Chap 86: Trận chiến cuối cùng
-Mau đưa con bé vào bệnh xá gấp. Trời ạ cái gì thế này, tại sao lại bị thương như thế thật là ra tay độc ác mà
Annie mơ mơ hồ hồ nghe được những âm thanh hỗn loạn, rồi cô được đưa đi đâu đó, được ai đó cho uống một loại nước gì đó có vị rất kinh tởm. Nhưng rất nhanh những cơn đau đã dần được xoa dịu mà thay bằng sự chữa lành từ sâu trong tâm hồn. Annie mở đôi mắt ra, hơn nheo mắt vì chưa thích ứng được với ánh sáng
-Annie tỉnh rồi, bà Promey!
-Cedric? Em đang ở trên thiên đường sao?
Cedric xoa đầu cô gái đang nằm trên giường bệnh, khẽ xoa mái tóc rối cho cô gái anh thương
-Ngốc ạ, em đang ở Hogwarts, mọi chuyện ổn rồi anh ở đây
Annie nhìn người trước mặt, Cedric vẫn như vậy vẫn đẹp trai vẫn...
Khoan đã!
-Cedric, tại sao anh còn nhớ em là ai?
Cedric bật cười, búng nhẹ trán cô gái nhỏ trên giường bệnh, nhẹ nhàng giải thích với cô:
-Cô ngốc ạ, em nghĩ câu thần chú đó có thể trúng anh được hay sao. Anh từ lâu đã nhận ra rồi
-Quả là không thể qua mắt được anh... Khoan đã, Voldemort sắp tấn công Hogwarts rồi. Anh mau báo cho các giáo sư đi
-Không sao không sao, nhóm người Potter đã về Hogwarts rồi, em nhìn đi không sao đâu
Nói rồi Cedric chỉ ra ngoài cửa sổ, theo hướng tay của anh, cô dần thấy những bùa chú được phóng lên trời bao vây lấy cả Hogwarts, lớp màn màu xanh biếc tuyệt đẹp. Nhưng Annie dám chắc rằng nó chỉ có tác dụng với những tử thần thực tử cấp thấp, không phải những kẻ như Voldemort.
Annie nhanh chóng đứng dậy, Cedric ngồi bên cạnh hoảng hốt đỡ lấy cô để ngăn cô bạn gái nhỏ của mình lại, đây không phải là lúc để mạo hiểm đâu
-Annie, em đang rất yếu. Cứ ở trong bệnh xá, anh sẽ ở bên cạnh em. Trận chiến đó không phù hợp với em đâu
-Cedric, em phải ra ngoài, lớp phòng hộ đó không đủ với Voldemort. Em đã ổn rồi, em hứa sẽ ra một chút rồi quay trở lại ngay, xin anh đấy
Cedric im lặng nhìn đến đôi mắt đỏ của Annie, đôi mắt của cô ánh lên niềm quyết tâm mãnh liệt. Cedric giơ tay đầu hàng, anh khẽ đỡ Annie dậy sau đó dìu cô đi xuống đại sảnh đường. Dòng học sinh hoảng loạn chạy thành từng đoàn, Annie cùng Cedric khó khăn để đi xuống. Cô nhìn thấy Draco xuất hiện cùng đoàn người rồi lôi Grabber cùng Goyle đi đâu đó. Hermione cùng Ron dắt tay nhau với chiếc cốc trong tay, nếu Annie không lầm đó chính là một trong những trường sinh linh giá của Voldemort. Có lẽ hai đang đi tìm vũ khí để phá hủy trường sinh linh giá đó đi.
-Annie, sao trò còn xuống đây, trò vẫn đang rất yếu.
Giáo sư McGonagall nhìn thấy cô học trò nhỏ của mình mệt mỏi từ đại sảnh đường đi xuống thì nhíu mày, hơn ai hết bà hiểu rõ được tình trạng của cô, và bà không muốn lại khiến cho thêm một học sinh nào của mình lại chết đi nữa, nhất là đối với trận chiến khốc liệt này đang diễn ra
-Không sao ạ, chỉ là giúp sức một chút thôi rồi em sẽ trở về bệnh xá ngay ạ. Em cũng không hy vọng trận chiến vừa bắt đầu thì bản thân mình đã ngã xuống đâu.
-Trò định làm gì?
