[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 17

Quy tắc hành vi thứ mười bốn của Slytherin: không kiêu không ngạo, học nghệ thuật ẩn nhẫn.

“Tên Weasley kia nói không sai, cả đời của cha mẹ cậu đều đấu tranh với Tử thần Thực tử. Bọn họ là những chiến sĩ ưu tú nhất, nhưng cho dù là ưu tú nhất, trong cuộc đời của bọn họ có năng lực giết được bao nhiêu Tử thần Thực tử, bắt được bao nhiêu Tử thần Thực tử? Cậu cho là sau khi bọn họ giết người, cảm giác sẽ tốt sao?” Draco thật sự nhìn không được, trực tiếp đem Harry vẫn luôn có tâm trạng không tốt bởi những lời nói kia của Weasley, ném lên trên giường, từ trên cao nhìn xuống cậu ta.

“Cứ cho Slytherin là một hang ổ Tử thần Thực tử con, cho dù cậu cùng một đám Tử thần Thực tử con kết làm bạn bè, vậy thì thế nào? Nếu cậu Harry Potter, Đứa-bé-sống-sót, Kẻ Được Chọn vĩ đại, bởi vì bị phân vào Slytherin mà thay đổi lập trường tương lai của nhóm Tử thần Thực tử con này, do đó tiêu trừ khả năng trở thành Tử thần Thực tử của họ, cậu nói xem cha mẹ của cậu sẽ vì cậu mà cảm thấy kiêu ngạo, hay vẫn cho rằng cậu là nỗi sỉ nhục? Cậu muốn bọn họ phải nhìn thấy đứa con trai mà họ hy sinh tính mạng mình để bảo vệ trở thành một phù thủy, một hung thủ giết người với hai tay đầy máu tươi sao?” Draco chỉ thiếu điều bóp chặt cổ cậu, lắc cái đầu không có chút suy nghĩ chỉ đầy rơm rạ kia!

Tâm trạng hoang mang nhiều ngày của Harry, từng chút một lớp sương mù hắc ám dày đặc trong tâm trí chậm rãi chạm đến ánh sáng, sau đó cậu thấy được mái tóc ngắn màu bạch kim xán lạn của Draco.

Lại là Draco, mãi mãi đều là Draco.

“Cám ơn —”

“Cái đầu chỉ chứa đầy những thứ ngu xuẩn, lãng phí thời gian quý giá của tôi!” Draco từ trên giường đứng lên, đứng trên mặt đất sửa sang lại áo chùng trên người, thuận tay xách con mèo đen Harry lên, “Nhanh lên, sắp trễ tiệc tối Halloween rồi!”

Draco nói thật đúng, Harry — vừa ngạt đi vẻ lo lắng — Potter bi thảm nhìn một mâm mỹ thực không hề được đụng đến, cậu và Draco vốn đến tiệc tối muộn, kết quả cậu vừa ngồi vào bàn, giáo sư Quirrel liền kêu to xông tới bàn giáo sư hướng Hiệu trưởng nói, “Quỷ khổng lồ, ở dưới tầng hầm, tôi nghĩ mọi người phải biết…” Sau đó, bản thân hắn liền nhắm hai mắt hôn mê, nhân tiện hủy luôn tiệc tối Halloween của bọn họ.

Nhóm Huynh Trưởng cùng học sinh năm ba hoặc năm tư đứng dậy hộ tống học sinh năm dưới của Nhà mình trở lại phòng nghỉ, yến hội sẽ tiếp tục ở trong phòng nghỉ. Bất quá đối với đại sảnh được đổi mới hoàn toàn trang trí vô cùng xinh đẹp, nhóm con rắn nhỏ vẫn là rất bất mãn.

“Ông ta cũng tính là một giáo sư Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám sao?”

“Thực dọa người!”

“Một con quỷ khổng lồ không có đầu óc cũng có thể dọa ông ta thành như vậy!” Một Slytherin lớp trên vẻ mặt chán ghét nói.

