[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 25

Trưa hôm đó, trong bữa ăn, cả đại sảnh đường rất vinh dự được nghe tiếng gào thét của bà Weasley khi bà gửi cho Ron một lá thư Sấm. Ngọc Minh cũng cảm thấy áy náy, vì nó tò mò muốn biết con đường đi đến Hogwart như thế nào mà khiến ông Weasley bị chất vấn. Nó cảm thấy có chút khó chịu. Gương mặt nó xụ xuống, khiến mấy đứa nhà Slytherin không dám lên tiếng trêu chọc Ron và Harry như thường ngày.

Giáo sư Snape bắt đầu phát thời khóa biểu cho tụi nó, môn đầu tiên của nó là môn Lịch sử pháp thuật. Minh ngồi và nghe giảng 1 cách buồn chán. Hôm nay thầy Binn để quên cái xác của thầy ở nhà, và cứ thế mà xuyên qua cánh cửa đi vào lớp. Thầy giảng bằng 1 cái giọng đều đều nhàm chán. Minh lơ đãng nhìn qua cửa sổ, và thấy đám Gryffindor và Hufflepeff đang đi vào nhà kính thảo dược, tên lừa đảo Lockhart đi đằng sau, ba hoa liên tục.

Cũng may tên này đi theo quấy phá nhân vật chính, Minh nghĩ thầm. Nhưng rồi nó thấy Lockhart kéo Harry lại, léo nhéo gì đó, rồi bỏ đi.

Không phải đâu, chẳng lẽ... – Minh xuất hiện 1 linh cảm xấu

Quả nhiên, khoảng 10 phút sau, Lockhart xuất hiện trước cửa phòng học, bước vào, miệng cười đầy răng (Quả thật muốn đấm cho hắn răng rơi đầy đất – Minh thầm nghĩ). Thật sự Lockhart cũng rất bảnh bao trong chiếc áo chùng màu ngọc lam, dưới cái nón màu ngọc lam viền vàng, mái tóc vàng của hắn cũng sáng bóng lên ( 1 câu thần chú ta sẽ đốt trụi tóc của hắn – chỉ 1 câu duy nhất mà thôi)

- Xin lỗi các em, xin lỗi giáo sư Binn – Lockhart nói, rồi liến thoắng kể về những chuyến đi của hắn, với những “bí sử” mà hắn phát hiện được.

Giáo sư Binn tức giận nổ con mắt – theo nghĩa đen ấy, bởi vì đôi mắt của ông trợn to rồi “pưng” 1 tiếng, bắn ra ngoài, rơi xuống bàn giáo viên – rồi cho cả lớp nghỉ sớm. Một số nữ sinh nhà Slytherin, cả nam sinh nữa, nán lại nghe lão Lockhart giảng giải. Còn Minh thì chán nản cất sách vở đi ra ngoài

- Trò kia, trò đi đâu thế – Lockhart cao giọng hỏi, theo hắn, một kẻ bỏ ra khỏi giờ là thách thức quyền uy của hắn.

Rầm!!! Minh đấm mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn nứt ra làm đôi, ngã xuống đầy bụi. Mặt Lockhart tím xanh cả lại, không biết vì tức hay vì sợ. Minh rút đũa phép ra, chỉ vào cái bàn đọc thần chú “Phục hồi như cũ”. Xong xuôi đâu đấy, Minh quay sang, mỉm cười hỏi Lockhart

- Có việc gì không thưa giáo sư?

- Không... không có gì...

Minh gật đầu ra bộ chào hắn, rồi đi ra cửa. Thời gian còn dài, mà Minh cũng không muốn đến phòng thí nghiệm, hắn quyết định đi lượn lờ một vòng. Nghĩ là làm, Minh lập tức lấy ra cây chổi bay Nimbus 2001, chuẩn bị bay vào rừng cấm tán gẫu với Andrean

Đột nhiên, có tiếng ai đó gọi nó

- Minh, Ngọc Minh...

Minh quay lại, Malfoy với mái tóc bạch kim đang mỉm cười vẫy tay với nó, trong tay Malfoy là 1 cây chổi Nimbus 2001.

