[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về

Chương 8

Khi buổi lễ kết thúc, tôi cùng đoàn học sinh Gryffindor quay trở về ký túc xá. Sau khi được huynh trưởng Percy dặn dò đôi điều thì chúng tôi bắt đầu về phòng ngủ. Vì lượng học sinh của Gryffindor khá nhiều nên sẽ có khoảng 3 học sinh một phòng. Khi đến phòng mình. Tôi chợt nhận ra người bạn cùng phòng trong suốt 7 năm tới của mình là một trong những nhân vật chính- Hermione.

Phòng chúng tôi chỉ có hai người nên có lẽ giường thừa này để lại cho học sinh năm sau. Dù cố gắng hạn chế tiếp xúc với nhân vật chính nhưng tôi không thể không thừa nhận Hermione là một cô gái vô cùng uyên bác và đáng yêu. Tôi và Hermione có rất nhiều chủ đề chung để nói như những câu thần chú hay một vài phù thuỷ nổi tiếng vì thế chúng tôi nhanh chóng trở thành một đôi bạn thân thiết

Haizz, tinh thần của tôi thật "thép"

---------

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy bởi tiếng reo của chiếc đồng hồ từ giường của Hermione. Sau khi chuẩn bị xong cho mình thì tôi lay cô bạn dậy. Đợi Hermione khoảng 10 phút rồi tôi và cô ấy cùng nhau đi đến Đại sảnh đường dùng bữa sáng

Tiết học đầu tiên là tiết biến hình của chủ nhiệm nhà chúng tôi- giáo sư McGonagall. Bà nổi tiếng là vị giáo sư công bằng và nghiêm khắc nên tôi và Hermione cố gắng hoàn thành bữa sáng thật nhanh rồi đến lớp học

Khi đến lớp. Chúng tôi chẳng thấy cô đâu mà chỉ thấy một chú mèo đang nằm trên bàn. Đương nhiên vì đã đọc Harry Potter nên tôi biết rằng đây chính là Animagus của giáo sư. Vì thế tôi bảo Hermione cùng mình cúi chào rồi vào chỗ. Hermione thấy vô cùng thắc mắc tại sao phải chào con mèo đó, nhưng cô tin rằng Annie sẽ không lừa mình nên cô đã làm theo

Chờ một lúc sau, khi thời gian vào lớp đã bắt đầu thì Ron Weasley và Harry Potter mới đến lớp. Hai người họ bị giáo sư McGonagall khiển trách một hồi. Sau đó bà bắt đầu lớp:

-Đầu tiên ta sẽ cộng 10 điểm cho nhà Gryffindor vì trò Gorvandes và trò Granger đã tinh tế nhận ra phép biến hình của ta

Nghe giáo sư khen, Hermione quay lại cho tôi một ánh nhìn tán thưởng. Tôi cười với cô bạn và bảo đó chỉ là trực giác của tôi mà thôi

Buổi học hôm nay là học về cách biến que diêm trở thành một cây kim.

Rõ ràng tôi có cảm giác là bản thân mình làm được nhưng nguồn ma thuật trong tôi lại như có một bức tường vô hình cản trở. Nhưng sau mười lần nỗ lực tôi đã thành công biến que diêm trở thành một cây kim, tuy chưa hoàn mỹ lắm nhưng về cơ bản thì tôi đã thành công, quái lạ, rõ ràng ở nhà tôi đã thực hiện câu thần chú này rất nhiều lần rồi mà, tại sao?

Sự kỳ lạ này bắt đầu từ khi tôi đến Hogwarts, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì, hay nói đúng hơn ai đã làm việc này?

Khi dừng suy nghĩ của mình và nhìn qua bên cạnh, tiếp bước tôi chính là cô bạn Hermione, cô bạn đã thành công biến que diêm thành một thứ không phải diêm. Dù không hoàn hảo nhưng chúng tôi cũng đã khiến cô McGonagall thưởng cho mỗi đứa 5 điểm.

Từ buổi học đầu đã giúp cho nhà kiếm được 20 điểm, tôi và Hermione vui vẻ trò chuyện cùng nhau trong lúc đến lớp bùa chú, bỏ qua nghi vấn đang ngày càng dấy lên trong lòng tôi. Có lẽ, tôi phải đi gặp hiệu trưởng Dumbledore để hỏi thử mới được.

Sau lớp bùa chú có lẽ chính là địa ngục của Gryffindor, lớp độc dược của chủ nhiệm nhà Slytherin-Severus Snape

Giáo sư Snape theo đánh giá của tôi là một người lạnh lùng và cực kỳ độc miệng. Khi thầy bước vào lớp, Gryffindor và Slytherin không hẹn mà cùng nhau im lặng, có vẻ uy phong của giáo sư này cũng thật lớn a

Giáo sư đến vừa vặn lúc chuông báo giờ học vang lên, ông cất giọng trầm trầm nói:

-Chúng bây tới đây là để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. Vì trong lĩnh vực này không cần phải vun vẩy đũa phép nhiều, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta cũng không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những phản ứng khi nấu dược, cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được những tinh hoa từ những liều độc dược. Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết với điều kiện tiên quyết là chúng bây không phải là một lũ đầu bò, chỉ toàn cỏ lắc trong não.

Sau bài diễn văn đầy đe doạ, chúng tôi đồng loạt im lặng. Giáo sư bắt đầu điểm danh. Thì dừng lại trước cái tên Harry Potter:

-Chà chà, Potter, một tên tuổi mới nổi được người người ngưỡng mộ hãy cho ta biết thêm rễ bột lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì sẽ thu được gì ?