Annie bước lên một bước, cô nắm chặt đũa phép của mình rồi nhắm mắt lại, trong cuốn "Hogwarts: Một lịch sử" đã từng nói rằng Hogwarts chính là thuộc quyền sở hữu của bốn nhà sáng lập trong đó có Salazar Slytherin. Ông đã xây dựng ra một hệ thống phòng hộ bảo vệ cho Hogwarts khỏi những cuộc chiến. Annie tin chắc hệ thống đó không chỉ có phòng chứa bí mật, lỡ như cuộc chiến diễn ra khi không có ai biết xà ngữ thì sẽ như thế nào.
"Hỡi Hogwarts, kẻ sáng lập đã trở về. Hogwarts đang gặp nguy hiểm, hãy giải phóng tất cả khả năng của ngươi"
Ánh sáng phóng ra từ đầu đũa Annie, một cơn địa chấn mạnh rung lên khắp lâu đài. Tất cả nhân vật trong bức tranh đều được giải phóng và lần lượt đi ra, vây quanh lối vào. Lúc đó các nhánh dây leo từ mặt đất trồi lên tạo thành một lớp khiên vững chắc. Cấu trúc của Hogwarts rất nhanh được thay đổi, các cánh cổng ra vào lần lượt bị lấp đi, chỉ còn lối vào duy nhất chính là lối mà Annie đang đứng hiện tại và các khu vực khác rất nhanh đều mọc lên những cây gai, từ sân quidditch cho đến bờ hồ đen. Có thể nói là dù không muốn vẫn chỉ còn một lối đi độc nhất có thể xông vào, cũng chính là nơi canh gác của các thành viên cấp cao của hội phượng hoàng, trừ khi người đó có thể bay vào lâu đài mà thôi.
Tử xà khổng lồ đồng thời trườn ra khỏi căn phòng chứa bí mật, gây nên một cơn địa chấn. Các học sinh và giáo viên đồng loạt hoảng hốt nhắm hai mắt, Annie nhìn đến tử xà Basilisk, thấp giọng dặn dò nó vài câu bằng xà ngữ rồi quay sang trấn an những người khác:
-Không sao, Tử xà sẽ không làm hại mọi người
Câu thần chú kết thúc, mọi người ngạc nhiên nhìn Annie. Cô cũng không quan tâm nhiều lắm. Chỉ khẽ dựa vào người Cedric, nhờ anh dìu về lại bệnh xá trong ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hiếu kỳ của nhiều người.
Annie quay trở lại bệnh xá, cô cần thêm một khoảng thời gian nữa để nghỉ ngơi, cô biết rất nhanh nữa Voldemort sẽ đến, nhưng Annie vẫn chưa sẵn sàng cho một cuộc chiến tiếp theo. Annie ra hiệu cho Cedric, anh cũng vô cùng hiểu ý mà tung ra những bùa phòng hộ quanh hai người, cô ngồi thẳng lưng khoanh hai chân lại với nhau rồi rơi vào trạng thái thiền định. Chỉ có khi tâm tịnh thì hệ thống ma pháp mới có thể tuần hoàn một cách hiệu quả nhất như thế cơ thể của cô mới có thể hồi phục nhanh hơn.
Annie mất ý thức về không gian xung quanh mình nhưng cô cảm thấy không hoảng sợ, vì hơn ai hết Annie biết rằng bên cạnh cô vẫn có người sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá. Cảm giác được người khác bảo vệ... cũng không tồi lắm nhỉ
_______________
Annie mở mắt ra một lần nữa, cảnh sắc ngoài cửa sổ bây giờ tuy là một ngày sáng nhưng tất cả chỉ còn lại đống điêu tàn hoang phế. Lớp phòng hộ bị vỡ tung, những sợi dây leo bị cắt đứt thành nhiều mảnh, những cái xác của học sinh cùng tử thần thực tử được nằm rải rác khắp nơi. Cedric cũng đồng dạng ngồi nghỉ ngơi tại giường bên cạnh, bệnh xá cũng đã bị phá hủy không nhẹ, chỉ có duy nhất chiếc giường mà cô đang ngồi là còn nguyên vẹn. Annie nhìn Cedric hỏi anh:
-Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
-Voldemort đã phá vỡ lớp phòng hộ của ta, tử thần thực tử tràn vào. Thật may vì những kẻ đến bệnh xá chỉ là tôm tép vì thế anh mới có thể miễn cưỡng giải quyết...