Malfoy ngạc nhiên nhìn cây chổi trong tay Minh, nói

- Mày đã mua chổi rồi à, tao còn định xin ba tao thêm 1 cây nữa

- Coi bộ tao nghèo lắm sao? – Minh cười – Mày không ở lại nghe lão Lockhart giảng bài à

- Hừ, cái tên đó chỉ lừa được đám ngu dốt không biết gì, chứ gia đình tao biết hết chiến tích của lão – Malfoy khinh thường nói

Minh và Malfoy cưỡi chổi bay vòng vòng quanh lâu đài, làm những tư thế lượn lên xuống rất khó khăn, quả thật, Minh rất thích cảm giác lướt theo những cơn gió như thế này.

Nhìn kìa – Malfoy nói – đám năm nhất nhà chúng ta cũng đang học Bay.

Hai đứa lập tức lượn về phía đó. Thấy tụi nó, giáo sư Hooch vẫy tay rối rít

Hai đứa nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh giáo sư Hooch. Giáo sư cười nói

- May quá có 2 em, các em có thể chỉ dẫn cho lũ học sinh mới giúp ta được không, ta sẽ cộng thêm cho nhà Slytherin 10 điểm cho mỗi em.

Minh mỉm cười, nói

- Rất hân hạnh, thưa giáo sư.

Malfoy hí hửng định chạy lại chỗ đám Slytherin, nhưng Minh ngăn nó lại, nói

- Mày, sang bên Gryffindor

- Tại... tại sao...

Malfoy lắp bắp, nhìn Minh với ánh mắt u oán. Thằng này rõ ràng biết nó ghét đám Gryffindor, giờ không phải làm khó nó sao

“2 lọ máu kỳ lân” – Minh nói nhỏ vào tai Malfoy, làm thằng bé cuối cùng cũng đồng ý đi sang bên Gryffindor.

Thực tế thì Malfoy cũng chẳng ghét gì đám Gryffindor cả, chủ yếu là nó không thích Harry và đám nhà Weasley thôi.

Trước không nói chuyện Malfoy xử lí đám nhà Gryffindor như thế nào, Minh đi đến, đứng trước mặt đám học sinh năm nhất nhà Slytherin, mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía một cô bé với mái tóc đen.

Minh nói

- Các em đặt tay phải lên cán chổi và hô LÊN!

Đám học trò làm theo, nhưng chỉ có vài đứa là làm cho cây chổi nhảy vào tay nó. Chổi của Thy chỉ khẽ rung rinh, rồi lại đứng yên.

Minh lại gần Thy, nói khẽ

- Em cứ bình tĩnh, hít sâu, vứt bỏ tạp niệm ra khỏi đầu.

Thy hít 1 hơi, rồi hô

LÊN!!!

Lần này, quả thật cây chổi của nàng lập tức nhảy vào trong lòng bàn tay nàng.

Minh lại sửa cho đám nhóc, cuối cùng, tất cả chổi đã yên vị, Minh chỉ cho bọn chúng cách ngồi sao cho đúng, cẩn thận kẻo bị tuột xuống. Minh dẫn đầu đám Slytherin bay thấp thấp, chỉ cách mặt đất khoảng chừng 70-80cm, vòng quanh sân huấn luyện. Bà Hooch hài lòng mỉm cười. Minh nói

Bây giờ các em hạ cánh bằng cách chồm tới trước một chút.

Buổi học hoàn thành hoàn mỹ ngoài ý muốn. Các học sinh phấn khởi cười nói. Minh dừng chổi bên cạnh Thy, mỉm cười làm 1 cái cúi đầu kiểu quý tộc

- Tiểu thư xinh đẹp, không biết kẻ hèn này có cơ hội mời nàng đi hóng mát một vòng quanh lâu đài Hogwart không?

- Rất vui lòng, thưa Ngài – Thy mỉm cười thật duyên dáng

Minh để Thy ngồi ngang trên cán chổi, rồi bắt đầu chuyến đi của minh. Mái tóc dài của nàng bị gió thổi bay quẹt vào mặt Minh ngứa ngứa. Trên đường đi, Minh giới thiệu cho Thy về rừng cấm, nơi chăm sóc các sinh vật huyền bí của thế giới phù thủy, giới thiệu về cây liễu roi, tháp Hogwart.

