần huyết nhưng xuất thân từ Ravenclaw cùng Hufflepuff vì thế họ không câu nệ quá nhiều tiểu tiết cùng lễ nghi, nhờ thế mà bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ. Annie cùng nhị vị phụ huynh nói về những chủ đề vô cùng gần gũi như những thói quen xấu của Cedric hay những ký ức mất mặt của Cedric khi còn nhỏ. Nhìn đến khuôn mặt ngày càng đen của Cedric khiến Annie có cảm giác rằng đây có lẽ là lần cuối cùng bốn người dùng bữa cùng nhau, thật là buồn cười mà, đây là vị học trưởng người người ngưỡng mộ trong lời đồn sao.

-Tạm biệt bác Amos , dì Catherine, hẹn hai người ba ngày sau gặp lại

-Haiz, thật là muốn trò chuyện với con lâu thêm một chút nữa nhưng thời gian lại trôi qua nhanh như thế. Đây là chút quà ta cùng Amos tặng cho con

Annie nhìn đến chiếc hộp trong tay mình, cô ngại ngùng định từ chối nhưng dì Catherine đã nhanh hơn một bước đưa chiếc hộp vào tay cô sau đó nói:

-Đừng ngại, cứ nhận đi con gái. Thật ra món quà này không có đáng là bao, ta nghe nói con đã giúp đỡ Cedric rất nhiều trong cuộc thi mà không phải sao, cứ coi như đây là quà cảm tạ đi. Nếu con từ chối sẽ khiến ta rất tổn thương đấy

Quả nhiên con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Cuối cùng Annie cũng hiểu tuyệt chiêu mang đòn sát thương tuyệt đối kia là ở đâu mà ra, chẳng phải là Cedric học từ dì Catherine đấy sao. Annie trúng sát chiêu đành ngượng ngùng mà nhận lấy chiếc hộp này. Sau đó dì Catherine cùng bác Amos dặn dò Cedric điều gì đó xong độn thổ rời đi. Cô cùng Cedric cũng tản bộ về lâu đài

-Cedric, vừa nãy dì nói gì với anh thế. Có phải là không hài lòng với em không?

-Không phải. Anh không biết là nên vui khi nói em quan tâm đến người khác hay mắng em là đồ hay nghĩ nhiều đây. Ba mẹ của anh vô cùng thích em vì thế mới có bữa ăn này. Hai người họ chỉ nói với anh rằng cô bạn gái tốt như vậy phải giữ cho kỹ, chỉ đơn giản vậy thôi

-Đơn giản vậy sao?

-Tất nhiên rồi! À, em mở quà ra đi. Anh cũng rất hiếu kỳ muốn biết món quà bí mật này là gì đấy

Annie mở chiếc hộp ra, bên trong là đôi khuyên tai vô cùng tinh xảo được đính một viên đá đỏ giống với sợi dây chuyền cùng chiếc vòng mà Cedric đã tặng. Annie cả kinh nhưng cũng khá bất ngờ nói:

-Cedric, món quà này mà không có giá trị lớn bao nhiêu. Nghe em nè, bộ nhà anh có phong tục là dùng đồ gia truyền để làm quà tặng sao?

-Không, chẳng phải anh đã nói em rồi sao. Ba mẹ anh rất thích em vì thế tặng cho em đồ gia truyền là bình thường thôi. Dẫu sao con dâu của họ tốt như thế này mà, biết bao nhiêu người thích chứ

-Hừ, anh chỉ giỏi nịnh!

-Anh đâu có

-Anh có!

Hai người vừa đi dạo vừa cười đùa vô cùng vui vẻ mà không để ý đến có một thân ảnh đen dõi theo họ suốt cả quãng đường. Annie cùng Cedric nhạy cảm cảm nhận được sự khác thường, cả hai quay lại nhưng chẳng có gì cả. Chắc là ảo giác đi, dạo gần đây áp lực quá mà!

Lại là đến trễ. Dù là kiếp trước hay kiếp này, tôi đều đến trễ rồi!

-------

Chuyên mục spoil:

Annie chạm vào chiếc vòng tay, vô tình nhấn vào một hệ thống nào đó, cô bị cuốn vào một vòng xoáy hư ảo

Chiếc vòng này... cư nhiên lại là một khóa cảng!

Bình Luận (0)
Comment