[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 82

Qui tắc hành vi thứ sáu mươi tám của Slytherin: có thể xem xét thời thế, nhưng vĩnh viễn cũng không cần khom lưng, khuỵu gối trước kẻ địch

Voldemort mãi không có động tĩnh gì, im lặng trầm mặc đến mức thậm chí có đôi khi Harry hốt hoảng nghĩ rằng những chuyện trước đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng. Cậu tận hưởng cuộc sống học tập đầy rối rắm của một học sinh năm thứ năm bình thường, nên đã tạm quên đi tình hình chiến tranh sắp xảy ra, nhưng thực tế trong tháng cuối cùng của năm, tin xấu liên tiếp xảy ra đã phá vỡ ảo tưởng an nhàn trước đó.

Bác Hagrid rốt cuộc đã trở về, chật vật, vả lại còn mang đến tin xấu về việc không liên minh được với người khổng lồ, tuy rằng đã thuyết phục được một bộ phận người khổng lồ, nhưng Voldemort đã phái người đi mượn sức bọn người khổng lồ, hơn nữa dường như còn thành công hơn bọn họ nhiều. Nhưng đây cũng không phải là chuyện tệ nhất, vào buổi chiều trước khi nghỉ lễ Giáng Sinh, Draco và Harry đang sắp đi ăn cơm thì bị giáo sư Snape gọi lại, báo tin xấu — theo tin tức cụ Dumbledore lấy được từ mối quan hệ thân tín của mình ở Bộ Pháp thuật:

“Đêm qua, Peter Pettigrew đã vượt ngục thành công,” Sắc mặt của giáo sư nhìn y như vừa nuốt một ngụm thuốc nước do Longbottom pha chế. Ông quyết định thông báo cho hai con rắn nhỏ biết trước là vì lo lắng con chuột đáng chết kia sẽ giở trò, “Tin tức hiện nay còn chưa chính thức được công bố, Hiệu trưởng lo lắng lão già Fudge ngu xuẩn kia chưa chắc đã thông qua Nhật báo Tiên tri mà phát ra thông báo cho toàn xã hội biết. Nhưng mà các trò nếu trong đầu còn chút gì về khái niệm ăn nói thận trọng của Slytherin thì nên biết, nếu Pettigrew lén vào Hogwarts thì không có mục tiêu thứ ba, rõ chưa?”

“Vâng, thưa Viện trưởng.”

“Dạ, thưa thầy.”

Hai con rắn nhỏ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời tăng cảnh giác.

“Tốt lắm, đi đến Đại Sảnh thôi.”

Về chuyện vượt ngục lần này, bọn họ nghĩ sai về lão Fudge rồi. Còn tưởng rằng gặp phải vấn đề lớn như vậy, ngài Bộ trưởng Fudge sẽ tìm đủ mọi cách che dấu, nhưng thực tế, vâng, ngày hôm sau khi Hogwarts khởi động toàn bộ hệ thống phòng ngự, tờ Nhật báo Tiên tri đã loan tin khắp nơi về vụ Peter Pettigrew vượt ngục. Hơn nữa, Bộ Pháp thuật công khai tuyên bố, xét thấy Peter Pettigrew dùng pháp thuật giết hại mười ba dân Muggle, sau đó lại giá họa cho người khác, đào thoát hình phạt mười mấy năm, đủ để thấy đây là kẻ lớn mật, lòng dạ độc ác lại còn gian trá, giảo hoạt, là kẻ mười phần nguy hiểm, cho nên Bộ Pháp thuật nhắc nhở dân chúng nhất định phải chú ý an toàn.

Đương nhiên với tin tức như thế đã làm dấy lên khủng hoảng, phẫn nộ và bất mãn trong cộng đồng, nhưng lúc này đây, Bộ trưởng Fudge bày tỏ thái độ đã khác với trước đây, vô cùng tích cực đối mặt với sự việc bất ngờ phát sinh, lại còn bố trí nhân lực đúng lúc. Sở Thần Sáng phản ứng nhanh chóng, đưa ra một đống biên pháp bổ cứu kịp thời (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình thế bất lợi).

Tóm lại —— tốt xấu có số đi!

