⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 66

Chương 66


...


Về đến cổng nhà tôi đút tay vào túi thì nất ngờ chạm được một vật, trong cơn ngạc nhiên tôi lấy nó ra.


Là cái vòng mà tôi tháo ra trả cho Draco lúc trước... Hiện tại nó yên vị nằm trên bàn tay tôi. Tôi đeo vào cổ tay.


Cậu ta nhét vào khi nào vậy nhỉ?


Tôi lại sờ trúng một vật trong túi nữa. Là một mảnh giấy nhỏ, trên giấy có một nét chữ rất đẹp.


_Thật xin lỗi._


Tâm trạng tôi vui buồn lẫn lộn, nhiều hơn là phức tạp. Hôm Quidditch của Slytherin thua, tôi chắc chắn rằng cậu ta sẽ cần đến tôi, kiểu như một cái ôm an ủi chẳng hạn? Ngoài dự đoán là cậu ta từ chối... Tôi cũng đã có ý nghĩ hay là mình mặt dày dáng đến luôn? Nhưng một cảm giác rất mãnh liệt trong lòng mách bảo tôi rằng... Cậu ta sẽ tức giận.


Thiệt là không biết nên làm gì với cậu ta.


Rõ ràng với cái tính tình chó má của Draco thì cậu ta sẽ cần được an ủi cơ mà? Rốt cuộc là tại sao vậy?


Hay cậu ta bắt đầu thích một người khác....


Nghĩ đến đây tôi không khỏi hờn dỗi một tiếng khiến Marie trở nên căng thẳng.


...


Dưới ánh mắt chăm chú, nóng bỏng của Marie, tôi làm như không thấy vươn tay ra. Một quyển sách bay đến yên vị nằm trong tay tôi. Tôi tiếp tục bước đi, từ đầu đến cuối chưa hề ngó Marie một miếng nào.


Marie hé môi. "Con yêu-"


Tôi quay đầu nhìn cô.


Nói hay không nói.


Sợ con biết, sợ con không biết, muốn con biết nhưng lại muốn con không biết, và sợ nhất là mặc dù con biết mà làm như không biết... Mẹ biết bí mật của con.


Marie cắn môi.


Cô sợ nói ra Bella sẽ càng cảnh giác với cô hơn...


"Chuyện gì sao, mẹ?" Thấy Marie ấp a ấp úng mãi, không nói gì thì tôi quay đầu đi lên lầu tiếp.


Bả vai Marie rũ xuống. Beavis vỗ vai cô.


"Cố lên mẹ." Beavis nói xong liền muốn chạy đi tìm chị thì bị Marie kẹp lấy lôi lại.


Marie mỉm cười. "Giúp mẹ."


Beavis. "..." Khum muốn.


...


Rời khỏi Hogwarts để về nhà với kỳ nghỉ hè đã một ngày. Draco ngồi trên ghế chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, những ánh mây thi thoảng buông xuống che kín mặt trăng, rồi lại nhanh chóng tản ra.


Nhìn mặt trăng, Draco lại nhớ đến Bellanita, Tóc đen lượn sóng như áng mây, làn da trắng sáng như ánh trăng. Cô đẹp như một tiên nữ vậy...


Draco và Bellanita vẫn chưa hoà, hay có thể nói là Draco không biết phải làm thế nào để khiến cô bớt buồn, hay suy nghĩ lung tung.


Cậu ta không phải cố ý khiến Bellanita buồn đâu. Thật xin lỗi... Hy vọng dù ở khoảng cách xa như thế này cô vẫn có thể nhìn thấy cậu ta qua mặt trăng, hy vọng mặt trăng có thể nghe thấy tâm tư và lời xin lỗi của Draco, chuyển đến cho Bellanita. (Mẹ đỡ đầu: thứ mơ mộng hảo huyền)


Draco viết lên thư hàng chữ "Bellanita thân mến!" Xuống giấy. Cậu ta ngập ngừng dừng bút, tiếp tục ngẩng đầu nhìn mặt trăng.


