Luồng khói đen vô hình tỏa ra từ thân thể của Miranda bắt đầu lấy Minh làm trung tâm, dần dần lan tỏa ra xung quanh.
Lúc này, lão Hagrid đang nói chuyện với bà hiệu trưởng Maxime, dường như lão nói gì đó làm bà ta vui vẻ cười run rẩy. Cái run rẩy của bà làm cho cả chiếc bàn cứ rung lên từng hồi. Trên bàn, một ít bơ sữa bắn ra từ
chiếc đĩa nhỏ, dính vào chiếc dĩa gắp đồ ăn, làm cho nó trơn tuột. Vì
vậy, khi lão Hagrid dùng bàn tay to bè của lão cầm vào chiếc dĩa, nó bắn vụt ra ngoài, rơi vào một kẽ hở nhỏ trên sàn nhà và dính ở đó, mũi dĩa
nhọn hoắt chĩa thẳng lên. Đúng lúc này, Minh và Miranda dìu nhau lại gần vị trí mà chiếc dĩa vừa cắm xuống.
“Khục!” Một tiếng động nhỏ vang lên, gót giày của Mirinda đột nhiên bị
gẫy, cô bé bị mất đà chúi về phía trước, đẩy Ngọc Minh ngã ngửa về phía
sau. Thật không may, gáy của Minh hướng thẳng về phía chiếc dĩa nhọn
hoắt đang dựng thẳng trên sàn nhà.
Nếu là người bình thường chắc chắn là sẽ bị chiếc dĩa đâm xuyên qua gáy, nhưng Ngọc Minh là ai. Hắn không chỉ là một phù thủy, hắn còn là một võ sỹ, bởi vậy, ngay khi Miranda nhào vào lòng Ngọc Minh, đẩy hắn chúi về
phía sau, Minh đã nhanh chóng dùng thân thể xoay một chút, nghiêng người sang trái, chân phải co về sau triệt tiêu lực, lại dang tay ôm Miranda
vào lòng. Vào lúc này, tiếng nhạc cũng vừa dừng lại, xung quanh bốn phía tiếng vỗ tay vang lên ầm ĩ. Nhưng lúc này, Miranda tái mặt khi nhìn
thấy một chiếc dĩa nhọn hoắt cắm trên mặt đất, đúng vị trí mà suýt nữa
thì Minh ngã xuống. Gương mặt cô bé trở nên lạnh lẽo, đột nhiên đẩy Ngọc Minh ra rồi lạnh lùng đi về phía một góc phòng và đứng dựa vào tượng,
xa cách tất cả mọi người trong ánh mắt ngỡ ngàng của Ngọc Minh.
Minh ngạc nhiên nhìn cô bé, khó hiểu vì sự thay đổi thất thường của
nàng. Thế nhưng cuối cùng nó cũng chỉ khẽ nhún vai, thở dài
một cái rồi đi tìm bọn Hermione mời nhảy, nói chuyện. Trong
góc phòng, ánh mắt của Miranda có chút cô đơn ngước về phía
Ngọc Minh, rồi lập tức quay đi ngay. Ở một góc khuất trong đại
sảnh đường, những luồng khói đen vô hình đột nhiên tụ tập lại, tụ thành một bóng người mặc áo choàng đen, đầu và tay chân
được giấu sau những tà áo rách tươm. Bóng đen quay đầu nhìn về phía Miranda, rồi lại quay qua nhìn Ngọc minh, cười khục khục
hai tiếng rồi đột nhiên biến mất.
Lúc này, đang ngồi trên bàn tiệc, cụ Dumbledore đột nhiên quay
lại, nhìn chăm chú về phía góc tối, nơi bóng đen vừa biến
mất.
- Có chuyện gì vậy ông bạn già?
Hiệu trưởng trường Dumstrang, ông Kakaroff lên tiếng hỏi, kéo cụ
Dumbledore ra khỏi thế giới của cụ. Cụ Dumbledore quay lại,
nghiêm mặt nói:
- Tôi có một cảm giác kỳ lạ, như thể có gì đó… - đột nhiên
gương mặt cụ giãn ra thành một nụ cười – Có lẽ cũng không có
gì, già rồi thành ra hay suy nghĩ linh tinh. Anh Karkaroff, anh
dùng thêm chút kẹo dẻo chứ – vừa nói cụ vừa đưa cái đĩa đầy
kẹo dẻo nhảy lóc chóc cho ông Karkaroff.