Lúc bất mãn mọi người lần đầu tiên thấy được một mặt này của vị Bộ trưởng cứng đầu này, bởi vì xử lý kịp thời, diễn xuất không chê vào đâu được đã khiến không ít người bắt đầu cảm thấy vị Bộ trưởng này cũng không phải vô dụng, đã thể hiện được hình tượng đáng tin cậy với thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn mà mọi người có thể dựa vào.

Đồng thời, có lẽ bởi vì danh tiếng của Bộ tăng vọt, nên Bộ trưởng Fudge có thái độ vô cùng cứng rắn ra lệnh phái một đám Giám ngục Azkaban đống quân (bảo vệ) ở trường Hogwarts — chủ yếu là vì an toàn của giáo viên, học sinh cũng như an toàn của Harry Potter — rốt cuộc Bộ Pháp thuật chẳng được gì ngoài sự cố tồi tệ xảy ra.

Ở quan điểm này, Bộ trưởng Fudge kiên trì chèn ép phe phái phản đối của Lucius, lại lấy được sự đồng thuận của dư luận, cho nên cuối cùng Hiệu trưởng Dumbledore phản đối cũng không có hiệu quả, đành phải nhượng bộ.

Giám ngục Azkaban — là tin tức xấu nhất trong đám tin xấu trước lễ Giáng Sinh.

Sức ảnh hưởng của bọn chúng đối với Harry quá mức mạnh mẽ, nghỉ hè lần đó cũng đã gặp phải, cho nên lúc này đây, bọn Giám ngục Azkaban lại đống quân ở cửa trường học, học sinh khác thì có thể cố nén run rẩy đi qua bọn chúng cũng thuận lợi đi đến làng Hogsmeade lần cuối trước kì nghỉ lễ, nhưng Harry thì hoàn toàn không thể. Lúc đến gần bọn Giám ngục, lần đầu tiên Harry nhìn thấy bộ dáng áo chùng đen te tua, ngón tay xương xẩu khô quắt cùng mùi tanh tưởi phát ra từ bọn chúng khiến người ta bồn nôn.

Cậu thấy không khí chợt rét lạnh, từng đợt khí lạnh xuyên thấu làn da, trong lòng cậu đều lạnh, cậu chìm vào bóng tối, khủng hoảng, cậu cảm thấy mình ngày càng chìm xuống, sau đó, cậu lại nghe thấy tiếng thét của một người phụ nữ, đang hoảng sợ, cầu xin, “Đừng làm hại Harry… Xin đừng giết Harry…”

“Harry! Expecto Patronum — ” Draco huơ đũa phép đúng lúc phóng ra Thần Hộ mệnh hình chim ưng của mình, nhắm vào bọn Giám ngục cho đến khi cưỡng chế bọn chúng rời đi, mới chạy đến kéo Harry đã ngã trên mặt đất dậy, “Có sao không?”

Thật ra sự tình chỉ vừa xảy ra trong thời gian một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng người Harry cứ như mới từ trong nước vớt lên — trước mặt lại là tháng Mười Hai ngày đông giá rét.

Draco lấy thanh sô-cô-la từ trong túi áo ra, bẻ miếng lớn đút vào miệng cậu ta, đồng thời nhanh chóng tạo Bùa giữ ấm lên người cậu ta.

“Mình, mình đỡ nhiều rồi, Draco…” Harry miễn cưỡng đứng lên, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cậu nghe được tiếng mẹ mình cầu xin Voldemort…

“Tôi nghĩ hay là cậu đi Bệnh Thất đi.”

“Không, không cần!” Harry giữ chặt Draco, hít sâu từng ngụm không khí. Cậu quay lại nhìn về phía cổng, cố ngước nhìn. Đám Giám ngục từng bị Draco đuổi đi giờ đã quay lại tụ tập ở cổng trường, “Nếu mình sợ hãi thứ gì thì mình nhất định phải học cách đối mặt với chúng. Draco, mình không thể để đám ghê tởm này khiến mình sợ hãi đến mức cả đời không dám ra khỏi cổng!”

Thấy được sự kiên định trong mắt Harry, Draco hít một hơi sâu, tay siết chặt đũa phép, “Tốt lắm, tôi sẽ ở bên cạnh.”