Ngàn lời muốn nói, nhưng khi nhấc bút thì chẳng viết được nào ngoài dòng "Bellanita thân mến!" . Ánh trăng hôm nay thật đẹp nhưng dù đẹp đến mấy cũng khó sánh bằng việc người ấy ở ngay trước mặt.


Draco cảm thấy phiền muộn hết sức.


Trên đời này sao lại có mấy việc khổ sở như "tôi thích cô ấy rất nhiều, nhớ cô ấy, nhưng tôi cũng phiền chán cô ấy" vậy chứ!!!


Cậu ta đang mắc kẹt trong tình trạng này mới cay.


Khi Draco còn đang trầm tư không biết viết gì, thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.


"Draco?" Giọng nói của cha cậu ta vang lên một cách trầm thấp, cạch một tiếng, cửa được đẩy ra.


Lúc ấy gió cuốn qua bức màn màu xám trong phòng, không gian yên ắng chỉ có tiếng thở dài của Draco và tiếng bước chân của Lucius.


"Con có việc gì không thể giải quyết được sao?" Lucius ngồi xuống một cái ghế, ánh lửa trên nến lập lờ.


Draco đặt bút lông xuống một cái gác bút. Đi đến ngồi đối diện với Lucius. "Con ổn thưa cha."


"Gương mặt xụ như cái bánh bao chiều nhúng nước của con từ hôm qua đến nay không cho là vậy, Draco." Lucius nhướn mày.


Draco sờ mặt mình, giữa thái độ trầm mặc. Lucius rất kiên nhẫn chờ đợi.


Cuối cùng sau nửa giờ đồng hồ, Draco cũng chịu mở miệng. "Con không tốt, cô ấy rất buồn, lại hay nghĩ ngợi lung tung, nhưng con không biết làm cách nào..."


"Cô ấy luôn quan tâm con lắm, nhưng con thì suốt ngày kiếm cớ tránh né sự quan tâm của cô ấy... Thật ra còn cảm thấy như thế là không cần thiết, cô ấy chỉ cần ở bên con như một đoá hoa được rồi--"


Lucius dùng loại ánh mắt như nhìn một thằng thiểu năng, nhìn con trai mình. "Con cảm thấy con không cần Bellanita lo lắng cho con và con cũng không thèm quan tâm lo lắng cho con bé?"


Draco "..."


Khoé mắt Draco giật giật hai cái. "Thật sự mà nói thì con không cần sự thương hại từ cô ấy, đặc biệt trận Quidditch con đã đấu thua lần trước."


"Sai quá sai rồi con trai. Ta có dạy con việc luôn đặt bản thân lên đầu nhưng không phải lúc nào cũng như thế, hơn nữa ta nghĩ đó là không phải là sự thương hại mà là quan tâm..." Vẻ mặt của Draco đã nói lên tất cả, thấy vậy Lucius tự nhiên thấy hơi nhức đầu với thằng con.


Dụ EQ thấp lè tè này là sao đây hả!!


"Phụ nữ một khi đã không quan tâm nữa thì con có quỳ xuống cầu xin họ cũng chẳng thèm quan tâm, đúng rồi, giống loài có tên là phụ nữ tàn nhẫn như thế đấy."


"Tình cảm và những lợi ích cho một Malfoy rất khác nhau. Nếu con đã muốn nắm tay cô bé đi đến cuối đời thì phải tranh lấy. Ta nghĩ có rất nhiều người để ý đến cô bé nhưng ánh mắt cô bé luôn hướng về phía con, chỉ một mình con. Draco."


"Nếu như con thật sự nhận định Bellanita là bạn đời của mình, con phải biết nắm chặt lấy. Còn nếu không yêu thì hãy trả cho người ta tự do...."


