“NGỌC MINH – KẺ NGUY HIỂM NHẤT HOGWART” – đó là tựa đề bài báo của mụ Rita 1 ngày trước vòng thi đấu thứ ba
Mụ viết:
“Một trong các tuyển thủ đáng gờm của cuộc thi đấu Tam Pháp thuật lần
này, Ngọc Minh, lại là một người có thân phận đáng nghi ngờ. Tất cả
những gì chúng tôi biết về xuất xứ của cậu ấy là một đứa trẻ mồ côi xuất phát từ trại St Peter ở Luân Đôn, sau đó được nhận vào nhập học ở
Hogwart, trong nhà Slytherin. Chấm hết. Ở đây dường như có một sự tương
đồng giữa xuất thân của Minh và của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Ai
cũng biết, chúa tể Hắc Ám là một đứa trẻ mồ côi, và hắn cũng đã từng học tại nhà Slytherin. Như vậy, phóng viên của bổn báo cho rằng các nhà
chức trách cần để ý hơn đến cậu bé này, đề phòng lịch sử lặp lại một lần nữa.
Một học sinh lớn hơn, nay đã ra trường, anh Flinch, huynh trưởng của nhà Slytherin đã từng nói: “Nó đã từng đấm một đấm làm nứt vỡ cả sân
Quidditch”. Điều này không thể nghi ngờ đã khẳng định một điều,có vẻ cậu bé nhà Slytherin này có huyết thống của người khổng lồ trong mình. Mà
như ai cũng biết, Khát máu và tàn bạo, bọn khổng lồ đã tự đi đến chỗ
tuyệt diệt bằng những cuộc chiến tranh giữa bọn chúng với nhau hồi thế
kỷ trước. Một nhúm còn lại hiện nay vẫn còn trong đội ngũ của
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy , và chịu trách nhiệm về những vụ tàn sát
tập thể dân Muggle dưới triều đại kinh hoàng của hắn.
Còn một điều nữa, Ngọc Minh còn là một kẻ nói xà ngữ. Xà ngữ là khả năng trò chuyện với rắn, từ lâu vẫn được coi là một nghệ thuật Hắc ám. Thật
vậy, người biết Xà ngữ nổi tiếng của thời đại chúng ta chính là
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy , chứ không ai khác hơn được. Một thành
viên của Liên đoàn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám , yêu cầu được giấu
tên, đã bày tỏ rằng ông coi bất kỳ phù thủy nào nói được xà ngữ cũng đều “Đáng bị điều tra. Riêng cá nhân tôi, tôi rất nghi ngờ bất cứ ai có thể trò chuyện với rắn, bởi vì trăn rắn thường được sử dụng trơng những
loại Ma thuật Hắc ám độc địa nhất, và về mặt lịch sử thì chúng gắn liền
với những kẻ làm điều xấu xa.” Tương tự, “Bất cứ ai tìm kiếm sự bầu bạn
với những sinh vật hung tợn như người sói hay người khổng lồ đều sẽ lộ
ra sự khoái trá bạo lực.”
Cụ Albus Dumbledore chắc chắn là nên cân nhắc xem một cậu bé như thế có
nên được phép đua tranh trong cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật hay không. Một số người lo ngại rằng Ngọc Minh có thể dùng tới Nghệ thuật Hắc ám trong cơn liều lĩnh tuyệt vọng để giành chiến thắng trong cuộc thi đấu này,
bài thi thứ ba sẽ diễn ra tối nay.”
Ngọc Minh gập tờ báo lại, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười, một nụ
cười đầy sát khí.Không khí xung quanh nó đột nhiên như hạ xuống cả mấy
chục độ, khiến mọi người như ngồi trong hầm băng vậy. Minh đứng dậy, rất lễ phép lau miệng, rồi đi lại vỗ vai Harry nói khẽ:
- Tớ đi xử lí chút việc riêng. Trước giờ thi đấu tớ sẽ gặp cậu.
Minh vừa bước ra khỏi cửa sảnh đường, mấy người xung quanh như trút được gánh nặng. Malfoy ghé đầu qua vai Pansy hỏi nhỏ:
“Có chuyện gì với Minh thế?”
Pansy ưu nhã đưa miếng bánh mì ngọt lên miệng, cắn một miếng nhỏ, rồi
cầm cốc nước hoa quả nhấp một ngụm, sau đó dùng khăn chấm nhẹ xung quanh mép, mới khẽ trả lời Malfoy:
- Minh ghét nhất ai nhắc đến cha mẹ của cậu ấy. Mụ Rita gặp xui xẻo rồi!