Harry luyện tập vô cùng gian nan, Draco nhìn thấy cậu ta liên tiếp bị té sấp xuống, sắc mặt tái nhợt, còn có mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dù cho thời tiết lạnh rét, nhưng ánh mắt xanh sáng ngời vẫn cháy lên ngọn lửa kiên cường bất diệt, làm cho bản thân dần vượt qua sợ hãi, kiên trì tới cùng — đây là Harry, một người cho dù ở đâu thì vĩnh viễn cũng không loại bỏ được dòng máu Gryffindor chảy trong thân thể của chú sư tử con này.

Một lần nữa, Harry ngã khuỵu gối, sống lưng thẳng tắp, cậu lau mồ hôi, vừa mới nghe được giọng nói của cha vì liều mạng bảo vệ mẹ con cậu… Harry quay đầu lại, thấy được vẻ mệt mỏi khó giấu của Draco. Draco chỉ im lặng đứng bên cạnh, cậu hận không thể lập tức dùng Thần Hộ mệnh đánh bọn Giám ngục Azkaban, không thể dùng sức khiến mình thoát khỏi ảnh hưởng của bọn chúng, nhưng cậu ấy cũng không nói ra những lời ngăn cản hay làm cậu nhụt chí.

Draoc luôn cứ như vậy tin tưởng, ủng hộ và cổ vũ cậu.

[Harry, cậu hiện đang mong chờ tìm được một người mạnh mẽ, kiên định, đáng tin cậy có thể dựa vào,] Blaise nói, [có thể dẫn dắt cậu trưởng thành và giúp cậu trở nên hoàn mỹ, lý trí…]

Harry nhìn Draco, nghĩ tới lời Blaise ngày đó đã nói, đột nhiên trong giây phút này, cậu cảm thấy cái tên ‘Draco’ đã biến thành một dòng nước ấm, cuồn cuộn từ trong tim chảy ra, ở trong ***g ngực khuấy động, lan ra khắp cơ thể. Cảm giác sóng nhiệt nóng bỏng này dường như đã xua tan đi cảm giác âm u, lạnh lẽo, đen tối và nguy hiểm do bọn Giám ngục mang lại — chưa bao giờ cậu thấy như bây giờ!

Harry nắm lấy đũa phép, lớn tiếng hô, “Expecto Patronum —”

Một con sư tử rõ ràng mới trưởng thành từ trong đũa phép Harry phóng ra ngoài, dũng mãnh đánh về phía bọn Giám ngục Azkaban. Harry chứng kiến con sư tử màu bạc rít gào đuổi theo sinh vật tà ác kia, cậu nhận thấy một loại cảm giác bình tĩnh và an toàn, cậu chậm rãi hạ đũa phép xuống, quay đầu nhìn Draco mà mỉm cười sáng ngời, vui sướng nhưng vẫn có chút kiệt sức khó giấu.

—— trong giây phút này, Draco nghĩ rằng mình đã thấy thiên sứ.

Thẳng đến đi về nhà nghỉ lễ Giáng Sinh, đều không có bất kỳ tin tức gì về con chuột Peter Pettigrew, Harry trở về nhà Black, đồng hành còn có một nhà Weasley và Hermione — là vì lo lắng cho an toàn của bọn họ, còn Draco trở về nhà mình là do chính miệng Lucius yêu cầu Giáng Sinh này cậu ấy phải về nhà.

Sau khi Draco về tới nhà, Lucius tỏ vẻ có chút chuyện muốn thảo luận cùng anh. Cho nên, sáng sớm ngày thứ hai sau khi về nhà, Draco ăn mặc chỉnh tề đứng gõ cửa thư phòng. “Cha, cha có việc gì cần nói với con vậy?” Draco nhìn quanh một chút, phát hiện chuyện ngoài ý muốn — Cúp Vàng Hufflepuff ban đầu đặt trên kệ sách gần lò sưởi, giờ đã biến mất.

“Cha, Cúp Vàng đâu rồi?”

“Vật về chủ cũ.” Lucius liếc cái kệ trống trơn một cái, tiếc cũng phải bỏ, sự tình trọng đại, hắn không thể không thận trọng lo lắng nhiều một chút. Hơn nữa, không chỉ đơn giản trả về chỗ cũ như vậy, tương tự, một số giấy tờ ghi ghép có liên quan cũng phải dọn dẹp sạch.

