[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 45

Ngày đầu khai giảng toàn gặp phải mấy môn bi kịch, nhưng trong lòng Harry vẫn mong chờ vào môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí!

Bác Hagrid trở thành giáo viên, trong buổi đầu tiên dạy bọn họ về Bằng mã, được rồi, cả đời này cuối cùng Draco cũng hiểu được mắt thẩm mỹ của Hagrid rồi. Nói thật, sinh vật đầu chim ưng thân ngựa có đôi cánh với màu lông sáng mượt màu sắc rực rỡ giống cầu vồng trông rất đẹp, nhưng mà chúng cũng rất nguy hiểm!

Harry là bạn tốt của bác Hagrid, không quan tâm đến lời tiên đoán của vị giáo sư kia, can đảm giống như loài sư tử là người tiên phong làm vật thí nghiệm của mọi người. Draco rất tin tưởng Harry, nhìn thấy cậu ta giống như kiếp trước cúi đầu trước sinh vật kia, sau đó thuận lợi được cưỡi lên nó bay một vòng, hoàn thành việc làm mẫu. Việc này khiến cho Hagrid cảm thấy hãnh diện, nhưng mà cậu ta thành công không có nghĩa người khác cũng có thể thuận lợi hoàn thành.

Bi kịch chính là khi sát thủ nấu vạc Longbottom khiếp đảm không có cách làm cho Bằng mã cúi đầu phục tùng, cho nên trở nên hốt hoảng chạy trốn, không hiểu sao Neville vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Draco đang cúi đầu trước một con Bằng mã, thái độ lúng túng của Neville làm nó nổi giận tấn công.

May mắn Draco đã từng luyện võ sáu năm trời nên phát hiện được, kịp lúc tránh thoát, dáng vẻ chật vật. Mà tên Longbottom kia bị Bằng mã cào một cái vào cánh tay, máu chảy ra rất nhiều. Draco đứng dậy phủi bụi trên quần áo, ra hiệu với mọi người mình không sao, sau đó Hagrid hốt hơ hốt hoảng đem Longbottom đến Bệnh thất.

Daphne dùng thần chú Aguamenti (1) giúp Draco rửa sạch đất trên tay, “Draco, thật sự không muốn đến chỗ bà Pomfrey để kiểm tra lại sao?”

“Không sao đâu, chỉ tiếc buổi học ngày hôm nay phải bỏ dở giữa chừng rồi.” Draco cảm thấy thất vọng, sống hai đời người đều bỏ lỡ cơ hội được cưỡi Bằng mã bay một vòng, nhưng mà lần này là không phải lỗi của anh. Vì vậy khi nhìn thấy Harry khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn, thân thiết ôm Buckbeak, anh thấy rất ngứa tay — dùng sức nhéo tai.

“Á á ~~~ nhẹ tay, đau quá… Draco…” Con mèo nhỏ Harry giương nanh múa vuốt, đáng tiếc không có ai đến cứu, mọi người đều đang xem náo nhiệt, cả Hermione cũng không ngoại lệ.

Đôi khi tên nhóc rắc rối mắt xanh kia thật may mắn khiến người ta hận đến mức ngứa răng!

Trong một ngày ‘bi kịch’ này, Draco thật không có nghĩ đến năm nay môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũng trở thành một trong số nhưng bi kịch. Người Sói khả năng chiến đấu cực cao, cho nên lịch dạy học của ông ta cũng kín mít …Draco đã quên là kiếp trước buổi học môn Phòng chống là một trò đùa của giáo sư Lupin, cũng thấy ngạc nhiên là môn này Slytherin và Gryffindor lại cùng học. Nói thật, hai học viện không công kích lẫn nhau đã là tốt lắm rồi. Draco đoán hợp hai nhóm này lại là vì chiếu cố gã người Sói, chỉ có trên lớp tập trung an bài thì nguy cơ lúc trăng tròn mới giảm đến mức thấp nhất.

“Tôi vừa mới phát hiện một Ông kẹ (2) trong ngăn tủ quần áo, yêu cầu các giáo sư khác cứ để mặc nó vừa vặn tạo cơ hội cho mọi người thực hành một lần.” Remus cười rất ôn hòa, “Như vậy…Harry, dùng hiểu biết của trò có thể nói cho mọi người ở đây biết một chút về Ông kẹ được không?”

