Rầm!!! Cánh cửa phòng sinh
hoạt chung nhà Slytherin bị đẩy ra một cách thô bạo. Smose, một
phù thủy năm thứ năm với cái mũi khoằm khoằm, đôi mắt lươn ti
hí và mái tóc hạt dẻ thô như những sợi rơm, dẫn đầu một đám
phù thủy nhà Slytherin tràn vào, trước những ánh mắt ngạc
nhiên và khó chịu của Ngọc Minh cùng đám bạn.
Malfoy kề tai nói nhỏ với Minh, đám phù thủy theo đuôi tên Smose
này là những phù thủy quí tộc mới, thuộc vào dạng nửa quý
tộc, nửa tư sản. Đám bọn chúng là dạng phù thủy thuần chủng
nửa mùa, tức là chỉ có bố, hoặc mẹ, thậm chí là xa hơn, ông
hay bà, là phù thủy thuần chủng, còn lại là phù thủy lai.
Dòng máu phù thủy thuần chảy trong cơ thể của bọn chúng so
với dòng máu của phù thủy lai thì cũng chẳng đậm hơn được bao nhiêu.
Smose khoanh tay trước ngực, nhìn Minh với vẻ trịch thượng, nói:
- Thái độ của mày với cô Umbridge là sao hả Minh? Mày muốn
chứng tỏ điều gì đây? Rằng mày mới là người thừa kế của nhà Slytherin, rằng mày mới là vua của nhà Slytherin hay sao hả?
Nghe đến đây, đám Malfoy đã tức giận đến nổ phổi, đứng dậy
định cùng đám bạn của Smose phân cao thấp, nhưng Minh đã đưa tay
ngăn lại, tiếp tục cùng Pansy chơi cờ phù thủy. Nhìn những ánh mắt phẫn nộ của Malfoy và những phù thủy thuần chủng, có
xuất thân quí tộc khác, Smose có chút chột dạ. Nhưng nhớ đến
những gì mụ Umbridge vừa phân tích, và nhớ đến những lời hứa
của mụ, Smose lại thấy mình mạnh mẽ hơn. Nó trừng mắt nhìn
thẳng vào Malfoy, nói mỉa mai:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Mày nghĩ tao sợ mày sao Malfoy. Nói cho mày biết, kể từ khi mày kết bạn với thằng khố rách áo ôm
này, mày đã hạ thấp đẳng cấp của mày xuống gần với nó rồi. Mày đừng quên, cho dù nó có là gì đi nữa, thì nó cũng chỉ
là thằng con hoang, thằng mồ côi không cha không mẹ. Hơn nữa, nó
lại còn chơi với đám ngu ngốc, giả tạo nhà Gryffindor, thằng
Harry “sẹo”, thằng Ron tóc đỏ ngu ngốc, và nhất là con bé
Hermione máu bùn hạ đẳng nữa. Rồi mày định đi về đâu hả
Malfoy? Định trở thành một thằng như lão Weasley ưa Muggle hay
sao?
Nói như tát nước vào mặt Malfoy một thôi một hồi, Smose cảm
thấy vô cùng sảng khoái, càng nói càng cảm thấy mạnh mẽ,
càng nói càng cảm thấy Malfoy đối với nó chẳng là cái quái
gì cả, vô tình chìm vào trong không gian tự sướng của nó, mà
không hề để ý nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp xuống,
cũng không để ý, dù là đứng đối diện nó như đám Malfoy hay là đám bạn sau lưng nó đều lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn với nó. Đến khi Smose mở mắt ra, nó đã thấy trước mặt nó là một nụ cười, một nụ cười mà nó không thể nào quên, một nụ
cười lạnh lẽo đến thấm ruột thấm gan. Smose sợ đến lắp bắp:
- Minh… mày… mày… mày muốn gì…
Vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo trên môi, Minh tiến lại phía Smose,
từ từ, chầm chậm, nhưng mỗi bước chân lại như một cây búa tạ
nặng nề đập thẳng vào linh hồn đang run rẩy của Smose.
- Có chuyện gì thế? Sao đang nói hay mà lại dừng lại thế? Tiếp tục đi chứ.
- Mày… - Smose sợ hãi lùi lại, nhưng Minh nhanh hơn nó…
- Này thì mày… - Minh co chân, đá thẳng vào bụng của Smose, làm thằng bé thét lên, ôm bụng gục xuống - … này thì “Sẹo” – lại
là một cú lên gối – này thì hạ đẳng, này thì máu bùn, này
thì ngu ngốc, này thì giả tạo, này thì… - cứ mỗi một câu này thì là một cú đòn được tung ra.
Một lát sau, Smose đã nằm quằn quại kêu gào dưới đất, Minh mới phủi phủi tay, ánh mắt lạnh lẽo hướng về lũ nhóc còn lại,
nói:
- Ta không quan tâm tụi bay là ai, từ đâu tới và sẽ đi về đâu. Ta cũng cóc quan tâm tụi bay theo phe nào, chính hay tà, càng không quan tâm lòng trung thành của tụi bay để vào đâu. Thế nhưng,
hãy nhớ, trước khi mở mồm chửi mắng bất kỳ ai, hãy nghĩ xem
tụi bay có thể ăn được bao nhiêu đấm của ta đã.