Trong lòng Draco càng cẩn thận, hiểu được ý tứ trong lời nói của cha mình, dường như cha cho rằng vượt ngục Azkaban với quy mô lớn sớm muộn cũng sẽ xảy ra, kiếp trước đó là sự thật, nhưng hiện giờ cậu cũng không dám khẳng định vượt ngục có xảy ra hay không… sẽ xảy ra sao? “Cha, hiện tại cha tăng cường phòng hộ ở Azkaban không lẽ cũng không thể đảm bảo hay sao?”

“Đối với Chúa tể Hắc ám mà nói, không có bất cứ biện pháp nào có thể gọi là phòng thủ kiên cố cả, là do lực lượng bất đồng.” Từ lúc Peter Pettigrew vượt ngục, ‘kì nghỉ đông’ của Lucius liền được hủy bỏ, nhận nhiệm vụ khẩn cấp, sau khi trở lại làm việc, Lucius trước hết là tăng cường quản lý Azkaban. Đồng thời, có thể Lucius cũng hiểu được, nếu Pettigrew đã tìm được cách vượt ngục, thì những kẻ còn lại cho dù bọn họ tăng cường phòng thủ như thế nào — chỉ cần Chúa tể Hắc ám muốn, sớm hay muộn bọn chúng cũng vượt ngục thành công.

“Tốt lắm, Draco, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay ta gọi con đến chủ yếu là vì chuyện của gia tộc,” Lucius mở đầu như vậy, “ta thấy con cũng đã mười lăm tuổi, cũng đã đến lúc bắt đầu học tập để gánh vác trách nhiệm gia tộc rồi.”

Trên mặt Draco lộ biểu tình khác thường, kiếp trước lúc anh được mười bảy tuổi, cha có nói như thế này đâu.

Trên bàn, Lucius bày ra một xấp hồ sơ, “Là người thừa kế hợp pháp của gia tộc Malfoy, quyền thừa kế của con có thể tiếp quản và sử dụng tất cả tài sản, quyền lực của gia tộc Malfoy. Trong tương lai, con phải gánh vác toàn bộ kỳ vọng, vinh quang và trách nhiệm của gia tộc. Những thứ này là khế ước và văn kiện về quyền thừa kế, toàn bộ của cải, văn kiện pháp luật và một số phần bí mật của gia tộc Malfoy, cần con ký tên, sau khi đọc xong có chỗ nào không rõ, có thể hỏi ta.”

Draco nhìn những cuốn hồ sơ xấp thành một núi nhỏ, anh hiểu được, tổ tiên anh có người là tộc trưởng ba năm liền đoản mệnh, tuy rằng đoản mệnh nhưng ông ta rất thận trọng, cho nên đều phải phòng ngừa chuyện bất trắc.

Nhưng mà — tại sao lại vậy?

Cha anh năm nay mới có ba mươi chín… bốn mươi tuổi mà!

Chẳng lẽ tình hình hiện tại đã xấu tới mức khiên cha phải quyết định sớm giao quyền cho tộc trưởng Malfoy kế tiếp?

Draco im lặng tiếp nhận nhiệm vụ này, nhìn thấy đống hồ sơ nhìn không được quay đầu, “Cha, tại sao vậy?”

Cha cũng ngờ mình sẽ đột nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt Draco nhìn thấy vẻ lo âu nhưng kiên nghị trên mặt cha mình, còn có vẻ không đành lòng nhưng lại quả cảm, nét mặt vô cùng… phức tạp. Nhưng mà cũng trong nháy mắt sau đó, anh cứ ngỡ mình hoa mắt, ngồi phía sau bàn làm việc, cha đã khôi phục lại vẻ tao nhã thường ngày, còn hơi mỉm cười, “Chuyện gì, Draco?”

Draco nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác khỏ tả, anh buông thỏng hai tay, cúi đầu suy tư khá lâu, “Cha, hiện tại làm ở Bộ Pháp thuật, có phải là rất nguy hiểm hay không?”

