[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 50

Cuộc thi cuối kì kết thúc.

Bởi vì Hermione không hứng thú với cuộc thi và không bỏ nhiều thời gian ôn tập;

Bởi vì hậu quả nghiêm trọng của bài thi cuối kì môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Harry đã gây ảnh hưởng đến biểu hiện mấy môn thi tiếp theo;

Bởi vì trong thời gian thi cuối kì, luận văn học thuật nghiên cứu Draco đang vào thời kì mấu chốt…

Kết quả, câu lạc bộ học tập ba thành viên có kết quả thi cuối kì khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt, tuy rằng kết quả không có kém, nhưng nó cũng thuộc vào loại kết quả ‘không làm người ta vừa lòng’.

Hermione cầm phiếu điểm, không nói không rằng chạy đi tìm giáo viên Chủ nhiệm Flitwick, trả lại cái Xoay thời gian và yêu cầu hủy bỏ mấy môn học.

Cảm xúc của Harry thì luôn tụt dốc.

Còn Draco…

Draco cho tới bây giờ cũng không để ý đến thành tích.

Draco đã hoàn toàn thành công chiết xuất pháp lực của mình, pháp lực của anh hiện tại đã gần như đạt giá trị cực hạn, hoàn mỹ, gần như đã vượt qua tiêu chuẩn pháp lực khi trưởng thành của mình. Hơn nữa, đây là loại pháp lực thuần túy trụ cột có thể giúp pháp lực của anh tăng lên theo tuổi, Draco tin chắc rằng, chỉ sợ đến lúc anh đạt bốn mươi tuổi thì có thể đã bằng với mức độ pháp lực của Dumbledore ở trăm tuổi.

Sau đó, trước kì nghỉ anh đã đem luận văn mà mình tự viết về đề tài nghiên cứu chiết xuất pháp lực gửi đến Ủy ban đánh giá về Độc dược pháp lực, trực thuộc Hiệp sĩ đoàn Merlin. Trong luận văn, Draco đã trình bày lại về nhược điểm của việc chiết xuất pháp lực và những nguy hiểm có thể xuất hiện trong phương pháp truyền thống. Đồng thời, anh cũng có nói rõ biện pháp giải quyết — thông qua việc dựa vào tác dụng cường đại của máu và tác dụng thanh tẩy từ nước của bạch kỳ mã tạo tính ổn định, có thể tăng tính ổn định đối với linh hồn của trẻ vị thành niên, tiến tới việc làm ổn định pháp lực trong quá trình chiết xuất pháp lực khi dao động đến giới hạn nguy hiểm — là cùng một loại phương thức đảm bảo an toàn và ổn định mà lúc trước cậu đã mạo hiểm vài lần thử nghiệm. Phương thức này có thể áp dụng lên hầu hết mọi người (hiệu quả vẫn không khác biệt mấy, vì tư chất mỗi người khác nhau, hơn nữa vấn đề tốn hao nguyên vật liệu quý hiếm cũng là một nguyên nhân có thể hạn chế số lượng người sử dụng), nhưng cho dù nói thế nào, đó cũng là một phương pháp mang ý nghĩa thời đại mới đề cao bản chất vốn có của một phù thủy.

Draco hy vọng có thể mượn việc này mà đạt được một huân chương về lĩnh vực học thuật của Hiệp sĩ đoàn Merlin, nhằm làm rạng danh gia tộc, để bản thân mình càng thêm vinh dự.

Sau đó, trong thời gian nghỉ hè, Draco nhận được thư hồi âm của Ủy ban đánh giá Độc dược pháp lực, Hiệp sĩ đoàn Merlin. Trong thư bọn họ khen ngợi Draco tuổi còn trẻ như thế mà đã tạo ra thành tích làm cho người khác kinh ngạc, tiền đồ vô hạn, hơn nữa những thử nghiệm của anh cũng chứng minh được phần nào. Nhưng mà, bởi vì luận văn của anh không có đủ luận cứ, luận chứng còn thô sơ, không đủ để thuyết minh hoàn toàn về vấn đề an toàn và tính ổn định trong quá trình chiết xuất pháp lực áp dụng lên cơ thể phù thủy vị thành niên, đánh giá lần này – không cho phép thông qua!