“Dạ, thưa thầy. Đó là sinh vật thích ẩn ấp trong bóng tối, nó có thể thấy được nỗi sợ hãi tận sâu trong lòng chúng ta, sau đó biến thành thứ chúng ta sợ hãi để hù dọa, chỉ có tiếng cười mới làm chúng biến đi. A, chúng ta hiện tại có nhiều người đứng cùng một chỗ là một ưu thế, bởi vì nó không biết sẽ biến thành bộ dáng gì để dọa ai.” Harry trả lời rõ ràng kiếm cho Slytherin thêm mười điểm, đương nhiên là vì lúc ở nhà cậu đã được Remus dạy qua rồi.

Sau đó, giáo sư Lupin bố trí nhiệm vụ cho mọi người, tập trung ý chí biến nỗi sợ của mình trở thành một thứ gì đó buồn cười, rồi bọn họ từng người bắt đầu thực hiện.

Trong đầu Harry qua nhiều lần bỏ qua Voldemort, một lúc lâu sau cũng không tìm được nỗi sợ của mình, cuối cùng cậu chẳng thèm quan tâm nữa, con mèo đen nhỏ mắt xanh chẳng hề nao núng, dù sao đợi lát nữa lúc đối mặt với Ông kẹ thì biết thôi!

“Draco, cậu sợ gì vậy?”

Draco cũng không rõ chính mình sợ cái gì nữa, yêu nữ hoặc là quỷ quái linh tinh gì đó, khi đó anh còn là một tên hư hỏng lưu manh, nỗi sợ chẳng qua cũng là mấy loại sinh vật kia, nhưng mà hiện tại thật tình trong lòng anh cảm thấy thật rối rắm.

Anh sợ cái gì?

Anh sợ mất đi cha mẹ, điều này là không thể nghi ngờ. Có thể cha mẹ hiện tại sống rất tốt, hơn nữa tương lai cũng có thể sống bình an, cho nên anh không chắc Ông kẹ có thật sự biến thành hình ảnh cha mẹ anh đã chết hay không, vì anh biết chuyện đó là không thể nào xảy ra…mà nó mà có thể biến thành cái dạng ấy được và anh có thể khiến nó biến thành thứ gì đó buồn cười, điều này mới là buồn cười à…

Bất quá, Draco chợt nhớ tới cái ngày trong mật thất, Chúa tể Hắc ám dùng giọng điệu cuồng vọng mà nói ‘Chúa tể Hắc ám đã vượt qua toàn bộ thành tựu của người đi trước, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không chết!’, trong nháy mắt cả người Draco đầy mồ hôi lạnh, anh bỗng nhiên hiểu được điều mình sợ nhất.

A, không, anh không thể đem một màn này bại lộ trước mọi người trên lớp được — cuộc chiến dưới mật thất bất luận thế nào cũng không thể nào lộ ra được, đó đều là bí mật của Hogwarts, đến bản thân Hiệu trưởng cũng phải thừa nhận việc này tuyệt đối không thích hợp diễn lại một lần trước mắt công chúng.

Draco đầu óc loạn cả lên, ánh mắt nhìn mông lung về trước nơi mà Remus đang nhẹ giọng an ủi Longbottom, người đang giải thích cái gì đó, sau đó nhìn ‘Bậc thầy Độc dược’ bỗng nhiên từ trong tủ quần áo bước ra hùng hổ đi tới trước mặt ‘sát thủ nấu vạc’ Longbottom đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đũa phép cũng vẫy không xong. Sau đó, anh nhìn thấy Longbottom lớn tiếng kêu “Riddikulus! ~~~ ” (3), lúc Longbottom hạ đũa phép xuống, ‘cha đỡ đầu’ của mình đột nhiên mặc một bộ trang phục của nữ với kiểu cách đáng sợ – đó chẳng qua chỉ là một Ông kẹ ngu ngốc – nhưng mà Draco cảm thấy rất tức giận, tức giận Longbottom là một tên nhát gan, tức giận trò đùa này, tức giận Remus vì đã sắp xếp nội dung về Ông kẹ, tức giận bọn người Gryffindor ngu xuẩn không có đầu óc…

“Giáo sư, con có việc muốn hỏi.” Ở trong đám người Draco giơ tay, nói. “Con không hiểu cái gọi là ‘nỗi sợ tận đáy lòng’. Ví dụ như, trong hoàn cảnh chợt phát hiện mình trần trụi đứng trước mặt các bạn học, cũng sẽ tạo thành một loại khủng hoảng, bởi vì nhục nhã mà sợ hãi, như vậy loại tâm lý sợ hãi này có phải cũng sẽ bị Ông kẹ cho là ‘nỗi sợ tận đáy lòng’ hay không?”