“Được rồi, Draco,” Lucius thỏa hiệp, “ta không muốn nói dối, sau khi người kia trở lại, cuộc sống không thể an tĩnh giống như mười mấy năm trước, nhưng mà Draco à, cha của con là gia chủ của gia tộc Malfoy, là Thứ trưởng cấp cao của Bộ Pháp thuật, nếu như ngay cả ta cũng không an toàn thì cả thế giới phù thủy, ta nghĩ không ra người nào sẽ an toàn.”

“Nhưng không phải vậy, chính bởi vì cha có địa vị và quyền lực như thế cho nên mới càng trong tình huống nguy hiểm, hơn nữa, con biết cha từng đi theo Hắn — a! Cha, cha chắc sẽ không ngu ngốc mà cho rằng là một người thừa kế kiêu ngạo mà thực tế lại là tên ngốc chẳng biết gì đi.” Draco lần đầu tiên chọn cách xé bỏ tầng ngăn cách, dứt khoát không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tới cùng, “Con còn biết người kia không phải là kẻ có lòng khoan dung, Hắn đối với…” Draco không muốn dùng từ ‘phản bội’, anh nghĩ nghĩ… “…những kẻ không cùng lý tưởng, hoặc những kẻ làm Hắn thất vọng, chưa từng khoan dung, độ lượng.”

Lucius nhướn mày, bất ngờ trước sự thành thục của con trai, nhưng cũng không có che giấu quá khứ mất mặt của mình, “Vậy con cũng nên biết, Malfoy trong lòng Chúa tể Hắc ám đã từng đạt được địa vị cao không phải là do thế lực gia tộc, mà là ở năng lực của cha, lông phượng và sừng lân — bọn nhải nhép như hiện nay thật sự dám đến chọc ta sao?” Lucius hất cằm.

Đúng vậy, cha mình thật tự tin, Draco tin tưởng cha cũng có thủ đoạn để tự tin, nhưng mà cũng không thể loại bỏ khả năng đích thân Chúa tể Hắc ám ra tay, đúng không? Dùng một mạng quý báu của Malfoy, có thể làm một sự cảnh cáo đáng sợ, hoặc là giúp Hắn tuyên bố sự trở lại một cách hoàn mỹ nhất!

“Draco, Hắn sẽ không vội vàng xuất hiện như vậy.” Lucius biết con trai muốn nói gì, hắn đi theo người kia nhiều năm như vậy, tuy rằng người kia hỉ nộ thất thường, nhưng hắn coi như ít nhiều cũng có thể hiểu được tâm tư của Chúa tể Hắc ám, “Lực lượng của Hắn không đủ, so với Bộ trưởng Fudge, Hắn càng không hi vọng mọi người biết Hắn thật sự đã trở lại. Ta thà tin Hắn sẽ ngầm sai khiến tên Bộ trưởng Fudge ngu xuẩn kia làm việc cho mình, nhất định không tin Hắn dám đến Bộ Pháp thuật công khai tập kích một tên Malfoy, nếu có chuyện như vậy thì cũng phải đợi đến lúc đại chiến bắt đầu, lấy lực lượng trước mắt của Hắn, cho dù điên cuồng nhưng còn lâu Hắn mới làm ra chuyện được ăn cả ngã về không như thế.”

Lucius nhìn con trai lâm vào trầm tư, hắng giọng cắt đứt suy nghĩ của anh, về chuyện nhắc nhở trong tương lai hắn vẫn chưa nói xong, sự nghiệp của gia tộc chỉ truyền thừa một nửa, “Draco, ta muốn bàn với con về chuyện vấn đề riêng tư của con.”

“Về phương diện nào, thưa cha?”

“Về vấn đề bạn đời và huyết mạch của gia tộc Malfoy.”

Draco âm thầm giật mình! Về vấn đề này, anh cũng đã quyết định xong, cho dù là ai cũng không thể thay đổi, kể cả cha mẹ anh, gia đình Black hay thậm chí cả Harry!

“Cha, nếu cha định đưa cho con một cô nàng môn đăng hộ đối, hoặc từ lâu đã chuẩn bị được một người, yêu cầu con lập tức đính hôn, con chỉ có thể cự tuyệt. Bởi vì đối với chuyện này, con đã tìm được đối tượng thích hợp.”