Cedric chưa nói dứt lời thì ở phía cổng chính vang lên giọng nói đáng sợ của Voldemort
-Harry Potter đã chết!
Annie cùng Cedric hoảng loạn khi nghe đến điều này. Harry chết rồi sao? Nhân vật chính chết rồi trong khi phản diện vẫn còn sống nhăn răng, chẳng lẽ kết thúc của Harry Potter lại là BE sao. Không thể nào...
Annie cùng Cedric chạy theo dòng người ra cổng chính xem xem chuyện gì đã xảy ra. Hiện tại Annie đã hồi phục được ít nhiều tuy nhiên để chiến đấu với Voldemort thì vẫn là một trận chiến khập khiễng. Cả hai chạy xuống cổng chính, Annie hoảng hốt nhìn thấy được thân xác của Harry đang được bác Hagrid ôm vào lòng đi cùng với đội quân tử thần thực tử cười khoái trá, Voldemort vô cùng đắc thắng mà nói:
-Được rồi nào hỡi những học sinh ưu tú của ta. Gia nhập với ta, ta sẽ cho các ngươi những quyền lợi mà các ngươi không thể cảm thụ được
Những tiếng xì xầm vang lên, đứng giữa chốn đông người hơn ai hết Annie rõ ràng rằng mọi người đang do dự. Phải rồi, họ chỉ mới là những cô cậu mười mấy tuổi, họ còn cả một thanh xuân dài dằng dẵng phía trước, mọi người không chỉ vì thứ gọi là"công lý" mà hy sinh tất cả được. Harry Potter đã chết, chúa cứu thế, người duy nhất có thể đánh bại Voldemort đã chết. Thế cục đã rõ, ai là người chiến thắng đã được tiết lộ. Annie xanh mặt, chẳng lẽ là do "hiệu ứng cánh bướm", sự xuất hiện của cô mới khiến Harry thất bại trước kẻ thù, hiệu ứng cánh bướm đã chuyển giao vai trò. Voldemort phải bị tiêu diệt, nếu không công sức tiêu diệt bảy trường sinh linh giá của nhóm người Harry là vô dụng rồi sao. không thể được, kết thúc vẫn phải đi vào đúng quỹ đạo của mó, vậy người có nhiệm vụ tiêu diệt kẻ phản diện cuối cùng thay cho Harry Potter chính là... là người không có trong mạch truyện gốc, Annie Gorvadnes.
Annie hít một hơi thật sâu rồi tiến lên một bước, các giáo sư và bạn học chung nhà đều đồng loạt hướng ánh nhìn đến phía cô, có người hoảng loạn, có người lại bất ngờ. Annie khẽ kéo đôi bàn tay của Cedric đang cố níu lấy mình ra, một bước, rồi lại một bước tiến lên. Khi đi lướt qua Draco, dù mọi người không biết cô đã nói điều gì nhưng Draco đã nghe rất rõ "hỗn loạn được tạo ra, lập tức cùng gia đình tránh đi. Qua vài năm hãy trở lại, đó là biện pháp duy nhất để sống sót. Draco, cảm ơn vì tất cả."
Sau khi xác định được Draco đã tiếp thu ý của mình, Annie tiếp tục tiến lên, khẽ nở một nụ cười mà bản thân cảm thấy "quý tộc" để hướng ánh nhìn đến kẻ kia. Nhưng hắn ta dường như rất nổi giận, nhưng lại không nhịn được đắc ý mà châm chọc:
-Ồ, đây chẳng phải là Annie sao. Xem ra một vài "crucio" đã giúp người nhận ra nhiều điều rồi sao. Nhưng quả thật ngươi cùng gia tộc Gorvandes đã nhận ra quá muộn. Nếu ngay từ đầu các ngươi chịu phục tùng ta, bà nội, ba và mẹ của ngươi sẽ không phải chết. Đáng tiếc, đáng tiếc. Dù sao chúng ta cũng là người nhà mà nhỉ cháu gái của ta, Annie Gorvandes, à không là Annie Gaunt mới đúng
Những tiếng xì xầm phía sau lại càng vang vọng hơn. Có rất nhiều người kinh ngạc nhìn đến Annie, cũng có một vài tân sinh Gryffindor nhìn cô với ánh mắt địch ý. Giáo sư Mcgonagall cũng bất ngờ không kém, bà thậm chí đã lùi về sau hai bước. Hermione cùng Ron cũng khá bất ngờ, tuy nhiên khi xâu chuỗi các sự kiện từ đôi mắt đỏ đến những câu thần chú kỳ lạ mà Annie hay sử dụng, không quá khó để đoán được ít nhiều thân phận của cô bạn thân. Bây giờ điều duy nhất họ lo lắng là Annie định làm gì, Hermione nắm chặt tay Ron, cả hai người thầm cầu nguyện Annie sẽ không mất kiểm soát mà làm điều gì dại dột, kể từ khi nghe tin bà nội mất, Annie đã làm quá nhiều điều khiến hai người họ kinh ngạc. Nhận Gellert Grindelwald làm sư phụ, trực tiếp gϊếŧ chết và chặt đầu các tử thần thực tử cấp cao. Còn trước trận chiến với Hogwarts trực tiếp xông vào tiêu diệt hơn một phần năm lực lượng của Voldemort chỉ với vài người. Khiến hắn mất đi một phần lực lượng trọng yếu. Annie đích xác là một người quá dũng cảm, nhưng điều đó lại khiến cho Hermione cùng Ron lo sợ họ Đã mất đi một Harry, và chỉ một thôi đã là quá đủ rồi!