Lần này Draco nhanh chóng phản bác. "Con thật sự yêu cô ấy, đây không phải là tình cảm nhất thời. Nhưng mà..." Cảm giác này thật sự khó diễn tả bằng lời.


"Cảm giác gì?"


"Cảm giác chán hay là sao đấy ạ, nhưng con thật sự vẫn yêu cô ấy."


"Thế thì đừng để ý cô bé nữa."


"Không được đâu, nếu con làm vậy cô ấy sẽ tổn thương, và con không muốn thấy cô ấy buồn, khuôn mặt xinh đẹp đó nên luôn giữ nụ cười hạnh phúc mới đúng." Draco rối rắm.


"Thế thì tụi con cứ tách nhau..."


"Con đã nói không được mà thưa cha, cô ấy sẽ rất tổn thương, mà con thì không muốn nhìn thấy cô ấy tổn thương, cô ấy đau lòng con cũng đau lòng ạ." Draco bật thốt lên.


Lucius cố đè nén cơn tức của mình. "Ta chưa nói...."


"Con đã bảo không được thưa cha--"


"Mày câm miệng cái thằng nhãi này, sao cứ thích nhảy vào họng người khác ngồi vậy hả." Lucius nghiêm khắc nói, ông không hiểu cô bé kia sao lại đổ thằng con nhà ông vậy chứ??!


Draco ngậm miệng.


Lucius thở dài. "Con cứ nghe ta đã..." Thôi bỏ đi, dù gì ông cũng chỉ có một đứa con trai này thôi.


Thích yêu đương nhưng lại mau chán đây mà.


...
...


Tôi vừa cầm một cái quạt nhỏ, vừa cầm một quả tuyết lê thưởng thức, đi loanh quanh trong sân nhà. Đêm thanh vắng lặng, trên trời đêm phủ đầy sao, nhưng mặt trăng vẫn sáng nhất.


"Bella, con gái!!" Marie như từ trên trời giáng xuống chặn đường tôi.


Tôi liền hét lên một tiếng rồi nhanh chóng lùi ra sau. "Mẹ làm gì vậy!!"


Marie ra sức khuyên ngăn con gái. "Bella bình tĩnh nghe mẹ cái nào."


Tôi nhìn Marie, nhân lúc cô không để ý lủi người vào bụi cây, chạy vào nhà tìm đến phòng Beavis.


Marie "...." Nó nhanh như sóc luôn đấy trời.


...


Buổi sáng hai ngày sau.


Marie thức dậy thật sớm, đến phòng Beavis, cô đẩy cửa bước vào trong.


Bên trong cửa sổ sát đất mở toang, tấm rèm cửa màu xanh da trời bay phấp phới. Trên bàn có đặt một vài cái tượng đồ chơi nhỏ, còn có vài quyển sách được sắp xếp ngay ngắn.


Marie nhanh chóng đóng cửa sổ lại, xoay người nhìn Beavis đang cuộn thành một cục trên giường. Giường của nó được thiết kế nằm cạnh cửa sổ nhỏ, tấm rèm kéo kín mít. Cô bước lên giường, dẫm ngang qua người Beavis, kéo rèm ra, còn không quên xoay người lấy chăn ra khỏi người nó.


Beavis đang nhắm mắt lập tức nhíu mày, ôm con gấu bông bằng len lật người, miệng chẹp chẹp vài cái.


"Dậy giúp mẹ nào Bebe." Hôm nay là ngày Bella đi diễn bộ phim tâm lý gì đó, nếu không gặp con bé ngay bây giờ thì cơ hội sẽ rất ít.


Beavis mơ hồ nói. "Khum... Khum thèm..."


"Bella vẫn còn cảnh giác với mẹ, chỉ có con mới giúp được mẹ thôi."


"Lêu lêu lêu lêu lêu..." Beavis lè lưỡi lêu lêu liên tục.


Marie "..." Cái thằng...


"Con biết bữa nay ngày gì không."


"Khum bít..."


"Bữa nay là đám cưới của chị con..."