Các bạn học ở bên kia đã xếp thành một hàng từng người một tiến lên trước Ông kẹ, có lẽ từng lời nói của Draco đã truyền đến tai của bọn họ, rất nhiều người trong nháy mắt đơ người, sau đó liên tưởng đến tình huống đó …nhất thời bối rối chen chúc thành một đoàn, ai cũng không muốn đứng trước, nhất là nữ sinh, mà Ron Weasley là một kẻ bất hạnh bởi vì vừa lúc tới phiên cậu ta.

Vốn Ron sợ nhất là nhện, ngay cả đối sách cậu ta cũng đã nghĩ kỹ, kết quả trong lúc khẩn trương tập trung cao độ, cậu ta lại nghe được lời nói của Draco, làm con nhện to bự lông xù đáng sợ do Ông kẹ biến ra, ‘tách’ một tiếng biến thành Ron Weasley trong bộ dạng – trần truồng như nhộng – trước mặt mọi người trong lớp.

“Oái!” Ron kêu thảm thiết một tiếng, theo phản xạ lấy tay che thân dưới của mình.

Tiếng nữ sinh kêu lên ngại ngùng lấy tay che mắt, tiếng nam sinh cười to ồn ào đồng loạt cất lên, suýt đem nóc phòng học văng lên luôn, sau đó Ông kẹ Ron-trần-truồng nổ tung thành những đám khói trong tiếng cười lớn của mọi người.

Buổi học này cũng là bỏ dở nửa chừng, nhưng mà kết cục lại rất vui vẻ.

Remus không có tức giận, hắn nhìn thấy bộ mặt vô tội nhưng loáng thoáng có biểu cảm đắc ý vì đã trả thù thành công của Draco, cuối cùng bắt đắc dĩ cười, con rắn nhỏ tóc bạch kim kia có lẽ là tức giận vì cho rằng mình dùng cách ăn mặc cổ điển của bà của Neville để trêu cợt giáo sư Snape đây mà. Remus rất muốn cười, nhưng với cương vị là một giáo viên, hắn không thể không tận lực dùng bộ mặt nghiêm túc đi an ủi tâm hồn bé bỏng bị tổn thương của Ron Weasley.

“Được rồi, được rồi, các trò yên lặng một chút, tôi muốn giải thích về tình huống lúc nãy một chút, đó chẳng qua chỉ là ‘sợ hãi bị quấy nhiễu’ thôi, không phải là thật sự sợ hãi. Lúc các trò vì quá chú tâm vào một việc, liền làm phân tán lực phán đoán của Ông kẹ, nhưng thực sự chuyện này chỉ là tạm thời, bộ dạng mà Ông kẹ biến ra cũng sẽ không ổn định và sẽ không duy trì lâu… Các trò không nên cười nhạo, có những văn sĩ từng nói rằng cơ thể tốt đẹp nhất là vì được thừa hưởng từ tổ tiên cùng tâm huyết của cha mẹ, ai cũng tôn trọng và không hề sợ hãi nó, không phải sao?”

Mặc cho Remus giải vây, giải thích như thế nào, mọi người đều vui vẻ đem sự cố ngoài ý muốn ở lớp học của Ron Weasley truyền ra khắp trường, việc đó dìm luôn cả chuyện bộ dạng giáo sư Snape mặc trang phục nữ, đến cả Longbottom cũng im re vì không muốn bị Bậc thầy Độc dược tra tấn gấp đôi, hầu như không ai còn nhớ về bộ dạng buồn cười của giáo sư Snape do Ông kẹ biến thành.

Nhưng mà Harry thấy thật đáng tiếc, “Mình không biết bản thân sợ hãi nhất là việc gì… Ngoài việc trước mặt mọi người trần truồng, chú Remus à… nhất định không phải là Voldemort đâu, chú ghét con gián nhưng chắc chắn chú sẽ không sợ nó, đúng không?” Harry canh cánh trong lòng vì thế sau giờ học thường xuyên chạy tới quấn lấy Remus, sống chết cũng không buông, muốn chú ấy mau tìm thêm một Ông kẹ cho cậu thử.

