[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 11

Lúc Minh đang chuẩn bị tiến vào phòng ngủ thì đột nhiên...

- Minh!!! – Tiếng Hermione vang lên

Minh quay lại và thấy Hermione đang ôm ngực thở hổn hển thì ngạc nhiên hỏi

- Có chuyện gì thế Hermione?

- Có phải... có phải cậu ếm bùa cây chổi của Harry không? – Hermione nức nở hỏi, trong đôi mắt to dường như sũng nước

- Làm gì có chuyện đó – Minh sửng sốt trả lời

- Nhưng Ron nói ... – Hermione nói ra lời kể của Ron

- Ha ha ha... – Minh đột nhiên cười phá lên – trời ạ, ai nói với các cậu là đứng nhìn và lẩm bẩm là nguyền rủa?

- Không phải sao

- Tất nhiên không phải. Cậu đến thư viện, mượn quyển bùa phép và giải bùa, xem phép thuật ngăn trở Impediment Jinx nhé.

- Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi – Hermione lẩm bẩm

- Được rồi. Lúc đó, Harry bị ếm lời bùa Hurling hex, và mình chỉ cố phá phép mà thôi. À, lúc đó, ngoài mình và người ếm bùa lên Harry, còn một người nữa cũng cố ra sức cứu Harry đấy

- Thật sao, ai thế? – Hermione hỏi

- Không biết. Thôi, nín đi – Minh dịu dàng dùng tay lau mấy giọt nước mắt trên mặt Hermione – để tớ đưa cậu về nhé

Minh đưa Hermione về đến tận chỗ bà béo mới quay lại nhà của nó. Hermione cũng kể lại lời của Minh với Ron và Harry, và cả 3 đứa cứ suy nghĩ mãi ai là người cố cứu Harry ngoài Ngọc Minh(bởi vì bọn nó đã mặc định thầy Snape là người hại nó rồi).

----------

Sắp đến lễ Giáng sinh. Vào một buổi sáng giữa tháng mười hai, cả trường Hogwarts choàng tỉnh giấc, thấy khắp nơi đã bị tuyết trắng phau phủ dày cả thước. Mặt hồ đông cứng, và hai em sinh đôi nhà Weasley vừa bị phạt vì đã phù phép cho mấy trái cầu tuyết cứ lăn tròn theo giáo sư Quirrell, rồi cho nẩy lên đằng sau tấm khăn vành của ông. Bọn cú xông pha trong bão tuyết để đưa thư đã được lão Hagrid điều dưỡng cho lại sức trước khi có thể bay đi tiếp.

Ai ai cũng nôn nóng trông mong cho sớm đến kỳ nghĩ lễ. Những ngày này, căn phòng sinh hoạt nhà Gryffindor và Đại Sảnh Đường vang lép bép tiếng than củi cháy trong lò sưởi, nhưng các hành lang lại lạnh cóng, Những cơn gió cắt da cứ rung lắc cửa kiếng các phòng học. Thê thảm nhất là chuyện lớp của thầy Snape lại nằm ở dưới tầng hầm. Ở đó bọn trẻ thở ra khói mịt mờ, và cố đứng càng sát cái vạt nóng của mình càng tốt. Một hôm, trong lớp học Độc dược, Draco Malfoy lên tiếng:

- Tao thấy thiệt là tội nghiệp cho mấy đứa phải ở lại trường, gia đình không thèm đón tụi nó về ăn Giáng sinh.

- Nè, Malfoy, ta cũng không có nhà để về đấy – Ngọc Minh trầm giọng nói

- Ặc, tao không nói mày, Minh, tao nói... thôi, bỏ qua đi – Malfoy cố giải thích, nhưng nhìn ánh mắt của Minh, cuối cùng nó lại thôi

Kể từ trận Quidditch mà Gryffindor chiến thắng Slytherin, Malfoy càng ngày càng khó chịu hơn. Cay cú về chuyện Slytherin thua trận, Malfoy đã tìm cách chọc cười thiên hạ bằng cách kể chuyện bịa là một con ếch mồm to sẽ thay thế Harry ở vị trí Tầm thủ trong trận đấu kế tiếp như thế nào. Rồi khi thấy chẳng ai thèm cười, bởi vì ai cũng phục lăn vụ Harry trị được cây chổi giở chứng, thì nó càng tức giận và đố kỵ, quay ra châm chọc Harry về việc cậu bé không có một gia đình riêng.