Trong ánh mắt của cô bé cũng hiện lên những tia sáng kỳ lạ, nàng âm thầm quyết định sẽ viết thư về yêu cầu gia đình phong tỏa Nhật báo Tiên tri, nếu không mọi người cứ nghĩ vị hôn phu của Pansy này là kẻ dễ bắt nạt.
Lúc này, trong căn hầm tối của mật thất Slytherin, Ngọc Minh khẽ xòe
tay, để lộ một con ruồi trâu Tasnia đang nằm gọn trong bàn tay của hắn,
cười tàn ác, nói như thầm nhủ:
- Ngươi có biết không, có một xứ sở ở rất xa, người dân nơi ấy sống
trong những ngôi nhà có chất lượng đậu hủ, ăn thịt heo có chất tạo nạc
xào với dầu ăn làm từ nước cống, uống sữa có chứa melamine, xài thì toàn hàng giả. Chính cái xứ sở đó đã rất “nhân văn” cống hiến cho nhân loại
một cái gọi là Mười loại cực hình thời Mãn Thanh. Bây giờ ngươi rất may
mắn, là người đầu tiên được hưởng thụ sự giao lưu văn hóa với xứ sở đó.
Nói rồi, Minh lấy ra một chiếc lọ, đem con ruồi ném vào đó, đậy kín nắp
lọ lại, rồi dùng cú gửi nó về đảo Celt. Ở đó, Pandora và Jame biết phải
xử lí ra sao với con ruồi đã chọc giận chủ nhân của họ.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Phản đối diễn đàn tunghoanh.com mang truyện này post bên đó mà
không hỏi ý kiến tác giả! Việc này thể hiện sự không tôn
trọng cả tác giả và độc giả. Hãy đến với diễn đàn
tangthuvien.com để đọc và chia sẻ cùng tác giả truyện!
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tối hôm đó, khi Ngọc Minh đến sân thi đấu thì tất cả mọi người đã đến
rồi. Minh có thể nhìn thấy nhà Weasley ngồi trên khán đài, và Fleur thì
đang truyện trò với mr Bill Weasley một cách khá là vui vẻ. Dưới sân
đấu, Harry đang tỏ ra khó sốt ruột, Cedric thì khoanh tay đứng đợi,
Mirinda đứng sau lưng anh ta, giữ một khoảng cách nhất định với anh ấy.
Krum và Mikhalovisk thì đứng xa xa, dõi những ánh mắt oán hận và độc địa về phía Minh.
Minh đi lại chỗ Harry, cười nói:
- Thế nào, hồi hộp chứ?
- Có một chút.
- Sẵn sàng để nổi bật chưa – Minh cười
- Always! – Harry trả lời
Bấy giờ ông Bagman mới chĩa đầu cây đũa phép vô cổ họng của ông, rì rầm:
“Sonorus!”
Và một giọng nói được tăng âm pháp thuật vang vọng khắp các khán đài:
“Thưa quí nương và thưa quí ngài, bài thi thứ ba và là bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật sắp sửa bắt đầu. Hiện tại chỉ còn có 2
trường, đó là Hogwart và Dumstrang. Rất tiếc là trường Beauxton đã bị
loại khỏi phần thi đấu này. Nhưng xin quý vị dành cho họ những tràng
pháo tay giòn giã vì những đặc sắc mà họ đã cống hiến”
Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo hoan hô chấn động cả khu rừng Cấm đến nỗi
lũ chim trong rừng xao xác bay vụt cả lên, trên bầu trời đang tối dần.
Ông Bagman nói:
“Vậy là … nghe tiếng còi của tôi đây, Ngọc Minh, Harry ! Ba… hai… một!”
Ông thổi một hồi còi ngắn, và Minh cùng Harry vội vã lao vào mê lộ.
Những hàng giậu cao ngất nghểu đổ bóng râm âm u xuống lối đi; và hoặc là bởi vì những hàng dậu cao quá và dày quá, hoặc là vì chúng đã được phù
phép, nên khi các quán quân vừa vào trong mê lộ thì lập tức âm thanh của đám đông chung quanh tắt ngấm. Harry cảm thấy như thể nó đang ở dưới
đáy nước một lần nữa. Nó rút đũa phép ra, lẩm bẩm:
“Lumos!”
Sau khi đi vào được khoảng năm chục thước, hai đứa đến một ngã ba. Cả hai nhìn nhau. Minh nhún vai:
- Tớ chỉ là trợ thủ. Quyền lựa chọn là của cậu.