-Ngươi sai rồi. Ta quả thực là một Gaunt, nhưng ngươi không phải. Voldemort, ngươi là một Riddle, tên của ngươi là Tom Marvolo Riddle, không phải là Tom Marvolo Gaunt. Một kẻ điên cuồng tham sống sợ chết như ngươi đừng bao giờ thừa nhận mình là người của gia tộc Gaunt, đó là một sự sỉ nhục đến tận cùng. Suy cho cùng một kẻ máu lai thấp hèn tham sống sợ chết như ngươi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngoại đạo, mẹ của ngươi sớm đã bị trục xuất khỏi gia tộc. Vì thế đừng bao giờ nhận mình là người của Gaunt, cũng đừng nhận họ hàng với ta. Tom Marvolo Riddle, ngươi, căn bản không xứng!
Mọi người có mặt tại hiện trường lúc đó đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Annie Gorvandes quả thực quá can đảm. Cô ta liên tục nói ra những điều cấm kỵ của Voldemort, lại dùng giọng điệu chế nhạo coi thường đối với hắn. Lần này tia lý trí cuối cùng của hắn ta đã biến mất, khuôn mặt trắng bệch đó hiện lên vẻ hung ác, dù cho Serena có muốn bảo vệ con bé này, nhưng nó không được phép tồn tại nữa, nó đã chạm đến giới hạn của hắn quá nhiều lần! Cầm chiếc đũa phép cơm nguội trên tay, hắn cùng Annie đồng thời hô lên câu thần chú:
"Avada Kerva!"
"Avada Kerva!"
Hai luồng ma lực mạnh mẽ va chạm vào nhau, tạo ra một cơn nổ lớn. Nhóm phù thuỷ cùng tử thần thực tử ăn ý lùi ra sau yểm trợ. Hai bên sau khi tránh được vụ nổ thì lao đến tấn công. Lựa thời cơ hỗn loạn đó, Draco tiến về phía Narcissa cùng Lucius, khẽ nói một vài câu rồi một nhà ba người độn thổ đi, biểu thị rằng đối với cuộc chiến này gia tộc Malfoy không hề có can dự! Harry cùng lúc đó cũng tỉnh dậy từ trên tay Hagrid, những người ủng hộ hội phượng hoàng lúc ấy mừng rỡ hô vang. Voldemort đã chú ý đến Harry, ông ta dừng trận chiến với Annie rồi độn thổ biến mất. Annie toang đuổi theo nhưng đã có một kẻ khác nhanh hơn chặn lấy cô, đó là cánh tay phải đắc lực chúa tể hắc ám, Silver!
-Tránh ra!
-Muốn đi tìm ngài, phải bước qua xác ta trước đã!
-Được, đây là ngươi ép ta!
—————
Hú hú cuối tuần ráng ngoi lên viết cho mọi người. À, có lẽ mấy bạn vẫn chưa hình dung được Annie trong tưởng tượng của mình như thế nào đúng không. Mình đã cố gắng nghiên cứu cách sử dụng artbreeder để thử "vẽ" nên hình tượng Annie cho các bạn cùng xem~ (ui màu mắt là đỏ nhưng do mình lỡ tay quá lố nên nó thành đỏ sậm luôn)