[Đồng Nhân Harry Potter] Ta Là Con Của Cha Và Ba Ba

Chương 30

Hary nhìn người đàn ông hắc sắc y phục trước mặt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tóc đen dài gột ra đằng sau, hắc mâu mệt mỏi nhìn trách trà trong tay.

So với vài tháng trước đây, người này đã hoàn toàn không còn đày mỡ, trên mặt cũng vài phần dễ chịu hơn.

"Giáo sư, ngài có thể kể cho ta về mọi chuyện không, ta biết Grader sẽ không vô duyên vô cớ gây ra cuộc chiến đó." Harry nhìn nam nhân khẩn cầu.

"Potter! Cái gì khiến trò tự cho mình đúng như vậy, Grader là tên tội đồ của thế giới phù thuỷ, ta không quan hệ gì với nó." Snape lạnh lùng gắt lên đứng dậy rời đi.

"Giáo sư, làm ơn! Ta biết ngài là người rõ ràng nhất mà, Grader biến mất hẳn ngài cũng biết. Làm ơn đi." Harry vội vàng kéo lấy áo choàng của Snape muốn níu ông lại.

"Thằng bé chết rồi, Potter. Mọi chuyện dừng ở đây thôi, trò vốn không phải kẻ liên hệ, đừng hỏi nữa." Snape dứt khoát tách bàn tay đang níu lấy áo choàng của mình rời đi.

Đã ba tháng từ ngày cuộc chiến kết thúc, Voldemort và tử thần thực tử vì bị lợi dụng dưới sự cung cấp bằng chứng và giúp đỡ từ hội phượng hoàng, tất cả được tẩy án. Voldemort nhanh chóng trở thành người lên nắm quyền thay thế cho Dumbledore, địa vị và quyền lực khiến tất cả phù thuỷ ngưỡng mộ.

Thế giới phù thuỷ nhanh chóng được ổn định lại và bắt đầu xây dựng nhiều cải cách mới, rất nhiều ý kiến giúp đỡ rất được hoan nghênh.

Grader sau khi biến mất hoàn toàn không còn tin tức, Regulus bị bắt đi cũng không còn tin tức khiến gia trang Black phải để Sirius trở thành gia chủ.

Ông tiếp tục ở lại Hogwart làm viện trưởng Slytherin dạy học.

-.-.-.-.-

Phía bắc dưới làng Hogsmeade.

"Sirius! Làm sao cậu biết bọn họ ở đây kia chứ." Remus nhìn địa động tối om khuất sau lùm cây.

"Huyết thống bảo vệ của gia tộc Black có thể tìm được, Regulus chắc chắn bên trong, chúng ta vào thôi." Sirius vung đũa phép một bùa lumos chiếu sáng.

Động đạo rộng lớn tối om lạnh lẽo khiến cả hai phát run, phải tự cho một bìa làm ấm, cả hai nhanh chóng đi sâu vào bên trong.

"Regulus, quả nhiên em ở đây!" Sirius nhìn thấy thiếu niên tóc đen dưới lớp áo choàng đứng trong động vội tiến lên.

"Ở đó Sirius." Regulus quát. "Đây là truyền tống phép thuật, anh không nên tiến tới."

"Regulus, theo anh trở về." Sirius vốn muốn tiến lên lại bị Remus giữ lại.

"Chúng ta nói chuyện đi Regulus, dừng truyền tống lại đi." Remus nhìn đứa trẻ bị bọc trong áo choàng được Regulus ôm có chút không biết nên làm sao.

"Nói chuyện cái gì!" Sirius nóng nảy la lên. "Regulus, em mau tỉnh lại cho anh. Em đang bị Grader không chế mà thôi, tất cả mọi người đang tìm em."

"Snape, Harry, Dumbledore... em không nhớ mà, chúng ta trở về anh lại tìm cách giúp em."

Liếc nhìn Sirius, Regulus nhìn đứa trẻ mình đang ôm.

Thân thể nhỏ bé lạnh dần dưới lớp áo choàng càng lúc càng trở nên trong suốt tựa như thuỷ tinh sắp vụn nát vỡ tan, bạch phát xám tro không còn sức sống giống như lúc ban đầu gặp gỡ, ánh sáng lấp lánh như tia nắng mai đẹp đẽ.

"Sirius, em đã sớm nhớ ra tất cả." Regulus nói.

"Vậy tại sao..."

"Nói với mọi người đừng lo lắng, em sẽ trở về." Regulus thở dài hứa, phép thuật của hắn đã sắp cạn, hạch tâm phép thuật của Grader đã vỡ nát không thể phục hồi, cái chết với đứa nhỏ này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng mà hắn luyến tiếc sinh vật đẹp đẽ đã mang hắn từ cõi chết trở về.

"Để em làm bạn bên cạnh đứa nhỏ này đoạn đường cuối cùng trước khi biến mất." Regulus đau lòng nhắm mắt dứt khoát vung tay hoàn tất phép trận rời đi.

Nhìn em trai cứ nhu vậy lại biến mất trước mắt, Sirius tức giận dậm chân mắng.

"Hạch tâm phép thuật của đứa nhỏ ấy đã bị Voldemort đánh nát, để Regulus đi đi, cậu ấy sẽ trở lại thôi." Remus an ủi.

"Rem! Anh biết cuộc sống hiện tại của mọi người là do đứa trẻ ấy mang lại, nhưng anh cũng không cam tâm." Sirius tựa vào vai bạn mình nỉ non.

-.-.-.-.-

"Reg!" Grader yếu ớt kêu, tay không sức lực cố gắng đẩy thiếu niên đang ôm mình.