Mùa thi đấu Quidditch sắp đến, nhà Slytherin vui vẻ mà chuẩn bị, Lugatha đảm nhiệm vị trí Đội trưởng, mặc dù hai át chủ bài vẫn không thể thi đấu được, tuy lệnh cấm của hoàng tử đã được gỡ bỏ, nhưng tiểu bảo bối kia thì vẫn chưa được ân xá đâu. Vì vậy, Harry thực buồn bực ôm sách tham khảo ngâm mình ở thư viện, gần đây cậu rất không thích ở trong Phòng Sinh hoạt chung đọc sách.

“Harry, rốt cục cũng tìm thấy cậu rồi!” Hermione hung hăng xông tới, lôi theo một túi sách lớn, một tiếng ‘bịch’ bên cạnh cậu.

“Chào, Hermione, vài ngày rồi không gặp vẫn khỏe nha…Oa a, cậu đem theo nhiều sách quá!” Harry hoảng sợ.

“Biết chuyện gì chưa?” Hermione cũng chẳng khách sáo chào hỏi mà đi thẳng vào đề, “Bọn họ muốn kiện Buckbeak lên tòa án đó, lý do là quá mức nguy hiểm, có vẻ còn liên quan tới cái gì mà ‘Ủy ban xử lý sinh vật nguy hiểm’ nữa đó.”

“Xử lý sinh vật nguy hiểm…là sao?” Harry lơ mơ, nhưng mà nghe có vẻ hơi ghê, “Xử lý? Làm sao mà xử lý, bọn họ muốn bỏ tù Buckbeak sao?”

“Hoặc là hành quyết.”

“Cái gì?” Con mèo nhỏ Harry nhảy dựng lên, “Dựa vào cái gì? Không lẽ là vì tên ‘sát thủ nấu vạc’ kia bị thương sao? Đó là do cậu ta bất cẩn, không lẽ vì vậy, bọn họ muốn…”

“Không phải do bọn Gryffindor! Mà là bọn cậu, Slytherin đó! Là Draco! Bởi vì cậu ấy thiếu chút nữa bị thương!” Hermione cắt ngang, sau đó cô phù thủy nhỏ nhà Ravenclaw đem tin tức kể lại cho bạn học của mình, “Nhớ lại buổi học đó đi, Draco đứng gần đó mém chút nữa bị Buckbeak tấn công, cho nên cái Ủy ban gì đó của Bộ Pháp thuật hoàn toàn cho rằng giáo trình dạy học này đã lỗi thời, giáo sư Hagrid cũng không đủ tư cách dạy học, Bằng mã có tính nguy hiểm quá lớn, Buckbeak thì tính công kích quá cao …là như vậy đó…Cho nên, nếu sự việc chuyển biến xấu thì không những bác Hagrid bị cách chức mà Buckbeak cũng sẽ nhận lấy hình phạt.”

Harry trừng mắt, có nghiêm trọng dữ vậy không?

“Rõ ràng là Draco đâu có bị thương đâu!”

“Draco không bị thương là do thân thủ cậu ấy nhanh nhẹn, dù sao bị thương hay không đều không quan trọng. Quan trọng là…người vô tội bị liên lụy là Draco Malfoy. Cậu cũng biết địa vị của Draco trong nhà Slytherin là như thế nào rồi, nhà cậu ấy ở thế giới phù thủy có sức ảnh hưởng lớn, nghe nói cha cậu ấy vẫn nằm trong Ban Quản trị nhà trường, chuyện này một khi liên quan tới sự an toàn của Draco, hơn nữa cậu ấy còn vô tình bị liên lụy, lại càng có cơ sở chứng minh Buckbeak có tính nguy hiểm cao!”

Hermione nói một hơi dài, không thể không dừng lại để lấy hơi, “Càng xui xẻo nữa là, ngài Malfoy còn là nhân viên cấp cao Phó Bộ Trưởng, ngài ấy còn quản lí cả Bộ Thi hành Luật Pháp thuật, loại khỏi tố này làm sao dấu diếm được ngài ấy? Mình nghe bạn mình nói là cậu ấy nghe cha mình kể, ngài Malfoy biết tin Draco suýt nữa bị thương mà tức giận, cho nên, cho dù như thế nào, bọn họ cũng phải tìm người ra chịu tội làm ngài Malfoy nguôi giận. Nếu bác Hagrid có thể tiếp tục lưu lại làm giáo viên thì Buckbeak nhất định không phải chết chắc rồi sao?”