Harry nhìn nhìn củ tỏi màu tím ngã trên mặt đất, lại nhìn nhìn bàn giáo sư đã không còn bóng người, cùng các Nhà đều tự lo cho học sinh của mình, “Một giáo sư té xỉu, sao không ai quan tâm vậy?”

Draco nhìn Harry, nhìn củ tỏi kia, chợt nhớ tới sự kiện cha đỡ đầu bị thương một cách thần bí ở Halloween trước kia, lúc ấy không rõ tại sao lại như thế, chính là hiện tại, đã biết Quirrel là phụ thể của Chúa tể Hắc ám, đã biết ở lầu ba giấu Hòn Đá Phù Thủy, lại thấy qua Chó Ba Đầu, nếu tiểu độc xà vẫn không nhìn rõ tiểu xảo giương đông kích tây bên trong thì anh có thể trực tiếp đem mình xung quân đến tháp Gryffindor, cùng nhóm cự quái không đầu óc Gryffindor kia sống chung một chỗ luôn cho rồi.

Quirrel Đầu Tỏi chết tiệt, dám thương tổn cha đỡ đầu của anh?

Tốt lắm!

“Chúng ta đưa giáo sư đến Bệnh Thất đi.” Draco đề nghị, “Dù sao quỷ khổng lồ là ở dưới tầng hầm, đi Bệnh Thất không có nguy hiểm gì.”

“Ừ.” Đôi con ngươi cho tới bây giờ vẫn thực thiện lương, chớp chớp.

“Dùng Bùa Bay đi, ông ta quá nặng.” Miệng Draco nói vậy, đồng thời một phép thuật hóa đá cùng hôn mê không tiếng động đã được ném qua.

Huấn luyện Harry dùng phép trôi nổi, đem củ tỏi màu tím lắc lư di chuyển, vì nặng quá, pháp thuật của Harry rõ ràng không đủ, một đường nghiêng ngả lảo đảo, té, vài lần ngã trên đất kiêm lăn cầu thang, kèm theo gãy xương cùng với nghi ngờ bị chấn động não, đem giáo sư Quirrell bị hóa đá tới Bệnh Thất, quả nhiên một đường không có kinh hách cũng không có nguy hiểm, bình thản đến chán nản. Ngay cả cái bóng của quỷ khổng lồ cũng không có.

Sau khi thấy bà Pomfrey tiếp nhận bệnh nhân xong, Draco khó khăn ném xuống căm tức cùng buồn nản trong lòng, nếu Độc dược kia đã được pha chế hoàn hảo, sau đó thừa dịp này rót hết cho ông ta… cỡ nào có một cơ hội ngàn năm như vậy a! Cuối cùng Draco thở dài, đành phải chuyển thành tự an ủi mình, quên đi, nếu Chúa tể Hắc ám mà dễ tiêu diệt như vậy, sao có thể trở thành tồn tại đáng sợ nhất trong lòng giới phù thủy? Còn đến nổi khiến tổ tiên của mình tuổi còn trẻ mà đã đi gặp Merlin? Huống chi, hiện tại anh cũng không nắm chắc Chúa tể Hắc ám đã bám vào người hắn hay chưa.

Slytherin ẩn nhẫn thiện mưu, chỉ cần một phát liền trúng, sẽ không nóng vội.

Từ lúc lễ Haloween có kinh sợ mà không có nguy hiểm trôi qua, tựa hồ cuộc sống bi thảm của Harry cũng bắt đầu trở nên sáng sủa, cấm túc tăng tăng giảm giảm rốt cục qua rồi, không có chuyện gì không hài lòng. Điểm từng bị trừ vì do cậu mà kéo bè kéo phái đánh nhau, dưới sự trợ giúp của Draco, cơ hồ mỗi tiết học Harry đều có thể kiếm ít nhất năm điểm về cho Slytherin, cho nên nước lên thì thuyền lên, bây giờ cậu thực xứng đáng với danh xưng Cậu Bé Vàng của Slytherin, bảo thạch trong đồng hồ cát đã khôi phục đến mức bình thường, ngay cả thái độ giáo sư Snape dành cho cậu cũng thân thiện hơn nhiều.