Trong đại sảnh đường, Tom cũng tiếp tục đọc sách của nó, khóe miệng nó khẽ cong thành một nụ cười lạnh lẽo:
- Cho dù ngươi là “HẮN”, tốt nhất ngươi đừng nên đụng vào thằng nhóc, nếu không…
Đám trẻ vui đùa, nhảy nhót suốt cả buổi tối, và hào hứng
đến tận lúc trở về nhà sinh hoạt chung. Minh quyết định đem
mấy cô gái giấu ở phòng chứa bí mật cho đến khi kết thúc
vòng thi đấu thứ hai, và nhờ Tom trông chừng hộ. Có Tom ở đó
thì phải vài người cỡ giáo sư Dumbledore mới có thể đánh bại
chúa tể hắc ám và bắt cóc các cô gái được. Nói đến Tom, Minh khẽ chặc lưỡi, tên này cũng quá trâu bò đi, mới chỉ một năm
mà ma lực của hắn đã hồi phục hơn 2/3 rồi, tuy nói trong đó
có công lao của thuốc phép tăng ma lực, nhưng thiên phú của Tom
cũng quá khủng bố rồi, thật không hổ danh chúa tể Hắc Ám
mạnh nhất mọi thời đại. Ma lực của Minh lúc này mới chỉ đạt
được khoảng tám phần của Tom, nhưng vậy cũng xấp xỉ thầy
Dumbledore rồi. Không biết Voldemort hồi sinh ma lực sẽ là bao
nhiêu đây. Hy vọng không quá yếu, nếu không thì chẳng hay ho gì
cả. Minh nghĩ vậy, rồi đi về phía phòng sinh hoạt chung nhà
Slytherin.
Khi qua một góc quẹo tối tăm u ám, đột nhiên một âm thanh “Khục
khục” vang lên, nghe như tiếng hai cái gì đó va vào nhau. Từ
trong góc quẹo, một bóng người mặc áo choàng đen, trên người
bốc ra từng sợi tử khí u ám, đôi mắt phát ra những tia sáng
xanh như thể ánh sáng từ mắt động vật sống về đêm, bước ra
chặn đường của Minh.
Minh giật thót mình, người này cho hắn cảm giác… cực kỳ, cực
kỳ nguy hiểm… thậm chí so với Garuda còn mạnh hơn rất nhiều.
Cả người nó căng lên, tế bào, mạch máu đều vận chuyển với
tốc độ tối đa. Chân khí bắt đầu vận chuyển, ma lực bắt đầu
tụ tập, toàn bộ cơ thể Minh đều đặt vào trạng thái chiến
đấu.
“Bình tĩnh, bình tĩnh… người bạn trẻ, ta không có ý định hại ngươi đâu. Đừng quá căng thẳng như thế”
Bóng đen “nói” – hay chính xác hơn, là nó đem lời nói truyền trực tiếp vào trong đầu của Minh.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì? – Minh lùi lại, giữ một khoảng
cách cần thiết để phòng vệ cũng như tấn công rồi cất tiếng
hỏi.
“Ta là THẦN CHẾT” – Bóng đen trả lời – “Và ta chỉ muốn xem mặt kẻ-bị-khai-tử-nhưng-không-chết là ai, thật không ngờ lại là
kẻ ngoại lai như ngươi”
- Kẻ-bị-khai-tử-nhưng-không-chết? Kẻ ngoại lai? Ngươi đang nói ta sao?
“Ngươi thấy xung quanh đây có ai khác sao” – Thần chết nói, đôi
mắt sáng quắc chiếu vào Minh, cười khục khục (Minh lúc này đã biết tiếng khục khục là tiếng gì, đó là tiếng hai hàm răng
của thần chết va vào nhau…) “ Nhưng trước hết, bởi vì ngươi đã
chiến thắng cái chết, ta có một món quà dành cho ngươi”
- Bảo bối tử thần – Minh ngạc nhiên thốt lên.
“Thật không ngờ ngươi còn biết cả câu truyện đó nữa. Đúng vậy, đó sẽ là một bảo bối tử thần, bảo bối tử thần thứ tư”
- Ta muốn một cái bùa hộ mệnh có thể bảo vệ trước bất kỳ
đòn tấn công phép thuật nào. – Minh trả lời luôn, không ngập
ngừng ấp úng.