- Thưa giáo sư, em không biết

Potter chần chừ một lúc, rồi lúng túng trả lời. Cả dãy Slytherin ai nấy đều nhịn cười tới mức vai run bần bật, quả thật là những con người kiêu ngạo mà, chỉ là không biết thôi có cần làm quá thế không. Potter đã sống với Muggle từ bé nên những kiến thức về thế giới phù thuỷ hiển nhiên là cậu ấy chẳng biết rồi, chẳng giống với mấy người từ bé đã chơi trò học trước ( e hèm, Annie à, cô cũng học trước đấy nhá)

-Chà chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu ! Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một viên ngưu hoàng thì mi sẽ tìm ở đâu ?

-Thưa giáo sư, em không biết

Đương nhiên là Harry Potter không biết rồi! Sao cứ làm khó cậu ấy thế nhỉ. Sao không mời Granger kế bên cô tôi kìa. Cô ấy đã giơ tay cao đến mức sắp chạm trần nhà luôn rồi kìa! Hừ, rõ ràng là tìm cớ trừ điểm Gryffindor chứ gì!

-Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao ?

Trời ơi. Annie hiện giờ thật muốn đứng dậy đập bàn. Cậu ta đã nói không biết rồi sao cứ hỏi mãi thế. Aaa

-Potter, cây mũ thầy tu với bả chó sói khác nhau ở chỗ nào ?

Thôi tôi cam chịu rồi. Haizz, tội nghiệp Potter

-Em không biết. Em nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy ?

Cuối cùng cũng có người để ý đến cô bạn cùng bàn đáng thương của tôi rồi sao. Nhìn đi, tay cô ấy đã gió cao đến nỗi chạm trần nhà rồi!

Giáo sư Snape nạt Hermione:

-Ngồi xuống !

Tiếng cười của Slytherin ngày càng rõ rệt, haizz, có lẽ không chữa được nữa rồi.

-Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter. Rễ bột lan nhật quang khi cho vào dung dịch ngải tây sẽ tạo thành một thứ thuốc ngủ mạnh mang tên cơn đau của cái chết đang sống. Còn ngưu hoàng được chế biến từ bao tử dê, có khả năng giải hầu hết các loại chất độc. Cây mũ thầy tu và bả chó sói đều là một, còn được gọi là cây phụ tử. Chúng bây còn chần chừ gì nữa mà không chép vào tập

Ngay lập tức, tiếng sột soạt vang lên, chúng tôi đồng loạt ghi chép những thứ giáo sư vừa nói, có trời mới biết tiết học này kinh khủng như thế nào đâu!

Bài thực hành hôm nay, đúng như trong nguyên tác chính là chế tạo độc dược chữa trị mụn nhọt.

Tôi đương nhiên làm chung với Hermione. Cả hai chúng tôi vô cùng ăn ý thực hiện công việc của chính mình. Tôi sơ chế nguyên liệu và Hermione trông chừng nồi vạc. Nói thật, kiếp tôi dở tệ ở bộ môn hoá nên ngoài lý thuyết ra thì tôi khá dốt ở mảng thực hành. Nhưng có lẽ ít nhất cũng không phải là sát thủ vạc như Longbottom

Sau khi hoàn thành, chúng tôi chia đều vào bốn lọ thủy tinh rồi xếp lên giá. Giáo sư Snape đi qua nhìn một chút rồi gật đầu. Quả nhiên nếu không phải là Slytherin, một ánh mắt của ông ấy cũng được coi là xa xỉ!

Buổi còn lại chúng tôi không có tiết nên Hermione rủ tôi vào thư viện. Tôi vốn dĩ không có niềm yêu thích mãnh liệt với sách đâu nhưng tôi cần phải tìm hiểu nguyên nhân về sự bất ổn trong dòng chảy ma thuật trong mình vì thế mà tôi nhận lời Hermione cùng đến thư viện

Hôm nay có lẽ là một ngày khá may mắn đối với tôi. Tôi đã gặp lại anh Cedric

-Chào Annie, ngày đầu ở Hogwarts của em thế nào

-Em cũng ổn lắm ạ. Ở Gryffindor em đã quen được cô bạn tên Hermione, bạn ấy vừa thông minh lại đối xử tốt với em vô cùng

-Vậy sao. Tuy khá tiếc nuối vì không được cùng nhà với em nhưng so với Slytherin thì Gryffindor quả thực là một lựa chọn không tồi đâu

-Vậy sao. Mà anh Cedric này. Anh có biết gì về nguồn dao động ma pháp không. Giống như là chứng bệnh nào đó khiến nguồn ma pháp bị tắc nghẽn không vận hành bình thường ấy ạ

-Hưʍ... anh chưa nghe qua chứng bệnh này bao giờ. Mà tại sao em lại hỏi như vậy, em gặp vấn đề gì à

-À, dạ không. Tại vì em đọc trong sách thấy có nhân vật bị như thế nên mới hiếu kỳ hỏi anh thôi ạ

Tôi và Cedric cứ trò chuyện với nhau như thế, anh ấy rất quan tâm khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm lòng. Quả là một đàn anh tốt bụng.

Sau cuộc trò chuyện Cedric- một thiên tài thảo dược học. Tôi đã có thể cơ bản xác định được rằng vấn đề của tôi đây không phải là một cơn bệnh mà chắc chắn là một loại bùa chú.

Tôi... rốt cuộc phải làm sao đây...

Thật

Kinh

Khủng

!!!!!!!!

Bình Luận (0)
Comment