Sau buổi học, xảy ra một sự cố nhỏ, Malfoy châm chọc Ron và suýt nữa thì 2 đứa đánh nhau. Đúng lúc đó thầy Snape đi ngang qua và tất nhiên, nhà Gryffindor bị trừ 5 điểm. Ron gầm gừ, còn Harry thì nói

- Tớ ghét cả hai: cả thằng Malfoy lẫn lão Snape.

Minh tiến lại, ôm vai của Harry và Ron, cười nói

- Thế tớ thì sao, có ghét tớ không

Harry nói

- Cậu là người bạn duy nhất của tớ ở Slytherin, cảm ơn đã cứu tớ, Minh. Tớ nợ cậu mạng sống

- Không sao đâu, chúng ta là bạn mà – Minh cười híp mắt nói

- Đúng vậy, chúng ta là bạn

Lão Hagrid bảo:

- Thôi, vui lên đi, sắp đến lễ Giáng sinh rồi. Ta định nói với các cháu cái gì nhỉ… À, đi theo ta vô Đại Sảnh đường ngó một cái đi!

Cả bốn đứa bèn theo lão Hagrid cùng cây thông của lão vô Đại Sảnh đường. Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang bận bịu trang hoàng trong đó.

- À, bác Hagrid! Bác đặt cái cây cuối cùng ấy vô góc kia được không?

Sảnh đường trông thật lộng lẫy. Những tràng hoa và dây tầm gởi giăng mắc khắp tường và có không dưới một tá cây thông chóp nhọn đứng khắp phòng, một số cây lấp lánh như trái cầu nhỏ, một số khác lung linh hàng trăm ngọn nến đã được thắp lên. Lão Hagrid hỏi Hermione:

- Còn mấy ngày nữa thì cháu về nhà nghỉ lễ?

Hermione đáp:

- Ngày mốt cháu đi rồi… À, bác hỏi cháu mới nhớ ra … Harry! Ron! Minh! Còn nửa giờ nữa mới ăn trưa, vậy tụi mình vô thư viện đi!

- Ờ, đúng rồi đó.

Ron cố lắm mới dứt được mắt khỏi giáo sư Flitwick: Ông đang dùng một cây đũa phép, làm tuôn ra một đống quả cầu bằng vàng, rồi treo chúng lủng lẳng lên cành cây thông mới đem đến. Lão Hagrid theo bọn trẻ ra khỏi Sảnh đường.

- Vô thư viện hả? Nghĩ lễ tới nơi mà còn vô thư viện. Tụi bay chăm dữ à nghen.

Harry tươi cười giải thích:

- Đâu phải tụi con vô đọc sách học bài. Tại vì từ khi bác nói đến cái tên Nicolas Flamel, tụi con đâm tò mò muốn biết ông ấy là ai.

Lão Hagrid có vẻ sửng sốt.

- Tụi bay… cái gì?… Nghe đây nè…Ta dặn tụi bay rồi… dẹp cái vụ đó đi. Con chó có canh giữ cái gì thì cũng không dính dáng tới tụi bay hết!

Hermione nói:

- Tụi con chỉ muốn biết Nicolas Flamel là ai thôi mà!

Harry đế thêm:

- Nếu mà bác nói cho tụi con biết thì có phải đỡ mất công rắc rối không? Tụi con đã tra cứu hàng trăm quyển sách rồi mà vẫn không tìm thấy ông ấy ở đâu cả… Bác chỉ cần gợi ý một tí xíu thôi… Con nhớ là con có đọc thấy tên ông ấy ở đâu rồi thì phải.

Nhưng lão Hagrid vẫn lạnh nhạt :

- Ta sẽ không nói gì cả.

- Vậy thì tụi con đành phải tự lần mò thôi!

Minh buồn cười nhìn đám nhóc này (mặc dù thân xác này của nó cũng chỉ là 1 thằng nhóc mà thôi), đồng thời cũng không muốn suốt ngày chôn xác trong thư viện, liền nói

- Nicolas Flamel, nhà giả kim thuật nổi tiếng, bạn vong niên của cụ Dumbledore, tác giả duy nhất của hòn đá phù thủy

Cả 3 con sư tử con há hốc miệng, tròn mắt nhìn Minh. Trong lòng cười thầm, nhưng Minh giả vờ ngạc nhiên nói

- Đừng nói các cậu không ăn sô cô la ếch nhái chứ – rồi nó búng tay một cái, 1 tấm thẻ xuất hiện trước mặt bọn nhóc nhà Gryffindor

Tấm thẻ có hình giáo sư Dumbledore và mặt sau có viết: cụ Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đánh bại phù thuỷ Hắc ám Grindelwald vào năm 1945; khám phá ra mười hai cách sử dụng máu rồng, và nhờ tác phẩm của cụ về thuật giả kim soạn chung với người cộng tác là Nicolas Flamel!