Có nhiều học giả nằm trong ban đánh giá của Hiệp sĩ đoàn Merlin lấy thân phận cá nhân viết thư cho Draco, cổ vũ anh không nên nhụt chí, anh còn trẻ tương lai còn rất nhiều cơ hội, hi vọng anh không vì thất bại lần này mà từ bỏ việc nghiên cứu, …. Thậm chí, trong lá thư cuối cùng của một vị phù thủy nằm trong ban giám khảo còn đặc biệt ám chỉ nếu anh vẫn tiếp tục nghiên cứu về lĩnh vực linh hồn, tương lai trong Hiệp sĩ đoàn Merlin, sẽ có một vị trí nho nhỏ dành cho anh, có lẽ anh còn là một thành viên trẻ tuổi nhất nữa.

Đương nhiên, người thừa kế gia tộc thuần huyết cổ xưa vĩ đại nhất, chỉ bằng với danh hiệu, lịch sử, truyền thừa của gia tộc Malfoy cùng với thân phận người thừa kế, hơn nữa Draco tuổi vẫn còn trẻ, học thức cùng nhãn giới là vô hạn. Anh là hi vọng mới trong tương lai của giới phù thủy, nhiêu đó cũng đủ để mấy lão già kia kích động đến ngất, cho nên bọn họ sợ làm tổn thương, đả kích nặng nề đối với một phù thủy nhỏ mới mười bốn tuổi. Vì vậy, sau khi phủ nhận cố gắng của người ta, thì sau đó phải viết thư đi an ủi.

Nói Draco không thất vọng là gạt người, anh biết mình không có lý do gì để oán trời trách đất, vốn là anh không đủ trình độ chuyên nghiệp, anh phải thừa nhận là trong những ngày cuối cùng tâm tình của anh trở nên nôn nóng, hơn nữa có chút… cảm xúc bất mãn đang tác quái, vì vậy cũng làm ảnh hưởng đến chất lượng luận văn và việc tìm đọc các tư liệu. Tính thuyết phục của luận văn không đủ làm người khác tín nhiệm, cuối cùng kết quả như thế cũng không thể nói là ngoài ý muốn được — trong lòng Draco cũng hiểu được nguyên nhân thực sự tạo ra tất cả chuyện này.

Bất quá cho dù luận văn về đề tài chiết xuất pháp lực của Draco không thành công cũng không có nghĩa là nghiên cứu của Snape bị thất bại — những phát hiện mới trong việc nghiên cứu, phân tích sử dụng toàn diện máu bạch kì mã — thành quả nghiên cứu của giáo sư Severus Snape đã đạt được sự chấp thuận của Ủy ban học thuật Hiệp sĩ đoàn Merlin, đánh giá thông qua!

Lúc đầu bọn họ, Draco và giáo sư Snape, chỉ nghĩ những phát hiện mới về máu bạch kì mã nhiều nhất cũng đạt được Huân chương Hiệp sĩ đoàn Merlin Nhị đẳng mà thôi — trong ba loại huân chương, Nhị đẳng có lẽ là chắc ăn nhất! Nhưng thật không ngờ, sau khi trải qua khảo chứng và đánh giá, Hiệp sĩ đoàn Merlin lại quyết định cấp cho Bậc thầy Độc dược một cái Huân chương Hiệp sĩ đoàn Merlin Nhất đẳng, cộng thêm những lời khen ngợi và phần thưởng dành cho cống hiến xuất sắc của Bậc thầy Độc dược.