Đương nhiên, khiến cho người càng hưng phấn chính là mùa thi đấu Quidditch đã đến, hành lang cho đến trong phòng ngủ nơi nơi tràn ngập chủ đề về Quidditch, cho dù Harry chỉ nghe một chút cũng hiểu được thực hưng phấn, chỉ là vẻ mặt của đội trưởng Flint mỗi khi nhìn thấy Harry đều là một bộ cố nén thống khổ muốn nói lại thôi. Trong lòng Harry cũng cảm thấy có chút có lỗi — cũng bởi vì lần bay trước trong Phòng Sinh hoạt chung, sau lại không hoàn thành hình phạt sao chép, cho nên sau khi giáo sư Snape phun một lần nọc độc liền truyền đạt một đống lệnh cấm, trong đó có trừng phạt cấm Harry chung thân không được thi đấu.

Bởi vì chưa từng chơi qua Quidditch, lại chưa từng tham qua đội ngũ tương tự, cho nên Harry đối với xử phạt như vậy không có mất mát quá lớn — nếu chưa từng có thì nói mất gì đây? Harry chỉ là rất thích cảm giác khi bay mà thôi. Nhưng loại “tiếc nuối” này sau khi Draco bắt được lệnh cấm của giáo sư mà chấm dứt, Draco nói cho Harry giáo sư chỉ nói không thể dự thi, lại chưa nói từ nay về sau không thể bay, chờ đến khi bọn họ lên năm thứ hai là có thể mang chổi theo, lúc rảnh cậu muốn bay liền bay thôi!

Vì thế, trong trận đấu Quidditch, Harry cùng Draco ngồi ở chỗ cao cao, vẻ mặt hưng phấn chờ Slytherin ‘giết hại’ Gryffindor.

‘Giết hại’ xong…thực máu me.

Đội viên Slytherin ỷ vào mình to con, đấu đá lung tung như vào chỗ không người, không biết đã có biết bao nhiêu lần suýt nữa đem đối thủ quét xuống dưới. Harry không biết Quidditch tính thế nào là phạm quy, tóm lại cậu cảm thấy đây là một tràng thi đấu đem quyền anh mang lên không trung, trình độ dã man cùng loại với tập thể quần ẩu trong liên đoàn khúc côn cầu ở Bắc Mĩ.

Harry chứng kiến đôi song sinh Weasley quơ gậy, hung tợn đem bóng đánh hướng bọn Flint, cậu cảm thấy lực đánh kia có thể đánh vỡ sọ, mà Flint thì vọt mạnh từ dưới lên, lập tức đụng Tầm thủ đối phương đến chảy máu mũi, cả mặt một mảng đỏ tươi.

Harry nhịn không được, “Thật sự rất dã man, Draco cậu xác định đây là thi đấu mà không phải quần ẩu sao?”

“Đây chắc là quần ẩu hợp lý mà không bị phạt cấm túc.” Draco cười giả tạo.

“Chẳng trách đều chọn người to con.” Harry đột nhiên cảm thấy bị cấm thi đấu cũng không có gì để tiếc nuối, cho dù giáo sư Snape cho chính mình dự thi, chỉ sợ chính mình cũng không thể đảm nhiệm.

Trận đấu dã man, máu me này cuối cùng do Slytherin bắt được Snitch mà chấm dứt, tỷ số 210:50 cộng thêm một Slytherin gãy tay và một Gryffindor gãy mũi.

Tất cả con rắn nhỏ Slytherin trên khán đài đều chạy vội tới sân thi đấu mà ôm anh hùng của bọn họ, Harry cùng Draco cũng không ngoại lệ.

Bởi vì không ngoại lệ cho nên có ngoài ý muốn.

Bóng dùng cho trận đấu đã được bà Hooch sửa sang lại xong đột nhiên phát sinh sự cố, một dây cột Bludges vô duyên vô cớ bị đứt, làm cho trái Bludges thẳng tắp bay ra, không hề nghi ngờ liền xông lại chỗ Harry Potter.

Sân Quidditch một mảnh kinh hô.

