[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 15

Minh tìm khắp trường, lục lọi các hành lang, hỏi thăm các bức tranh, cuối cùng nó cũng tìm được nơi đó – Căn phòng theo yêu cầu!. Nắm tay vào cái nắm cửa, Minh nghĩ thầm

“Ta muốn tìm một không gian thật to và thật rộng, có thể chứa được một con rồng trưởng thành”

Nó niệm như vậy 3 lần, rồi mở cửa ra. Bên trong quả thật là rộng, thậm chí còn rộng hơn cả cái hang của Andrean. Trần của nó phải cao đến gần 20m, còn chiều rộng thì khoảng 50m. Minh đóng cửa lại, nhắm mắt, nghĩ đến con rồng đuôi gai trưởng thành, và lẩm nhẩm việc muốn trở thành rồng. Khi nó mở mắt ra, đồng tử của nó giãn to, đôi mắt lồi ra. Tóc tai chui vào trong sọ, mõm nó đưa dài ra, hai lỗ mũi phổng to. Từ xương sống, xương đuôi mọc dài ra. Trên đầu nó mọc ra hai cái sừng dài, tai biến thành hai cái lỗ nhỏ xíu, có một lớp màng gai bảo vệ. Từ xương vai mọc ra hai khúc xương, vươn rộng ra, rồi màng thịt mọc lên, trở thành 2 cái cánh

Minh nghĩ

Cổ họng nó cảm thấy ngứa ngứa, Minh khạc ra một cái, một quả cầu lửa lao ầm xuống, đốt cháy đen một góc phòng. Ha ha

Minh đập đập đôi cánh thịt, dồn khí ở trong bụng để làm nhẹ cơ thể, rồi dần dần bay lên. Ha ha... một cảm giác rất Yomost!

Một lát sau, Minh biến lại thành người. Mỉm cười thỏa mãn, nó đi ra ngoài, đóng cửa buồng lại.

---------

Một vấn đề nho nhỏ làm khó Minh, ai sẽ làm trợ thủ cho nó để lấy máu, lấy da... bây giờ? Bằng cái móng rồng đầy chất độc, tuy rằng biến thân trở về sẽ không có chuyện gì, nhưng nó cũng phải đề phòng chứ. Hermione và Pansy, no no no, hai nàng này tò mò vô cùng đáng sợ, vụ cái gương ảo giác là một minh chứng. Minh không muốn bị hai nàng mổ xẻ thí nghiệm đâu (Nhất là các nàng mà biết được nó chỉ cần biến trở về là lành lặn thì...). Harry và Ron cũng loại, hai thằng mà biết thế nào Hermione cũng biết. Neville... Minh rùng mình một cái, thằng này... pass luôn. Minh không sợ mình làm sao, mà sợ Neville sẽ tự làm bị thương chính nó. Thôi đành vậy...

Buổi chiều, Minh tìm Malfoy và 2 thằng đệ tử của nó, 2 tên mờ nhạt đến mức Minh đã quên tụi nó, quên luôn cả việc cần tìm tụi nó để trả thù (tội tặng chó bông). Hình như là Crabbe và Goyle thì phải. Minh dẫn cả 3 đứa nó vào phòng cầu được ước thấy, cùng chúng nó thành lập 1 lời giao ước vĩnh viễn, nội dung là hướng về Merlin thề sẽ không nói với ai điều chúng nó thấy và biết trong phòng này, nếu làm trái thì lập tức sẽ bị câm lặng vĩnh viễn. Đợi lời giao ước xong, Ngọc Minh đưa cho tụi nó 1 cái bùa bảo vệ, và 1 tấm biển: “Tỉnh lại đê, mi là Ngọc Minh, không phải con rồng!” đề phòng chả may bản năng của con rồng chiến thắng...

Đợi 3 đứa nó chuẩn bị xong, Minh bắt đầu biến hình trong ánh mắt khiếp sợ của tụi nó. Chỉ trong chốc lát, con rồng đuôi gai khổng lồ xuất hiện.