Kết quả này đã trải qua sự xem xét, đánh giá, tranh luận của Ủy ban Bùa chú và Độc dược trực thuộc Hiệp sĩ đoàn Merlin cuối cùng đạt đến quyết định nhất trí thông qua. Bởi vì phát hiện của giáo sư Snape không chỉ đơn giản là ‘phát hiện mới’ về máu bạch kỳ mã như vậy, thành quả nghiên cứu của ông ta trong một mức độ nào đó đã gần như hoàn toàn phủ định những vấn đề trong việc sử dụng máu bạch kỳ mã từ ngàn năm trước. Với việc phủ định lại những ghi chép của người xưa từ ngàn năm trước về máu bạch kỳ mã cùng với bản ghi chép nghiên cứu của mình, giáo sư đã mở ra được một cách nghiên cứu mới, cho nên sau khi trải qua sự đánh giá, tiến cử từ phía các thành viên cấp cao trong Ủy ban Bùa chú và Độc dược, Huân chương Hiệp sĩ đoàn Merlin Nhất đẳng đã thuộc về tay giáo sư Severus Snape.

Draco có thể trở thành thành viên trẻ tuổi nhất trong Hiệp sĩ đoàn Merlin hay không còn chưa biết được, nhưng cho tới bây giờ cha đỡ đầu của anh, Severus Snape tuyệt đối bởi vì những nghiên cứu cống hiến của mình mà đã trở thành thành viên trẻ tuổi nhất trong Hiệp sĩ đoàn Merlin.

Giả sử con trai mình đạt được một cái Huân chương Nhất đẳng thì biểu hiện của Lucius ra sao còn chưa biết được, nhưng mà có thể khẳng định, chỉ cần riêng phần Severus đạt được một cái huân chương thôi thì mấy cái lông đuôi sáng chói kia đã xòe ra khắp nơi rồi. Không chỉ ban ngày xòe ra mà ngay cả ban đêm cũng xòe ra khoe mẽ. Trong gần một tháng qua, không những sưu tầm lại các sách báo có phỏng vấn về cảm nghĩ của Severus khi đạt được giải thưởng, Lucius còn kéo theo Severus lần lượt tham gia các tiệc hội sặc sỡ lóa mắt, giới thiệu những tên ‘lắm tiền nhiều của, tự đại ngu xuẩn, đầu đầy cỏ rác’ với vị Bậc thầy Độc dược này.

Mọi người bảo sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?

Vừa lúc người phụ trách tổ chức mùa giải Cúp Quidditch Thế giới này có mặt tại Anh, cũng hối hả đi xã giao làm quen, càng thêm náo nhiệt. Phù thủy của các quốc gia khác cũng hăng hái bắt lấy cơ hội đến quan sát trận đấu cho nên đều đồng loạt hướng về nước Anh, trong đó có cả các nhân vật nổi tiếng, quan trọng trong xã hội. Thế là từ đầu tháng sáu, phủ Malfoy liền biến thành một nơi ngày nào cũng có lễ hội.

Draco tham gia nghiên cứu cùng với cha đỡ đầu cho đến cuối cùng thất bại rời khỏi cũng chưa nói với cha, thứ nhất là chuyện này cũng không có nắm chắc, thứ hai với thái độ cận thận thực hiện của anh cũng được cha đỡ đầu khen ngợi. Rốt cuộc để vụt mất Huân chương Merlin, sau đó tự bản thân Draco suy ngẫm một chút cũng cho qua, một Chúa tể Hắc ám cư nhiên chỉ đáng giá một Huân chương Nhất đẳng, anh dự định đợi đến lúc mười bảy tuổi là có thể đạt được nó. Nói đến là buồn cười, nếu mấy lão già kia mà biết anh cùng với Harry hồi năm nhất đã dùng cách đó để tiêu diệt một tên Chúa tể Hắc ám tà ác điên cuồng nhất…

Nụ cười của Draco dần tắt, từng sóng vai chiến đấu cùng nhau tựa như là dĩ vãng, mà lạnh lùng với nhau ở kiếp này thật ra đã là chuyện quen thuộc như kiếp trước vậy — Draco đứng một mình ngoài ban công lẫn tránh tiếng ồn ào trong buổi tiệc. Thật là chán, anh biết việc này rất chán, bản thân lại không thích tiếng ồn, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy không thể nào tránh khỏi, đó vốn là một phần trong cuộc sống của anh, trong kiếp trước anh còn nhớ rõ mình rất thích bầu không khí như vậy, hơn nữa lại y như cá gặp nước.