- Mình biết rồi, mình biết rồi – Hermione kêu lên, vội vàng kéo 3 thằng con trai chạy đến thư viện, lấy ra 1 quyển sách khổng lồ, giở soành soạch rồi chỉ vào sách nói - Đây rồi, các cậu xem nè

Trong sách có viết :

“Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử.

Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch. Cụ Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi.)”

- Hiểu chưa?

Hermione hỏi, khi Harry, Ron và Minh đọc xong.

- Nhất định là con chó ba đầu đang canh giữ Hòn đá Phù thuỷ của cụ Flamel! Mình chắc là cụ đã nhờ cụ Dumbledore giữ dùm, bởi vì hai người là bạn bè, vả lại cụ biết có người muốn cướp nó. Chính vì vậy mà Hòn đá đã được đem ra khỏi ngân hàng Gringotts!

Harry vỡ lẽ:

- Một hòn đá làm ra vàng và khiến người ta bất tử. Hèn gì thầy Snape muốn chiếm nó. Ai tất cũng muốn có nó.

Rồi thì cũng đến lúc đám học trò Hogwart trở về nhà nghỉ lễ giáng sinh, Minh đưa tiễn Hermione, Pansy cùng Malfoy lên tàu về nhà. Hermione cùng Pansy đem đồ của 2 nàng đưa cho Minh bắt cầm. Đến khổ thằng bé, trước nay có đồ thì ném vào nhẫn chứa vật, có bao giờ cầm tay đâu, giờ ôm một đống valy túi xách, thật sự là vướng víu, mà lại không ném được. Malfoy đi bên cạnh, đồ đạc vứt cho hai tên ô sin, miệng cười không khép lại được.

Hừ, Draco, cứ nhớ đấy! – Minh nhủ thầm, trong lòng âm thầm nghĩ cách trừng trị Malfoy. Malfoy đột nhiên cảm thấy tóc gáy dựng đứng, cả người lạnh toát.

Tiễn các nàng về nghỉ lễ xong, Minh trở về phòng, chuẩn bị quần áo, trang bị, lương thực thực phẩm. Hắn chuẩn bị vào rừng cấm luyện tập 1 chút, dù sao trong phòng cũng chỉ còn 1 mình hắn, hơn nữa võ công của hắn cũng cần kiểm tra một chút.

Nghĩ là làm, đó là tác phong của Minh. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Minh lén lút phóng vào rừng. Vừa đến bìa rừng cấm, Minh lập tức dồn chân khí xuống chân, đạp lên những ngọn cây mà phóng đi...

Khu rừng cấm với những cây sồi già cao vút, những cây liễu rủ xuống. Thảm thực vật xanh um rậm rạp ngăn không cho ánh sáng chiếu xuống đất, khiến cả khu rừng thật lạnh lẽo và tối tăm. Đây đó vang lên từng tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió thổi lá reo xào xạc. Trong không gian truyền đến một mùi ẩm thấp thật dễ chịu.

Minh cứ thế tiến sâu vào trong rừng, nó tò mò muốn gặp các sinh vật thần bí như Vong Mã, Nhân Mã, Bằng Mã, Nhện Khổng Lồ, đặc biệt là cây liễu roi – mục tiêu tập luyện của nó. Lúc này, nó đã thay bộ quần áo chùng phù thủy bằng 1 bộ võ phục bó sát người, thuận tiện cho việc di chuyển trong rừng

Thế nhưng Ngọc Minh chưa gặp được những sinh vật đó, mà lại gặp được một sinh vật thần kỳ khác

Đó là lúc Ngọc minh đến bên một cái hồ nước, phải nói, trong rừng cấm nói riêng, và thế giới phép thuật nói chung tất cả đều giữ lại vẻ nguyên thủy đẹp lạ lùng. Nước hồ trong vắt, nhìn thấy cả những viên đá dưới đáy nước hay những con cá xinh đẹp lượn lờ qua lại. Minh vọc một hụm nước hồ lên uống. Thật ngọt và thật mát.

Đột nhiên, có tiếng chân đạp trên một cành khô nghe rắc một cái. Lập tức nó rút đũa phép, quay lưng lại, cẩn thận tìm kiếm. Phía sau một gốc cây, nó thấy một cái bóng trắng.

Cái bóng trắng đó dường như không dấu nổi tò mò, ngó đầu ra khỏi gốc cây, ngước đôi mắt to tròn đen láy nhìn Minh đầy vẻ tò mò

- Thật đẹp! – Minh thốt lên.
Bình Luận (0)
Comment