Minh nhìn ba đứa nhóc với ánh mắt thèm thuồng, há mồm đớp lấy. Boong!!! Bùa phép thuật đã cản được cú táp này, nhưng cũng lập tức vỡ tan

Minh vừa định cắn thêm miếng nữa thì lí trí của nó đã kịp thời ngăn cản lại. Minh đứng thẳng dậy, nhìn 3 đứa nhóc. Malfoy có vẻ đỡ... mặt mày của nó chỉ xám ngắt và chân tay run lảy bảy, còn 2 thằng ô sin, một vũng vàng vàng đang lan ra dưới đất. Cái mõm của con rồng – Ngọc Minh giãn ra thành một nụ cười, lộ ra những cái răng trắng ởn nhìn phát khiếp

Minh truyền âm

- Không... không sao... – Malfoy run rẩy

Minh dùng chi trước bịt mũi... đến khổ, lỗ mũi to quá, lại càng thính

Hai tên ô sin đầu to óc quả nho lập tức dùng đũa phép dọn dẹp, hong khô quần áo. Tuy vậy Minh vẫn cảm thấy dường như mùi khai vẫn lẩn khuất đây đó... Chắc là mình bị ám ảnh rồi

Minh hỏi

- Được... được không... Mày ... sẽ không tức... giận chứ – Malfoy hỏi

Minh bắt chước mấy con rồng trong truyện huyền huyễn nói

5’ sau

Hộc!!! Hộc!!! Malfoy cầm cái dao thở hổn hển. Trên lớp da của Minh chỉ lộ ra một vệt mờ mờ.

Minh kêu lên. Thằng Crabbe và Goyle vừa tháo rời 2 cái vẩy của nó. Minh nhìn Malfoy, cười đểu

Malfoy tức giận thở phì phò. Cuối cùng nó cầm 1 thanh kiếm trông rất sắc bén, giơ cao và bổ xuống trúng chân... chính nó. Máu phun tung tóe...

Minh lập tức biến lại thành người, lấy đũa phép vung vẩy, cầm máu cho Malfoy. Xong xuôi đâu đó, nó nhìn Malfoy cười rõ đểu

- Hà hà, máu rồng thì không có, nhưng máu nhà Malfoy thì được một đống.

Trong vòng 1 tuần tiếp đó, Minh liên tục biến đổi thành các sinh vật huyền bí để lấy máu, da, lông... thậm chí là nước mắt, nước dãi... Đã ai thấy một con rồng ôm một đống hành xông vào mắt để chảy nước chưa? Rồi đấy, ít nhất là có 3 người: Draco Malfoy, Crabbe và Goyle.

--------

Chiều thứ Bảy, harry đưa cho Minh một lá thư “Tối nay anh Charlie đến”, và rủ nó đi thăm Ron, người đang nằm bệnh xá với ngón tay băng bó, sưng phồng. Và đêm đó Minh lén chui ra ngoài, đợi ở cửa phòng của nhà Gryffindor. Đến khoảng 11h, bà béo nhích ra, Hermione và Harry xuất hiện như chui lên từ dưới đất. Minh chui vào chùm cùng áo tàng hình, hơi chật, và nó phải ôm eo Hermione cho khỏi lộ ra (Đúng là thằng này có ý xấu, nếu không, đừng quên nó còn 1 cái áo tàng hình nữa)

Đêm nay trời đầy mây, tối đen như hũ nút, làm Minh đột nhiên nhớ đến một câu “Quả là thời tiết thích hợp để giết người phóng hỏa”. Con yêu tinh Peeves cứ đứng ở hành lang cửa chính, nhẩn nha chơi đánh quần vợt với mấy bức tường. Minh rất muốn chui ra dạy cho con yêu tinh láo lếu này một bài học, nhưng Hermione đã giữ nó lại.