~*~

Harry ở lại đường Privet Drive cho đến lúc sinh nhật thì được chú Sirius đón về số 12, Quảng trường Grimmauld, lần này Sirius không có bất ngờ tổ chức cho Harry một bữa tiệc sinh nhật, nghe theo tin tức nhận được từ chỗ Remus, hắn biết Harry bảo bối thân yêu của mình cùng tên nhóc nhà Malfoy cãi nhau tâm tình không được tốt.

Nói thật, Sirius từ đầu đã thấy tên nhóc đó thật chướng mắt, trong lòng hắn ước gì Harry cách xa… con rắn nhỏ kia ra một chút, tốt nhất là Harry làm bạn với Gryffindor mới không bị thiệt thòi, chẳng hạn như là hai anh em song sinh nhà Weasley, ờ, tuy rằng lớn tuổi hơn Harry một chút, nhưng nhất định sẽ có thể nhường nhịn Harry; Ron Weasley cũng là một lựa chọn không tệ, đứa bé này tính tình thẳng thắn, không có ý xấu; cô bé Hermione Granger kia cũng rất tốt, có khí chất của giáo sư McGonagall, hơn nữa hắn còn nghe nói, hai đứa cũng có chuyện tình lãng mạn gì đó ở thư viện một hồi oanh oanh liệt liệt anh hùng cứu mỹ nhân (oái!); Ginny Weasley cũng không tồi, vừa nhìn đã biết là một tiểu mỹ nhân, lại còn rất thích Harry nữa chứ…

Cho dù Sirius thực sự muốn như vậy nhưng khi thực sự chứng kiến bộ dạng Harry làm gì đều không có hứng thú, Sirius tựa hồ cảm thấy được là tốt nhất hắn đem con rắn nhỏ tóc bạch kim đang chìm đắm trong tiệc tùng linh đình kia ra, ném cho Harry bảo bối của hắn chơi đùa mới phải!

“Harry, nhìn nè! Quà sinh nhật là vé xem Cúp Quidditch Thế giới đó!” Sirius cầm vé nguyên lô ghế VIP xa xỉ xòe ra khoe giống như dâng tặng báu vật, “Chính là tuần sau, ngày 5 tháng 8 chúng ta cũng có thể đi xem, chú đã đặt sẵn một bộ trang thiết bị, đồ dùng dành cho dã ngoại cỡ bự, chúng ta đi xem Quidditch con còn có thể có cơ hội nhìn thấy những cần thủ thế giới, có thể xin chữ ký mà bọn họ nhất định sẽ không từ chối đâu, a, hoặc là bọn họ còn muốn con ký tên nữa kìa…”

Harry nhìn những tấm vé VIP màu đen ánh kim quý giá, không hứng thú nói, “Nhưng mà anh em tóc đỏ Gryffindor bảo là bọn họ tới ngày 24 mới đi xem trận đấu.”

“Vậy bọn họ nhất định chỉ đặt vé xem chung kết, chúng ta là vé xem từ vòng bán kết, những trận đấu trong suốt một tháng lận!”

Sirius ở trong phòng khách mạnh miệng khoe khoang, còn Harry từ đầu tới cuối chỉ nói một chữ, “Ồ!”