Bên dưới, Malfoy lẩm bẩm

- Mình có nên nói cho Pansy biết hay là nói cho Pansy biết rốt cuộc là nói cho Pansy biết hay là nói cho Pansy biết đây?

Minh đưa Thy đi vòng quanh lâu đài một vòng, rồi lưu luyến hạ cánh xuống cửa lâu đài, rồi cùng Thy bước vào đại sảnh đường. Vừa vào đến bên trong, nó lập tức bị 2 ánh mắt sắc như dao lam, nhọn như dao phay, cháy phừng phừng như lửa địa ngục khóa chặt. 2 ánh mắt từ phía nhà Gryffindor và nhà Slytherin bừng bừng nhìn nó, Minh chỉ khẽ cười khổ.

Buổi chiều hôm đó, Minh học lớp Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám cùng với nhà Gryffindor. Pansy và Hermione ngồi 2 bên nó, thay nhau véo vào eo của Minh

- Này đồng hương này...

- Này thì bay này...

- Tiểu thư xinh đẹp này...

- Kỵ sỹ, thân sỹ này...

Cũng may lão lừa đảo đã bước vào lớp. Đầu tiên, hắn chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:

- Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám (Liên đoàn đó chắc bị ếm bùa lú lẫn), năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!

Hắn ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo.

- Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm… Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu.

Khi phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, Lockhart nói:

- Các con có ba mươi phút để làm bài… Bắt đầu! Làm đi!

- Cái gì thế này – Pansy khẽ kêu lên

- Thật đúng là đồ tự kỷ – Hermione nói nhỏ

Đúng như Minh nghĩ, trong giấy kiểm tra là những câu hỏi tự sướng của Lockhart như là

1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?

2. Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

3. Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

.......

54. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?

Minh chán nản, vò giấy, ném xuống đất, đứng dậy kéo tay Hermione và Pansy, nói

- Thưa thầy, tôi cảm thấy mệt (ở đây trong tiếng Anh là I, có thể dịch là con hay tôi, mà nhân vật chính không thích Lockhart nên xin mạn phép được dịch là tôi), xin phép thầy cho hai bạn dìu tôi xuống phòng y tế.

Nói xong, nó dắt Hermione và Pansy đi ra ngoài trong ánh mắt tức tối của Lockhart và sự ngưỡng mộ từ lũ nhóc. Bên trong, nó có thể nghe thấy cái giọng bừa bựa của Lockhart vang lên

- Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn Một năm sống với Người tuyết. Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn Lang thang với Ma cà rồng hơn nữa… Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối.

Minh dắt 2 nhỏ đến phòng “Cầu được ước thấy”, biến nó thành 1 căn phòng lớn rồi dẫn Hermione và Pansy vào. Sau khi cùng Hermione ký kết khế ước, Minh lại trổ tài biến thành đủ các loại động vật thần bí trong đôi mắt sợ hãi của Hermione. Sau đó... hai cô nàng bắt đầu “xẻ thịt” Minh, đem da, máu, sừng... các loại chứa vào các ống nghiệm, quên mất việc chất vấn tội đa tình của hắn.

Những ngày sau đó trôi qua thật bình yên, trừ việc tên Lockhart dở hơi thường xuyên lôi các loài ma quỷ nhãi nhép ra làm trò, hay thường xuyên chõ mũi vào giờ học này nọ. Thật là một tên cực kỳ đáng ghét. Cuối tuần, minh gạt tất cả sang một bên để đi chơi với Hermione vào buổi sáng, đi chơi với Pansy vào buổi chiều, và dành cả ngày Chủ Nhật để cùng với Vương Minh Thy, dắt nàng đi dạo trong sân trường, nói chuyện về ma pháp và các đề tài liên quan

Phải nói, Thy rất có năng khiếu trong bộ môn Thảo dược của giáo sư Sprout và môn Độc Dược của giáo sư Snape. Nàng dần dần trở thành học trò cưng của hai người này, và Minh đôi khi cũng đưa cho Thy vài loại nguyên liệu từ các động vật thần bí để nàng “nghịch chơi”... (Đúng là nhà giàu không biết nhà nghèo khổ, người ta để đạt được 1 gallon nước mắt rồng phải đánh nhau đến sưng mặt tím mày, tên này tiện tay đưa cho bạn gái “nghịch chơi”...)
Bình Luận (0)
Comment