Harry suy nghĩ một lát, rồi quyết định chọn lối đi bên trái. Hai đứa lại nghe tiếng còi của ông Bagman vang lên, Ngọc Minh đoán lúc này Krum và Mikhalovisk đã bắt đầu tiến vào rồi. Nó và Harry lập tức
đẩy nhanh tốc độ. Con đường bọn nó chọn dường như hoàn toàn hoang vắng. Minh và Harry quẹo qua phải, bước gấp lên, cầm cây đũa phép giơ
cao quá đầu, cố gắng nhìn tới trước được càng xa càng tốt. Nhưng mà cũng chẳng thấy gì hết. Tiếng còi của ông Bagman lại vang lên lần thứ ba,
nghe như vẳng từ xa xa. Vậy là tất cả các quán quân đều đã vào mê lộ
rồi.
Lúc hai đứa đi đến cái ngã ba thứ hai, Harry đặt cây đũa phép nằm
ngang trên lòng bàn tay, nó thì thầm với cây đũa phép:
“Point me!” (“Chỉ ta!”)
Cây đũa phép quay một vòng rồi quay về bên phải, chỉ ngay vô bức giậu
rậm rịt. Hướng đó là hướng bắc, và bọn nó biết là cần phải đi theo
hướng tây bắc để đến trung tâm của mê lộ. Điều tốt nhất mà Minh và
Harry có thể làm là đi theo con đường bên trái và khi nào có thể thì
quẹo mặt quay trở lại.
Con đường trước mặt vẫn trống trải, và khi hai đứa đi tới một khúc
quanh và quẹo phải, thì bọn nó nhận thấy bọn nó lại bí đường. Đột
nhiên Ngọc Minh nghe có cái gì đó đang chuyển động ở ngay đằng sau
lưng. Nó vội quay lại, và nhìn thấy Krum cùng Mikhalovisk đang
đứng đó, đũa phép lăm lăm chỉ về phía tụi nó.
- Hà hà, những chú chuột nhỏ bé, đã sẵn sàng để bị mê muội
chưa? – Mikhalovisk cười nham hiểm, rít lên từ trong cuống họng –
Chúng mày làm sao có thể ngăn chặn vinh quang của bọn tao, của … Tao chứ…
Minh khẽ liếc, đường xá khá là chật chội, nó khó mà vừa
chiến đấu lại vừa bảo vệ Harry được, nên nó đẩy mạnh Harry lao về phía trước, quát lớn:
- Chạy đi Harry, để tớ cản bọn chúng lại.
Miệng nói, tay Minh cũng nhanh chóng hất đũa phép, bắn ra phép
thuật “Ánh sáng chói lòa” làm chói mắt hai tên trường Dumstrang
- Giải trừ vũ khí!
- Tra tấn!
Krum và Mikhalovisk bị bất ngờ, vừa lấy tay che mắt, vừa vẫy
đũa phép bắn phép thuật lung tung. Krum còn bận tâm danh tiếng
của mình, chỉ bắn ra một lời nguyền giải trừ vũ khí, nhưng
Mikhalovisk thì không bận tâm nhiều như thế, vừa xuất thủ hắn
đã tung ngay một lời nguyền tra tấn, một lời nguyền hắc ám
khá là độc địa.
Ma pháp bắn loạn xạ, đập vào những giàn dậu hai bên, bốc khói xì xèo. Ngọc Minh dùng thân pháp ảo diệu, vừa né tránh, vừa
tung phép thuật bắn trả, nhưng trường Dumstrang quả là danh bất
hư truyền, Krum và Mikhalovisk phối hợp lẫn nhau, một người ngăn
chặn ma pháp của Minh, một người vung vẩy đũa phép bắn trả.
Ngay lúc Minh chuẩn bị quay người rút lui thì một con quái vật
xuất hiện ở phía sau hắn, chắn hết cả lối đi. Con quái này
dài hơn ba thước, con Đuôi nổ này giống như một con bò cạp hơn
bất cứ thứ gì khác. Cái vòi dài của nó cong về phía lưng.
Bộ áo giáp của nó lấp lánh dưới ánh sáng cây đũa phép của
Ngọc Minh.
Ngọc Minh miệng run run, cười khổ. Phía trước có hổ, phía sau
có sói, có lẽ là dùng để miêu tả tình huống của nó lúc này đây.
- Nhanh, Krum, đánh chết nó. Chỉ cần giết chết nó, chiến thắng là của chúng ta, con bé Hermione gì gì đó cũng là của mày
rồi. Nhanh lên. Tiến công đi.
Mikhalovisk thấy đường lui của Minh đã bị chặn thì vui vẻ rít lên với Krum, đồng thời cũng tăng cường công kích.