Nói rồi, nó quay lưng bỏ đi, mặc kệ thằng nhóc Smose đang nằm
quằn quại dưới đất, cùng một đám nhóc phù thủy đang nhìn nó
với ánh mắt nửa thán phục, nửa tự hào, hoặc nửa sợ hãi nửa khâm phục…
Trong những ngày tiếp theo đó, sự phân hóa trong nhà Slytherin
diễn ra càng ngày càng kịch liệt. Smose cầm đầu một đám phù
thủy lai-thuần-chủng, cách mà Malfoy gọi chúng, tìm cách lôi
kéo các phù thủy khác trong nhà Slytherin. Một số phù thủy
vốn theo phe Malfoy dần dần ngả theo phe của bọn chúng, tỏ ra
ủng hộ mụ Umbridge một cách lộ liễu. Bọn nhóc này đơn giản
nghĩ rằng mụ Umbridge đại diện cho Bộ, mà chọn lựa đặt lòng
trung thành vào trường Hogwart, cái đại diện cho hiện tại, và
Bộ Phép Thuật, đại diện cho tương lai, tiền đồ của chúng, tất
nhiên chúng chọn cái sau rồi. Bên cạnh Minh, malfoy và Pansy lúc
này chỉ còn một vài người, vốn là các quý tộc phụ thuộc
trực tiếp vào mười vị đại quý tộc cổ xưa mà thôi.
Malfoy nhiều lần phàn nàn với Minh về việc này, Minh chỉ mỉm cười nói:
- Chỉ cần ít nhưng tinh nhuệ là được. Hơn nữa, những lúc như
thế này mới biết đâu là lòng trung thành thực sự chứ.
Suốt mấy ngày sau đó, Smose vẫn liên tục hoạt động, thậm chí
nhiều lần ỷ vào người đông thế mạnh, định dùng vũ lực quấy
rối phe của Malfoy, nhưng rất không may, đám phù thủy nhóc này
đã được Minh truyền cho mấy chiêu phòng vệ, tuy không thể lập
tức trở thành cao thủ võ lâm, nhưng đối phó với mấy đứa chỉ
giỏi ỷ đông hiếp yếu và cậy mạnh thì thừa sức. Sau ba lần bị đánh cho tơi bời, đám Smose tạm thời không dám dùng vũ lực để uy hiếp phe Malfoy nữa, nhưng vẫn làm đủ trò mờ ám khác. Sau
mấy lần có vài đứa nhóc bị trúng bùa mê muội, ngớ ngẩn, mất trí, Minh không thể không phí thời gian làm cho bọn nó vài lá
bùa phòng vệ.
Những ngày sau đó diễn ra thật bình thường, tất nhiên, ngoại
trừ những vụ giao hỏa giữa hai nhóm nhà Slytherin. Đám Smose
lợi dụng mọi cơ hội để đánh lén phe Malfoy, thậm chí còn có
cả những vụ tấn công nhỏ vào các thành viên các nhà khác. Bên ngoài chiến tranh còn chưa bắt đầu thì trong trường đã đậm
đặc mùi thuốc súng. Nhưng một điều kỳ lạ là kể cả khi harry
cũng bị trúng vài bùa lơ mơ, ngớ ngẩn, thậm chí Ngọc Minh
cũng không ngoại lệ – tất nhiên, những kẻ tấn công Minh đều
được đưa đến gặp cô Pomfrey rồi – vậy mà không một phe nào dám
tấn công Hermione hay Pansy cả. Những nơi mà 2 cô nàng xuất hiện
là những nơi an toàn nhất của Hogwart.
Bên ngoài, thế giới phù thủy cũng bắt đầu xôn xao về việc
hàng ngàn tờ báo lá cải ở khắp nước Anh được tụ tập lại
thành một tập thể chung, cùng chung tay hợp tác để ra mắt một
tờ báo có tên “Còi Tự Do”. Còi tự do bắt đầu đưa tin một cách chính xác hơn, thu hút nhiều độc giả hơn với những bài phỏng
vấn những người nổi tiếng, đưa tin về các trang viên quý tộc
hay những khu “cấm địa”, đã dần dần trở nên có tiếng nói và
dần dần uy hiếp địa vị của tờ “Tiên Tri”
Lần chạm trán đầu tiên của Minh với mụ Umbridge kể từ sau bữa
tiệc ở Đại Sảnh Đường là trong buổi học Phòng Chống Nghệ
thuật Hắc Ám. Khi lũ nhóc năm thứ Năm của nhà Slytherin tiến
vào lớp, vừa đi vừa nói chuyện về những bài luận môn Lịch sử Pháp Thuật hay Biến hình (tất nhiên, với lũ nhóc nhà Slytherin thì những bài luận về môn Độc Dược luôn làm đau đầu học sinh
các nhà còn lại lại không hề đáng lo ngại, chỉ cần tụi nó
không nộp giấy trắng thì tuyệt đối không thể bị điểm kém) thì đã thấy mụ Umbridge ngồi ở đó, với cái áo len màu xám bạc,
cùng một cái trâm bạc Trung Hoa trên đỉnh đầu, trông thật ngu
ngốc. Mụ ta trông thật thô kệch với thứ quần áo mà mụ mặc
trên người, dù mụ cố tỏ ra điệu đà.