Ngay trong nháy mắt Bludges đánh tới, Harry nhớ đến lực đạo có thể đánh nát sọ người kia, sắc mặt đều thay đổi, may mắn dáng người cậu nhỏ gầy, thân thể linh hoạt, đạn pháo Bludges hiểm hiểm bay qua sát da đầu cậu, Bludges lại lập tức đánh cong một vòng lại bay thẳng về phía Harry. Nếu như vừa rồi còn có người nghĩ đó là sự cố ngoài ý muốn, như vậy hiện tại tất cả mọi người đều biết đây là một vụ mưu sát.

Bludges nổi điên lấy tốc độ cố định nhanh nhẹn của nó thoải mái vây quanh mà đánh Harry, hai Tấn Thủ chính thức cùng hai Tấn Thủ dự bị của Slytherin đều giơ lên gậy bày ra trận địa sẵn dàng đón địch, đáng tiếc không ai có thể vượt qua tốc độ của Bludges, rất nhiều người, ngay cả trong tay Draco đều giơ lên đũa phép nhưng ai cũng không có biện pháp nhắm trúng.

Vốn Lugatha cũng đã đem cái chổi của mình ném qua, muốn cho Harry dùng kỹ xảo bay xuất sắc của mình tránh né, nhưng ngay tích tắc Harry đưa tay đón lấy chổi, Bludges phảng phất như có ý thức, đột nhiên lộn trở lại bắt lấy khe hở này, đánh gãy cán chổi bay của Lugatha cùng xương tay phải của Harry.

Đau đớn ập đến, Harry lảo đảo đứng không vững, làm cho Bludges có thêm càng nhiều cơ hội tập kích, liên tiếp công kích toàn bộ đánh lên người Harry, hơn nữa trong đó có một lần đập lên bắp chân Harry làm cho Harry hoàn toàn té xuống mặt đất — nếu trúng thêm lần nữa Harry sẽ chết!

Draco trên mặt không còn chút máu nào, nhìn trái Bludges màu đen từ trên không trung bí mật tăng lên uy hiếp tử vong hướng về Harry đánh tới, phảng phất như một kích trí mệnh cuối cùng, trong đám đông đã có rất nhiều người e ngại mà nhắm hai mắt lại.

Nghìn cân treo sợi tóc, đầu óc Draco giống như đang bị một đám sâu lông làm bế tắc bỗng nhiên thông suốt, một thần chú hộ thân “Protego— ” (Che chắn) cường đại được thi triển toàn lực đúng lúc chắn trước mặt Harry, anh đánh không trúng Bludges, chẳng lẽ không thể dựng một lá chắn chắc chắn trước mặt Harry sao?

Vì lá chắn, Bludges ở trong thế tấn công sấm sét bị bắt dừng lại giữa không trung, chỉ là trong nháy mắt, nhưng như vậy là đủ rồi.

Harry miệng ho ra máu, trước khi mất đi ý thức, cậu thấy được ở ngoài kia hơn mười thước giáo sư vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt sắc bén, tóc đen, áo chùng đen lấy khí thế cơn lốc Đại Tây Dương tới gần, giơ đũa phép lên cao, nổ tung trái Bludges cao hơn đầu mình một cánh tay. Thì ra lúc giáo sư thực sự nổi nóng thì đáng sợ như vậy, toàn bộ cái nhìn chằm chằm lúc trước chỉ là chuyện vặt, trước khi Harry hoàn toàn rơi vào bóng tối đã nghĩ, thì ra giáo sư chưa từng thật tình ‘chán ghét’ cậu.

Cho tới bây giờ bà Pomfrey vẫn không hề có cảm tình gì với môn Quidditch, lần này lửa giận lại lên tới đỉnh điểm, một đứa gãy tay, một đứa gãy mũi, được rồi, muốn bà nói công bằng một câu, đây đều là bọn nhỏ muốn ăn đòn tự chuốc lấy! Nhưng mà Harry Potter, đứa trẻ ngoan ngoãn có bộ dạng giống như một chú mèo con đang hôn mê, tổng cộng nát bốn mươi ba đoạn xương, lại còn có xương đâm vào nội tạng, so với tổng số thương vong của trận đấu ở khóa trước còn nhiều hơn, mà cậu chỉ là một người xem thi đấu vô tội chạy tới sân thi đấu để chúc mừng!