Cuối cùng, Harry nhận lấy toàn bộ số vé rồi viện cớ vì thành tích thi cuối kỳ không được tốt lại chui trở về phòng ngủ ôn tập, chuẩn bị bài vở hết cả buổi sáng cũng chưa ra. Còn Sirius buổi sáng đang vui vẻ rốt cục cũng tốn công mặt buồn rười rượi leo lên lầu tìm đến Remus đang đọc sách, Đại Cẩu leo lên mình người kia nằm úp sấp, “Remus, làm sao bây giờ? Harry ngay cả Quidditch cũng không thích…Con rắn nhỏ Slytherin kia rốt cục có ma lực gì, cậu xem đi, Harry nó giống như…giống như thất hồn lạc phách vậy!”

Remus giờ mới biết sao? Lúc trước hắn đã chứng kiến tận mắt tình trạng người nào đó trong cuộc thi đối mặt với Ông Kẹ không ngừng rơi lệ, hắn còn phải dỗ dành ai đó thật vất vả, mà từ đầu tới cuối thẳng đến hiện tại, Remus cũng không biết vì sao Harry lại sợ một Draco khi trưởng thành? Mọi người nói là bọn họ vì giận nhau, cãi nhau, đánh nhau, tung thần chú nguyền rủa, nó sợ Draco như vậy, ánh mắt nó nhìn Draco cũng không giống như ánh mắt thù địch của James và Severus mà ngược lại cứ y như là ánh mắt khi nhìn thấy cha mẹ mất, y như mất đi vật gì trân quý vậy… Hây, hắn cũng không biết phải hình dung thế nào nữa.

Thế giới của bọn nhỏ từ khi nào mà trở nên phức tạp như vậy?

“Chân Nhồi Bông, chúng ta lúc mười bốn tuổi trông như thế nào vậy?”

Sirius suy nghĩ một chút, “Quên rồi! Dù sao thì tôi lúc sáu tuổi thì đã ‘thà đổ máu chứ không đổ lệ’ rồi!” Đại Cẩu mình đầy khí phách nam nhi nói.

Trong nhà cũ của gia tộc Black bởi vì cảm xúc của Hary làm không khí có chút âm u, còn phủ Malfoy ngập trong vàng son thì tiệc tùng diễn ra liên tiếp.

Draco bắt buộc phải tham dự tiệc tùng gần như là thói quen, đến chán ngán, hiện tại cũng không nhịn được cảm giác phiền chán — nói đi nói lại, cho dù anh thấy phiền chán thì cũng không bằng cảm giác phiền chán mà cha đỡ đầu của anh bị ép tham dự. Hiện tại, Draco cũng không dám mạo hiểm đi trêu chọc cha đỡ đầu làm gì, bộ không thấy sắc mặt giáo sư Snape đen như thế nào sao? Vậy mà dưới tình hình như thế mà cha anh vẫn không hề hấn gì, ở gần trong phạm vị ba thước vẫn không hề bị thương, anh còn trẻ nên công lực còn kém xa.

Giáo sư Snape chật vật trốn ra từ trong một đám đông có đầu chứa đầy Tình dược, nước hoa trên người các cô làm khứu giác mẫn cảm của Bậc thầy Độc dược gần như nghẹt thở, mà lời nói của các cô ấy thì luôn luôn chứa đầy hàm ý gì đó khiến cho Bậc thầy Độc dược không nhịn được mà nghi ngờ các cô là những sinh vật thần bí đến từ trung tâm trái đất. Giáo sư Snape thật vất vả mới tìm thấy một mái hiên yên tĩnh, nhưng lập tức nhận thấy đã có người ở đó, bất quá sau đó nhìn thấy chính là Draco, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trong cái rủi có cái may.

“Draco.”

“Cha đỡ đầu.”

Liếc mắt liền thấy được bộ dáng suy sụp của con đỡ đầu của mình, giáo sư Snape đã sớm biết là Draco và Harry dường như đã xảy ra chuyện gì đó, được rồi, có lẽ không phải là chuyện nhỏ, bởi vì nó không những chỉ ảnh hưởng đến thành tích thi cuối kỳ của bọn nhỏ mà còn ảnh hưởng đến cơ hội nhận được Huân chương Hiệp sĩ đoàn Merlin hiếm có.