Bệ hạ Lucius ngả lưng ra ghế dựa, chắp tay trên bàn, đáp lời, “Là Harry, đúng không?”

Trên mặt Draco lộ vẻ ngoài ý muốn, “Vâng — con chỉ có thể nói, tin tức của cha thật nhạy bén!”

Lucius mở tay ra, “Không phản tin tức, mà là phỏng đoán, hơn nữa cũng không khó đoán. Đừng quên, con là con trai ta.”

Lucius phong độ nhẹ nhàng đứng lên, mở tủ bên cạnh lấy ra một chai rượu sáu mươi năm, sau đó, rót hai ly, đưa một ly cho Draco.

“Draco,” Lucius tựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, đứng thả lỏng kế bên Draco, “ta nhất định phải nói, đó là một lựa chọn vô cùng xuất sắc và sáng suốt. Không thể nghi ngờ, Harry có sức mạnh cùng con mang đến danh tiếng tốt và trợ lực cho nhà Malfoy, sau khi hai đứa ở cùng nhau sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành ông vua không ngai trong thế giới phù thủy, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là con có thể thật sự làm được như đã nói.”

“Con nhất định sẽ làm được.”

Lucius gật đầu, nâng ly, “Như vậy, ta chúc mừng con trước.”

“Cám ơn, cha.” Draco nâng ly, lại còn khoái trá uống một hớp.

Sau khi thưởng thức rượu đỏ hương anh đào, Lucius trở nên nghiêm túc, “Có lẽ ta nên nói cho con biết lời khuyên chân thành của gia tộc Malfoy, cho dù con quyết định bạn đời của mình sau này sẽ là Harry Potter, là Kẻ Được Chọn – một người trong tương lai có thể có khả năng đánh bại Chúa tể Hắc ám, nhưng gia huấn nhà Malfoy vĩnh viễn đều là ‘quy tắc thép’!”

“Vâng.”

“Malfoy, sinh mà cao quý, không hạ mình trước kẻ khác — con hiểu ta chứ?”

Draco hé miệng nở nụ cười, “Con cũng nghĩ vậy, thưa cha.”

A, không, Draco hiểu ý của cha, nhưng anh không cho rằng đó là vấn đề — không phải là anh khinh thường năng lực của Harry, chẳng qua là người sống hai kiếp, chỉ bằng việc so kinh nghiệm chỉ sợ con mèo đen nhỏ kia không có nhiều cơ hội xoay người.

Lucius nhìn lông đuôi xinh đẹp, rực rỡ sau lưng hận không thể vểnh tới trần nhà của con trai — được rồi, ở vấn đề này, hắn vốn cũng không cho là quan trọng lắm, chẳng qua là thuận tiện nhắc đến. Vấn đề tiếp theo mới trọng yếu.

“Draco, ta không nghi ngờ tình cảm của các con sau này khi kết hôn sẽ có được tương lai vinh quang và hạnh phúc, nhưng mà con cũng phải nhớ kỹ, trước khi chạm được đến vinh quang thì cần phải đối mặt với một giai đoạn chiến tranh quyết liệt và có thể kéo dài. Malfoy vĩnh viễn xem trách nhiệm duy trì huyết mạch của gia tộc là trách nhiệm hàng đầu, nếu…” Lucius bỗng nhiên tạm dừng, hắn muốn dựng lên giả thiết tâm lý ‘nếu’ về tình trạng xấu nhất có thể xảy ra, “Nếu trong chiến tranh, có chuyện ngoài ý muốn —”

“Sẽ không, thưa cha!” Draco dứt khoát cắt lời của cha mình, anh biết cha định giả sử chuyện gì… Chắc chắn sẽ không, loại kết quả này vĩnh viễn cũng không thể xảy ra!

“Draco, đối diện với trách nhiệm trước mắt, Malfoy không thể xử lí theo cảm tính!” Giọng Lucius trở nên nghiêm khắc, “Con nhất định phải chuẩn bị tâm lý như vậy! Cậu ta và Chúa tể Hắc ám, hai người chỉ có thể sống một, nói cách khác, Harry có 50% khả năng thất bại —” Lucius nâng cao giọng, không cho phép con trai phản bác hay nói leo, “Draco! Đừng quên, ta biết rõ bản lĩnh của Chúa tể Hắc ám, ta cũng biết khả năng, ưu thế của Harry và cả chuyện cậu ta đã từng gặp may mắn, nhưng với cuộc chiến tàn khốc trước mắt, con — nhất định — phải biết nhận thức đúng đắn!”