Khi bọn nó đến căn lều của lão Hagrid, lão đã đặt “bé Norbert” trong một cái thúng to. Lão nghẹn ngào nói:

- Ta đã gói ghém cho bé đủ chuột chết và rượu mạnh để ăn vặt dọc đường. Ta cũng có để trong thúng một con gấu nhồi bông để bé đở thui thủi một mình.

Từ trong thúng vọng ra tiếng gì đó rẹt rẹt, bựt bựt, nghe như thể tiếng một con gấu nhồi bông đang bị xé rách bụng hay bứt đứt đầu.

Lão Hagrid không ngăn được nỗi lòng thổn thức:

- Tạm biệt con yêu nhé, Norbert. Má sẽ không bao giờ quên con đâu.

Minh thấy tóc gáy và gai ốc nổi hết dậy. Không có Malfoy mật báo, Minh cũng kịp nhắc nhở Harry đừng đem áo tàng hình để quên, nhưng cuối cùng, kế hoạch không cản nổi biến hóa, tụi nó bị con mèo Nobles ngửi thấy, và chỉ trong thoáng chốc đã bị thầy Filch tóm được. Minh thề, thế nào có ngày nó sẽ đem con mèo già đó ném vào hố xí, sau đó giật nước. Bọn nó bị mang đến cho giáo sư Mc Gonnagall và Snape. Giáo sư Mc Gonnagall chì chiết

- Kinh hoàng! Bốn học sinh trốn ngủ trong một đêm! Trước giờ ta chưa từng thấy! Hermione, ta cứ tưởng con là người có ý thức nhất chứ? Còn Harry, ta cũng tưởng con là đứa biết coi trọng danh dự nhà Gryffindor hơn những trò nhảm nhí này chứ! Cả ba đứa sẽ bị cấm túc… Đúng cả Neville nữa. Không ai có thể viện bất cứ lý do gì để đi lang thang trong lâu đài vào ban đêm, đặc biệt là trong những ngày này, rất nguy hiểm… Gryffindor bị trừ năm mươi điểm. Mỗi đứa!

- Trò cũng bị cấm túc, Ngọc Minh ạ, ta không hiểu nổi trò nữa, tại sao... – Giáo sư Mc Gonnagall thất vọng nhìn Ngọc Minh, rồi bà chán nản nói – Nhà Slytherine bị trừ 20 điểm.

Thầy Snape không ý kiến gì, nhưng gương mặt thầy có vẻ vui vẻ.

- Thưa cô, thưa thầy, đây là lỗi của con. Chính con đã trốn lên sân thượng, các bạn ấy chỉ đi tìm con thôi. Con xin nhận hết lỗi về mình

- Trò chắc chứ – Thầy Snape hỏi, ánh mắt ánh lên những tia phẫn nộ

- Chắc ạ! – Minh ưỡn ngực trả lời

- Tốt! Tốt lắm! – Thầy Snape cười to - Gryffindor, mỗi người trừ... 20 điểm. Còn trò, Ngọc Minh dũng cảm, gan dạ và trung thành – thầy châm biếm – trò làm nhà Slytherin mất... 80 điểm!

- Không thể nào! – Harry và Hermione kêu lên. Tụi nó biết Ngọc Minh đã mang tiếng xấu ở nhà Slytherin, nếu lại để trừ mất 80 điểm...

- Vâng, thưa giáo sư. – Ngọc Minh bình tĩnh trả lời.

- Hừ!

Thầy Snape tức giận bỏ đi. Lúc gần ra đến cửa, thầy nói

- Đáng lẽ trò phải vào nhà Gryffindor mới đúng!

- Ta cũng nghĩ giống thầy ấy – giáo sư Mc Gonnagall gật đầu đồng ý.