Harry suy nghĩ một chút, chậm rãi tiêu hóa lời Hermione nói, “Draco mới không có yếu ớt như vậy đâu! Cậu ấy làm gì để ý đến mấy việc đó…”

“Ai nói là do Draco cáo trạng? Cậu ấy chính là người bị hại, nhân viên công tố cùng cậu ta không hề có chút quan hệ.” Hermione đưa ra giả thiết, “Có thể chuyện này là do cậu ấy dựng lên, có lẽ bọn người kia làm thế vì cậu ấy là Draco Malfoy, nhằm lấy lòng cha cậu ấy chẳng hạn, nếu Draco có thể thuyết phục bọn họ hủy án, thì mọi chuyện càng dễ dàng, nếu không thì bác Hagrid và Buckbeak gặp họa rồi.”

Harry tức giận rồi!

Chuyện này Hermione phân tích cũng có lý, chỉ mới là một cô phù thủy mười ba tuổi nhưng tư duy lô-gíc và tâm tư thành thục của Hermione thật dọa người, có lẽ Draco cảm thấy mình thật oan uổng, vốn mình đi học vô duyên vô cớ lại bị tấn công! Sau lại càng vô duyên vô phận nhận được thư chất vấn của cha, cuối cùng sống chết của ‘hung thủ’ Buckbeak trở thành trách nhiệm của anh. Hơn nữa, Harry chớp chớp đôi mắt xanh với bộ dạng đã xem Buckbeak trở thành thú cưỡi thân thương của mình, anh có thể làm cái gì?

Draco thở dài, vuốt vuốt tóc con mèo nhỏ đang tức giận, “Được rồi, được rồi, tôi đi viết thư hỏi cha một chút, xem thử chuyện này rốt cục là sao.”

“Chào anh Draco!” Astoria đi đến, vẫn như xưa nhiệt tình chào hỏi Draco, Harry liếc mắt, ôm lấy từ điển dày cộm của mình xoay người rời đi. Cậu càng ngày càng không thích cô bé tóc vàng này, làm cho cậu hoảng sợ cảm thấy mình giống như gặp được Colin Creevey nhà Gryffindor luôn nhảy ra bất cứ lúc nào ‘Chào anh Harry’, ‘Gặp lại sau, anh Harry’, chẳng qua đây chỉ đổi thành người ‘Chào anh Draco’.

Hai ngày sau, lúc Harry đang ở Phòng Sinh hoạt chung làm bài tập, cảm tạ trời đất hai cái bài gần đó không có đám học sinh năm nhất làm phiền, thì Draco quải theo túi sách từ bên ngoài trở về, bộ dạng có chút mệt mỏi – cậu ấy chọn nhiều môn lắm – trong tay còn cầm một bức thư.

“Là thư hồi âm của chú Lucius hả?”

“Ơ,” Draco tiện tay đem bức thư cất vào trong túi áo, “Còn chưa thấy nữa.”

“Nhìn cậu có vẻ mệt chết rồi kìa.”

Draco không nói gì khoát tay, đeo túi sách đi vào phòng ngủ.

Bất quá không được bao lâu, với tinh thần đã được đều chỉnh tốt, Draco từ phòng ngủ đi ra, đã thay quần áo, thoạt nhìn cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái không ít. Sau đó, anh quẹo vào hành lang lót gạch dẫn tới ký túc xá của nữ sinh, lát sau cùng Astoria cười rạng rỡ rời khỏi Phòng Sinh hoạt chung. Blaise nhướng mày dõi theo hướng hai người bọn họ rời đi nhỏ giọng huýt sáo, ngữ khí hâm mộ lẫn bội phục, “Draco đúng là Draco.”

Harry quay đầu nhìn thoáng qua, lại xoay trở về, rầu rĩ viết tiếp mười bốn dấu hiệu tiên đoán của mình, chủ đề chính là bản thân mình xui xẻo gặp một yêu nữ đầu rắn Melissa, xấu xí lại đáng sợ, ý đồ định biến cậu thành tượng đá, kết quả trong thời khắc mấu chốt cậu phát hiện đũa phép của mình lại không thấy đâu, nên bị Melissa hung hăng cắn một cái…

~*~

Chú giải:

(1) Aguamenti: Thần chú rót nước

(2) Ông kẹ: Boggart

(3) Riddikulus: “Kì cà kì cục” là thần chú dùng để đối phó với Ông kẹ.

~*~
Bình Luận (0)
Comment