Lúc ở trường học, giáo sư Snape theo lời bóng gió của tên Người Sói kia hỏi ra mới biết được biểu hiện kinh hoảng của Harry khi đối mặt với Ông Kẹ. Trong lòng Bậc thầy Độc dược đối với những chuyện vụn vặt, phiền não trong thời kỳ trưởng thành của bọn nhóc cảm thấy phiền chán, nhưng mà nếu việc đó ảnh hưởng đến mức này thì nói thật là rất nghiêm trọng.

“Con cùng Potter rốt cục xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì ạ…” Draco biết cha đỡ đầu nhất định không chấp nhận cái cớ này, nên suy nghĩ tìm ra một cái lí do thoái thác thích hợp khác, “Thì một người bản chất Gryffinor cùng với một người bản chất Slytherin xảy ra mâu thuẫn thôi.”

“Vậy, việc ‘mâu thuẫn’ này là thỉnh thoảng theo chu kì, hay là mang tính vĩnh viễn cố định?”

“Con, con cũng không biết nữa,” Draco nhìn ngoài phía vườn hoa hồng, có chút mờ mịt, “Có lẽ, vĩnh viễn cũng không thể hòa hợp…”

Giáo sư Snape cúi xuống trầm mặt, nói ra một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không tin, “Potter là một Slytherin.”

Draco nở nụ cười, “Không đâu, cha đỡ đầu, cha có biết, trong thâm tâm cậu ta vẫn vĩnh viễn là một tên Gryffindor.”

Giáo sư Snape khinh thường chính bản thân mình giống như mấy bà cô thích đi tranh cãi với người khác, hơn nữa, chuyện này không phải là lĩnh vực hắn am hiểu, “Con có thể thử…”

“Slytherin quyết không cho kẻ khác có cơ hội phản bội lần thứ hai.” Draco gần như là thô lỗ cắt ngang lời nói của giáo sư.

Giáo sư Snape có chút hiểu được, bất quá nói đến ‘phản bội’, rõ ràng việc ‘phản bội’ của tên nhóc con rắc rối mắt xanh của Lily nhất định sẽ không đến mức như việc bán đứng bạn bè của Đuôi Trùn – một kẻ phản bội vô sỉ, đê tiện.

Như vậy ——

“Cho nên con liền chọn lựa buông bỏ tình bạn của mình! Thậm chí không nghĩ đến việc cứu vãn, con không dám tiến tới, không dám thử cố gắng thay đổi, không dám thử cố gắng mà loại bỏ những yếu tố tạo nên sự phản bội lần thứ hai này. Draco, bộ dạng suy sụp của con giống như một con rùa rụt cổ, một hành vi nhu nhược như vậy mà có thể khiến con cảm thấy an tâm, hài lòng sao?” Giáo sư Snape nghiêm khắc dạy bảo, trong lòng thở dài, cuối cùng dùng giọng có chút ôn hòa khuyên bảo, “Draco, Slytherin cũng không có trốn tránh, đối mặt với khó khăn, nhất quyết không buông bỏ.”

Draco nhìn chằm chằm hình bạch kỳ mã thêu trên tay áo, tầm mắt mơ hồ nhưng lại rõ ràng, rõ ràng nhưng lại mơ hồ… Thật ra, cậu đã cố gắng rồi, không phải sao? Từ cái ngày mà Harry được phân vào Slytherin.

Draco trầm mặt một lúc lâu, lâu đến mức giáo sư Snape nghĩ Draco không muốn trả lời, mới nghe được một giọng nói khó có thể nhận ra là đang run rẩy, “Khó lắm, cha đỡ đầu.”

Giáo sư Snape trong lòng căng thẳng, lần này im lặng không nói.

~*~
Bình Luận (0)
Comment