“Ngươi không lo sợ sao. Câu truyện về bảo bối tử thần và ba anh em nọ…” – thần chết tò mò hỏi.
Minh phất tay, ngắt lời thần chết, mỉm cười nói:
- Có gì đáng sợ. Thần chết, ta đoán ngươi không thể trực tiếp
giết người, mà chỉ có thể lấy linh hồn của người chết đúng
không. Như vậy ta thấy rằng ta chưa đến số chết, ta có gì phải
sợ. Chuyện về ba anh em nọ, hai người anh chết là vì sự khoe
khoang và dục vọng của họ, còn người em út, chẳng qua là kẻ
hèn nhát, bản thân ta thấy ta không có gì phải sợ ngươi cả.
Khục khục khục… Thần chết cất tiếng cười to, rồi quay ra bên
ngoài, đưa tay chộp một cái, một chiếc lá phong đột nhiên xuất
hiện trên tay hắn, sau đó nhanh chóng biến đổi thành một chiếc
bùa hộ mệnh. Thần chết đưa chiếc bùa cho Minh, nói:
“Ngươi là người duy nhất hiểu ta, nhưng ta lại không hiểu ngươi.
Ta không nhìn thấy số mệnh của ngươi, thậm chí là số mệnh của những người bên cạnh ngươi. Ngươi đang thay đổi số mệnh của họ. Ngươi thật kỳ lạ. Đây là thứ ngươi yêu cầu, ta không hy vọng
ngươi theo bước chân hai anh em nọ.”
Minh cầm lấy bùa hộ mệnh, bỏ vào trong túi áo, rồi mỉm cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ không giống bọn họ. À, ngươi nói kẻ-bị-khai-tử là sao?
“Ngươi biết nữ thần báo tử (Banshee) chứ?” Thần chết hỏi, và
Ngọc Minh khẽ gật đầu. Thần chết bắt đầu nói “Một số nữ
thần báo tử có quan hệ tình cảm qua lại với con người, và khi họ sinh con ra, con cái họ sẽ mang một lời nguyền trong huyết
quản, đó là lời nguyền mệnh xấu. Lời nguyền mệnh xấu không
tác động trực tiếp lên con cháu của các Banshee, nhưng sẽ tác
động đến những người tiếp xúc với họ, khiến họ gặp các tai
nạn ngẫu nhiên, nhẹ thì bị thương mà nặng thì chết luôn. Mức
độ nặng nhẹ của tai nạn là theo mức độ tiếp xúc. Thường
những người có tiếp xúc thân thể với những người mang lời
nguyền mệnh xấu sẽ bị những tai nạn chết người, đa phần là
không thể thoát chết được. Bởi thế bọn họ bị gọi là
người-bị-khai-tử.”
Ngọc Minh gật đầu, lúc này nó thừa hiểu ai là người mang lời
nguyền mệnh xấu, và ánh mắt cô độc cùng nụ cười của Miranda,
hai thái độ tươi phản của nàng liền xuất hiện trong đầu của
Minh. Minh bước đến bên cửa sổ, nhìn xa xăm về phía rừng cấm,
thở dài rồi hỏi:
- Có cách nào giải quyết lời nguyền mệnh xấu hay không?
“15gram anh túc, trộn với bột cây fi-dance ăn thịt người, 2 galon
máu rồng đen, 37 ml nước mắt của bạch kỳ mã, mười sợi lông
mũi người sói, máu của bằng mã…” – Thần chết đọc một chuỗi
dài tên các loại dược liệu “uống vào lúc giao điểm giữa ngày
và đêm, kéo dài một tuần thì có thể giải được lời nguyền”
- Cảm ơn, ta nợ ngươi một việc, nếu sau này có việc gì cần đến ta, ta sẽ giúp ngươi hết mình – Minh nói.
“Được, ta nhớ. Kẻ ngoại lai, chúng ta sẽ sớm gặp lại” Thần
chết cười, rồi biến mất. Minh cũng không đi về phía phòng sinh
hoạt chung, mà quay lưng đi thẳng về phía mật thất. Nó muốn
cùng Tom nói chuyện về thần chết, dù sao chúa tể hắc ám giao
thiệp với phương diện này cũng nhiều hơn nó, chắc hẳn là kinh
nghiệm đầy mình. Ngoài ra nó cũng muốn kiểm tra dược liệu xem
còn những gì, có đủ chế thuốc cho Miranda hay không.