Cha để lộ ra vẻ nghiêm khắc hiếm thấy, Draco mờ mịt đứng ngây người ở đó, một lúc sau mới vội vàng gục đầu xuống, vì che dấu cảm xúc không khống chế được. Trong giây phút này, Lucius có thể không thấy được biểu tình yếu ớt của con trai, nhưng hắn có thể thấy được tay cầm ly rượu của Draco đang run, hơn nữa còn thấy rất rõ.

Lucius nhịn không được dịu xuống thái độ, “Draco, ta biết lựa chọn của con. Chuyện này, tất cả mọi người chúng ta đều biết phải cố gắng hết sức mình, nhưng đồng thời cũng phải tính toán nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Nếu sự việc thật sự xảy ra, ta hi vọng con sẽ không quên trách nhiệm của gia tộc Malfoy!” Lucius chính là muốn nhắc tới điều này, hắn không phản đối việc Draco chọn Harry là bạn đời của mình, nhưng hắn không hi vọng cậu ta là bạn đời duy nhất của con trai trong kiếp này — nếu quả thật bất hạnh thật sự xảy ra như đã nói!

Draco luôn cúi đầu, cố gắng kìm chế tâm trạng của mình, nhưng sau đó anh không thể không đem ly rượu đặt trên bàn, rồi dùng sức chà xát hai tay, tiếp đó lại dùng sức chà xát mặt nhằm lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, Draco hít sâu, ngẩng đầu, có lẽ khóe miệng vẫn còn chút vặn vẹo, nhưng biểu cảm đã bình tĩnh trở lại, hoặc có thể nói là trống rỗng.

“Vâng, thưa cha.” Giọng Draco kiên định nói, có vẻ bình thản và dịu đi. “Nếu quả thật chính là như thế, cho dù là ai — bất cứ ai — con cũng có thể lấy làm… làm nữ chủ nhân tương lai của trang viện Malfoy, để duy trì —” Draco hít sâu một hơi, “duy trì huyết mạch của gia tộc cổ xưa Malfoy, thực hiện trách nhiệm mà gia tộc Malfoy đã giao cho con, con lấy vinh quang gia tộc Malfoy xin thề!”

Lucius nhìn con trai cuối cùng cầm lấy xấp hồ xoay người đi không hề quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi, hắn lấy ngón tay xoa huyệt thái dương, sắc mặt có vẻ âm trầm nhưng chăm chú.

Đối với hắn mà nói người kia trong hai mươi năm qua luôn là một ngọn núi cao tồn tại không thể chạm tới — mặc kệ xuất thân, phẩm cách hay tính tình hỉ nộ thất thường của Hắn — Người kia thật sự là một phù thủy đầy quyền năng, hùng mạnh không gì sánh nỗi. Có lẽ Draco và Harry bọn nhóc giống như nghé con không sợ cọp, nhưng hắn đã chân chính lãnh hội qua nỗi khiếp sợ và sức mạnh mà người kia mang đến. Tình hình thực tế có thể còn tệ hơn tình hình xấu nhất mà bọn họ đã dự đoán nhiều!

Nhưng hắn cũng không úy kỵ, hiện tại, hắn đã sắp chuẩn bị xong xuôi, chính là dạy dỗ con trai trở thành một người thừa kế đủ tư cách, có thể gánh vác gánh nặng gia tộc Malfoy bất kỳ lúc nào, cuối cùng là vì chờ đợi một ngày đối mặt kia — với huyết thống thuần chủng ngàn năm kiêu ngạo của phù thủy, bọn họ chưa bao giờ e ngại cái chết, cũng không rụt rè, sợ hãi khó khăn.

Lúc này đây, hắn sẽ chân chính công khai đối diện với người kia.

Một Malfoy, suốt đời sẽ phấn đấu vì tín ngưỡng và quang vinh;

Một Slytherin, vĩnh viễn sẽ không khom lưng, khuỵu gối trước kẻ địch.

~*~
Bình Luận (0)
Comment