Nếu 2 vị giáo sư mà biết lý do mình vào Slytherin, liệu họ có nổi giận đến phát điên không nhỉ – Minh âm thầm nghĩ

---------

Buổi sáng hôm sau, khi đi qua những đồng hồ cát khổng lồ dùng để ghi điểm của các nhà, dân nhà Slytherin phẫn nộ rồi. 80 điểm, một đêm bị trừ 80 điểm, đây là có chuyện gì. Mọi người bắt đầu hỏi nhau, rồi hàng trăm ánh mắt phẫn nộ hướng về phía Minh. Đám Griffindor nhìn nó, có cảm thông, có nhạo báng... Minh khẽ thở dài, bao lâu cố gắng cải tạo quan hệ với đám Slytherin lại quay về số 0, lại phải cố lại từ đầu.

--------

Bên cạnh Minh lúc này còn 4 người, Pansy, Malfoy và, tất nhiên, Crabbe và Goyle, hai thằng ngốc đó. Pansy sau khi được chia một lọ thuốc chữa thương, gia tăng ma lực được điều chế từ máu kỳ lân và máu rồng, cũng đã tham gia vào tiểu đội “Làm thịt rồng”. Thậm chí bọn nó đã từng... mổ bụng Ngọc Minh, cắt lấy gan, sau đó Minh lập tức biến lại làm người. Nhưng cái cảm giác siêu đau đó, cảm giác mình bị mổ sống đó, tuyệt đối Minh không muốn cảm nhận lại 1 lần nữa.

Một ngày nọ, trên bàn ăn, Minh nhận được thông báo

“Trò sẽ thi hành hình phạt của mình lúc 11 giờ đêm nay. Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh

Giáo sư Mc Gonnagall”

Harry, Hermione và Neville cũng nhận được những lá thư tương tự.

Đêm đấy, Minh đến gặp thầy Filch. Minh lễ phép nói

“Buổi tối tốt lành, thầy Filch”

Lão giám thị nheo nheo mắt nhìn Minh

“Ngươi cảm thấy rất thú vị sao, ... "cậu" Ngọc Minh ?” Filch trêu tức. Một lát sau, Hermione, Harry và Neville cũng xuất hiện.

Thầy Filch thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn bọn trẻ ra ngoài. Thầy nói:

- Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằng mới chính là những người thầy giỏi nhất… Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa… như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy… ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn… Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!

Thầy dẫn cả đám băng qua sân trường tối đen, Neville bị sổ mũi, cứ khụt khịt miết. Harry thắc mắc không biết hình phạt mình sắp lãnh chịu là gì. Chắc là khủng khiếp lắm. Nghe giọng hoan hỉ của thầy Filch là đủ biết.

Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm. Thầy Filch dắt cả đám đến căn lều của lão Hagrid. Rồi mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa:

- Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi.

Vẻ mừng rỡ của Harry chắc là lộ ra cả trên nét mặt, nên thầy Filch nói:

- Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!

Nghe vậy, Neville rên lên một tiếng khe khẽ

- Vô rừng hả? Không thể vô rừng vào ban đêm được… Có đủ thứ ở trong đó… tôi nghe nói, có người sói ….

Neville sợ hãi níu lấy tay áo của Harry, lẩm bẩm.

Đột nhiên, Ngọc Minh cảm ứng được, Nhóc bị vật gì đó tấn công. Mịa nó. Voldemort ra tay rồi. Mặc kệ thầy Filch, mặc kệ lão Hagrid, Minh vận chân khí, lao ào vào rừng cấm, trong ánh mắt sững sờ của mọi người.

- Đứng lại, Ngọc Minh, nguy hiểm lắm. – lão Hagrid hét lên

- Xong rồi!!! Xong rồi!!! – Thầy Filch chán nản ngồi sụp trên mặt đất, ôm đầu kêu to. Tuy nói là thầy hay dọa bọn trẻ, nhưng nếu có vấn đề gì với học sinh, chắc hẳn thầy là người có chuyện đầu tiên.

- Ngọc Minh!!! – Hermione kêu lên, nước mắt lã chã

- Không... sao ... đâu...! – Minh trả lời, âm thanh vang dài theo gió

    « Chương sauChương tiếp » 743) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write(''); }]]>
Bình Luận (0)
Comment