Bởi vì mụ là giáo viên mới, nên dù là học sinh cá biệt như
đám nhà Slytherin cũng không dám vội vã tỏ ra bất lịch sự với kiểu nói chuyện trong giờ, phớt lờ giáo viên như các môn học
khác. Tất nhiên, đó là đa phần. Ở cuối lớp, Pansy và Malfoy
vẫn cùng đám bạn nói chuyện, còn Ngọc Minh thì đã gác hai
chân lên bàn, hai tay gác sau gáy, thả người bắt đầu cùng thần
cát (*) tâm sự câu chuyện còn dang dở đêm trước
“À, chào các con” Mụ Umbridge cất tiếng, khi thấy đa phần cả lớp đã yên vị.
Vài đứa lầm bầm chào lại.
"Chậc chậc", mụ Umbridge nói "Không phải như thế chứ ? Ta muốn các con
vui lòng đáp lại "Chào cô, Giáo sư Umbridge". Một lần nữa nào. Chào cả
lớp !"
“Chào giáo sư Umbridge” Smose dẫn đầu một đám học sinh cất tiếng. Minh và đám bạn nó vẫn ngồi im
"Đấy, coi", mụ Umbridge ngọt ngào cười với Smose, mặc dù nhìn nụ
cười của mụ trông thật giả dối, rồi nói "Không khó lắm, phải
không ? Cất đũa phép đi và lấy bút lông ra nào".
Mụ Umbridge mở túi xách, rút chiếc đũa phép ngắn khác thường ra, và gõ
mạnh lên bảng; một dòng chữ hiện lên ngay lập tức: "Phòng chống Nghệ
thuật Hắc ám, Trở lại những Khái niệm Cơ bản"
- Trông nó như cái que mà mấy con quỷ bọ hung dùng để chọc
thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-đấy nhỉ. – Malfoy nói nhỏ, làm cả lũ bạn xung quanh phá lên cười
- Các trò ở góc kia, có chuyện gì thế? – Mụ Umbridge giả giọng ngọt ngào nói
- Không có gì – Malfoy phẩy tay như xua đuổi con ruồi.
- Cô thấy chúng ta nên thử lại lần nữa" - Mụ Umbridge xám mặt lại,
gằn giọng nói - Khi cô đặt câu hỏi cho các con, cô muốn các con trả
lời Vâng, thưa giáo sư Umbridge , hoặc "Không ạ, thưa giáo sư Umbridge".
- Nói nhiều quá đấy – Minh nói bằng giọng ngái ngủ – tiếp tục bài học của bà đi, thưa “Giáo sư” Cái Ô (Umbrella) – Nó cố ý
nhấn mạnh từ Giáo sư và Cái Ô, làm lũ bạn xung quanh cười
khúc khích
- Trò kia, đây là thái độ của trò trong các giờ học đấy sao?
- Tùy giờ học, và tùy người dạy có “xác thực” là một “giáo sư” hay không?
- Trò… ý của trò là gì hả? – Mụ Umbridge đã có vẻ tức điên lên
- Ý nghĩa quá rõ vậy mà “Giáo sư” Cái Ô cũng không hiểu sao? – Minh giả vờ ngạc nhiên nói – Không ngờ kiến thức của “Giáo sư” Cái Ô cao đến mức đó đấy.
- Trò… - Bàn tay của mụ Umbridge nổi gân xanh, tức giận nói – phạt “Cấm túc” và trừ của nhà Slytherin 10 điểm
- Ok, chuyện nhỏ. Xong chưa, bà tiếp tục việc của bà đi nhé “Giáo Sư” Cái Ô.
- Được. – Mụ Umbridge tức điên, khuôn mặt như con tắc kè hoa, liên tục đổi màu từ xanh sang trắng, rồi lại sang đỏ. Cố nén tức
giận, mụ quay lại bàn, dùng tay viết nhanh mấy chữ rồi đưa cho
Minh nói – đưa cho chủ nhiệm nhà của trò.
- Tự túc là hạnh phúc, lao động là vinh quang – Minh phẩy nhẹ
tay, lá thư lập tức quay lại bàn của mụ Umbridge, sau đó nó
lại thả lỏng người, tiếp tục quay lại cùng thần cát nói nốt
câu chuyện còn đang dang dở, trong ánh mắt khâm phục và hả hê
của đám học trò nhà Slytherin, và ánh mắt tức tối của mụ
Umbridge…
(*) Thần cát: Vị thần canh giữ giấc ngủ của người châu Âu,
thường dùng cát thần ném vào mắt người để làm cho họ thấy
buồn ngủ