Giáo sư Snape đem Harry đến Bệnh Thất liền bị lửa giận của Bà Pomfrey đốt một lần ngay cả thầy Hiệu trưởng Dumbledore vì lo lắng mà đến thăm hỏi trễ cũng bị giáo huấn một chút.

Draco thấy qua hai lần giáo huấn, thầm than khí thế của bà Pomfrey thật mạnh mẽ.

“Trò Malfoy.” Hiệu trưởng Dumbledore cười híp mắt nhìn Draco bên cạnh giường bệnh, “Trò cứu Harry, thần chú chướng ngại vô cùng phấn khích, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, ah, theo ta thấy Slytherin hẳn là vì biểu hiện xuất sắc của trò mà thêm 10 điểm.”

“Cám ơn Hiệu trưởng.” Draco hơi hơi cúi đầu.

“Trò là một đứa trẻ lương thiện đương nhiên là nên được thưởng. Ta nhớ Poppy có nói, Haloween lần trước, cũng là trò cùng Harry có lòng tốt cùng nhau đem giáo sư Quirrel hôn mê đến Bệnh Thất?”

Cũng kèm theo một cái Bùa Choáng cùng Bùa Hóa Đá, Draco bổ sung trong lòng. Cậu không nghĩ tiểu xảo nho nhỏ đó có thể lừa gạt được Dumbledore, nhưng hiện giờ Draco tư tưởng thành thục không thừa nhận không được, Dumbledore là một lão phù thủy cường đại còn có hơn trăm năm kinh nghiệm, trong đôi mắt bên dưới cặp mắt kính nửa vầng trăng là sự lợi hại ít người bì được, bên dưới vẻ ngoài hiền lành hòa ái là tâm cơ thâm trầm. Có lẽ người khác cần dùng đến Chân Dược mới có thể có được tin tức mình muốn, nhưng ông ta chỉ cần hỏi mấy câu là có thể đoán được thật giả.

“Vâng, lúc ấy rất hỗn loạn, Harry nhìn thấy giáo sư Quirrel hôn mê trên mặt đất không ai quan tâm cho nên không đành lòng. Cậu ấy dùng Bùa Bay mới học được đem thầy ấy đưa đến Bệnh Thất, ưm, có lẽ quá trình không quá thuần thục, gây ra một ít va chạm cho giáo sư, chúng con thực xin lỗi.” Biểu tình của Draco tuyệt không cảm thấy có lỗi.

Hiệu trưởng Dumbledore gật gật đầu, “Giáo sư Quirrel đáng thương ước chừng nằm khoảng hai ngày, bất quá điều này cũng không thể trách các trò, các trò đương nhiên là có ý tốt, đứa nhỏ của ta…A, trò mang bữa tối đến cho Harry? Bất quá Poppy nói trò ấy đêm nay sẽ ngủ một giấc ngon lành, chỉ sợ sẽ không dùng được, bất quá sáng sớm mai có thể tỉnh lại. Không cần lo lắng, thời gian đã không còn sớm, sao trò không trở về Phòng Sinh hoạt chung mà chúc mừng thắng lợi Quidditch của các trò đi?”

Draco đi theo Hiệu trưởng ra khỏi Bệnh Thất, nhưng anh cho rằng sự tình không đơn giản như vậy, không cần nói đến dụng ý bên dưới ác chú này, chỉ luận về thực lực, biểu hiện của anh đủ để thoải mái vượt qua, sau phép thử đơn giản, Hiệu trưởng Dumbledore giống như đã biết được sơ lược gì đó, thực yên tâm, ông không có nói thêm câu nào nữa chỉ cười híp mắt tiễn anh về tầng hầm, rồi chào tậm biệt ‘đứa trẻ tốt bụng thiện lương’ Malfoy.

~*~
Bình Luận (0)
Comment