"Đừng cựa, để anh theo em đến đoạn cuối cùng đi." Lau đi máu chảy dọc khoé miệng đứa nhỏ, Regulus đau lòng.

"Dừng lại... phép thuật... cạn..." gắng sức nói ra mấy chữ, Grader cảm nhận cơ thể đang mất đi khống chế của mình, đau đớn đánh vào linh hồn nát vụn khiến y ho khan một trận.

"Không sao, ngủ đi! Ngủ rồi sẽ không còn đau đớn, ước nguyện của em thực hiện được rồi không phải sao, em phải vui vẻ mới đúng." Regulus vỗ về đứa nhỏ, mắt đỏ hoe nhỏ giọng nói.

Grader muốn lau đi nước mắt của thiêu niên nhưng cánh tay cứng ngắc khiến y chỉ có thể mờ mịt nhìn Regulus.

Đừng khóc Reg, anh đã ở bên cạnh ta giờ phút này ta đã mãn nguyện lắm rồi, làm ơn đừng khóc.

Nhìn thân thể đứa nhỏ phát ra kim quang nhu hoà, từng đốm sáng li ti bắt đầu từ thân thể dưới lớp áo choàng bay ra, Regulus biết bản thân hắn đến lúc nên buông tay rồi.

"Nếu có thể, kiếp sau anh nhất định sẽ tranh giành với tên kia, vậy nên... chờ anh nhé." Nỉ non một câu, Regulus buông tay để thâm thể trong suốt bay đến không trung mặc sức các hạt sáng thoát ra.

Chỉ cười thật tươi với thiếu niên, Grader mấp máy môi. Y biết Regulus nhất định hiểu.

Y mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi, Scorpius nhất định đang đợi y.

Nhìn thân thể vỡ tan thành bụi sáng, Regulus im lặng nhắm mắt cúi đầu cảm nhận nước mắt tuỳ ý chảy trên mặt mình.

'Ta gọi ngươi là Reg nhé, kể từ bây giờ ngươi đã là nô lệ của ta rồi.'

'Reg! Ta không muốn thức dậy đâu, ngươi ngủ với ta nhé.'

'Reg! Ta yêu anh chết mất.'

'Reg! Đến lúc ta phải đi rồi, anh cũng được tự do rồi, đừng có nhớ ta quá đấy nhé.'

Regulus dường như nhìn thấy hình ảnh đứa trẻ khiến hắn rung động.

Đứa trẻ đứng ngược ánh sáng mang theo ba phần tuỳ ý, bảy phần cao ngạo như vị thần nhìn xuống, bạch phát lấp lánh như tơ quý, huyết mâu nổi bật trong suốt như pha lê.

"Ta cũng yêu em, Grader."

Đứa trẻ đó ngay từ ánh mắt đầu tiên đã cướp đi trái tim của hắn, phải làm sao bây giờ. Nếu còn gặp lại, xin em hãy cho anh một cơ hội, mon amour.

-.-.-.-.-.-

"Harry..." Nam nhân nhìn bạn lữ ngây người lo lắng.

"Đi rồi...Đi thật rồi." Harry ôm mặt vùi mình vào ngực nam nhân khóc nức nở.

"Ừ! Đừng đau lòng, đây là quyết định của thằng bé, tất cả là vì em... cũng là vì anh." Voldemort vỗ về bạn lữ, vừa rồi hắn cảm nhận được linh hồn có sự khác thường, giống như thứ gì đó bỗng nhiên biến mất, là Grader.

"Ta còn chưa tự mình dẫn thằng bé đi công viên, còn chưa từng dạy thằng bé cưỡi chổi, ta còn...hức..."

-.-.-.-.-

Nhìn dấu hiệu đôi cánh xám tro trên tay biến mất, Bạch kim thiếu niên thả người vào bể nước.

Y đi rồi, mang theo thù hận của thế giới này đi rồi.

Grader! Tôi còn chưa bắt đền cậu vì phá hoại trang viên của tôi đâu.

Có phải nếu tôi không nghe cậu thì mọi chuyện đã khác phải không.

Tại sao nhất thiết phải thế này chứ, ngu ngốc Grader.

Cậu biết người đó có thể đem lại tương lai cho bọn họ, đó là thần. Tuy rằng thật đáng sợ nhưng là vì yêu mới đáng sợ, Dumbledore sai rồi, không có tình cảm cũng không đáng sợ vì nó không khiến chúa tể hắc ám tự hại bản thân mà người kia vì tình yêu điên cuồng mà bất chấp tất cả, hơn cả Bellatrix nữa. Thật ra ngay từ ban đầu cậu đã điên khùng rồi đi, chủ nhân của tôi.

-.-.-.-

'Giáo thụ, sinh nhật vui vẻ'

'Giáo thụ! Ngài lại quên ăn trưa nữa rồi, ngài phải tự biết chăm sóc sức khoẻ mình chứ.'

'Giáo thụ! Ngài như vậy sẽ khiến con phạm tội mất.'

'Giáo thụ!! Ngài không thể bỏ mặc con nha!!!'

"Tạm biệt, đứa trẻ của ta." Nam nhân đem chiếc hộp nhỏ thả vào bên trong hồ đen, đem toàn bộ những gì thuộc về đứa trẻ ông yêu quý yên ngủ tại đây.

Nam nhân ấy cả đời chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ, bán cả mạng của ông chỉ vì đó là ánh sáng của ông nhưng đứa trẻ ấy xuất hiện che đi ánh sáng để kéo ông về với thế giới. Học đồ của ta, con ngoan của ta.

——————
Truyện đến đây đã kết thúc, tui rất cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ.
Thanks you.

Bình Luận (0)
Comment