"Xạo..."


"Chú rể là Draco Malfoy."


Beavis mở toang hai mắt, bật dậy nghẹn ngào thét một tiếng. "Sao mẹ phá con ???" Bộ bà ấy không thể đánh thức theo cách yêu thương nào đối với cậu bé kute như cậu sao?


Phải biết củng cố tình cảm mẹ con chứ.


"Mày nói mày sẽ giúp mẹ, mà mày có làm đâu? Nếu mà mày không chịu thức dậy Bella sẽ đi mất cho xem!!" Marie ngó đồng hồ gấp gáp kéo người dậy. Beavis phiền lòng xuống giường, cậu đặt con gấu lên giường kéo chăn lên đắp cho nó.


"Thiệt là tốn thời gian, gấu thì làm gì có cảm giác gì mà đắp chăn cho nó." Marie hết nói nổi với con trai. Nó cứ trẻ trâu như thế làm sao có bồ được?


Beavis hơi phẫn nộ. "Em ấy sẽ lạnh, mẹ khum biết gì hết chơn!!"


"Ây... Mẹ xin lỗi." Marie mềm giọng, mỉm cười. Được rồi nó không phải là một đứa bình thường...


"Người mẹ nên xin lỗi là em ấy..." Beavis mím môi, cậu vò đầu tránh né tầm mắt của Marie. Sao tự nhiên bữa nay mẹ lại lịch thiệp thế...


"Ah... Được, thật xin lỗi." Cô nghĩ lại rồi, nó không cần lấy vợ, để tránh cho vợ nó chịu khổ suốt đời... Cứ thế này đi, cô sẽ nuôi nó.


"Em ấy vẫn chưa nguôi giận nên hiện tại mẹ nên rời khỏi phòng con, về phía Bella thì bây giờ con sẽ đi." Nói xong cậu đi ra ngoài, tìm đến phòng chị mình.


...


Tôi thở dài đứng dậy.


Tôi lại nhíu mày đi đến bàn, cầm sấp kịch bản lên kẹp vào nách. Bắt đầu dọn lại vài thứ trên bàn. Tôi lại ngồi xuống ghế cầm lấy xấp kịch bản xem tiếp.


Nhỏ mà tôi vào vai giống như bị khùng vậy ta? Thôi kệ, tuy khùng nhưng nó ngầu.


Cạch.


Tôi ngước mắt nhìn cái gương đang phản chiếu hình ảnh của Beavis đằng sau mình. Nó đang dán cả cơ thể vào tường, bắt chước theo tư thế của con thằng lằng lần mò đến chỗ tôi.


Tôi "..."


"Gì đó." Tôi lên tiếng.


Beavis chớp hai mắt nhìn tôi, biểu cảm ngượng ngùng. "Bị phát hiện rồi sao?"


Nó đi đến chen ngang vào muốn ngồi cùng một cái ghế với tôi, tôi bực bội đẩy nó một cái. "Em muốn làm gì?" Cái ghế có chút éc chen chen cái quỷ gì!!


"Đi ra ngoài ngồi!!" Tôi đứng bật dậy kéo nó lại gần ghế sofa đằng kia.


"Chị."


"Ừm."


Beavis lại thẹn thùng cúi đầu.


Tôi cạn lời. "Có gì hot?" Gael không có trí nhớ chính là cái bộ dạng thế này đây.


Thích làm nũng, tự mãn và xem mình là cái rốn của vũ trụ.


"Mẹ nói..."


Tôi nghiêm mặt đặt sấp kịch bản xuống bàn. "Chị không có thời gian."


Beavis đứng dậy tiếp tục mò đến chỗ tôi, sau đó nó trực tiếp chui vào lòng tôi, cười khanh khách. "Chị."


Tôi ngạc nhiên. "Ừm." Nhìn mặt nó ngu thật sự.


Thằng mặt ngu dụi mặt vào cánh tay tôi. "Mẹ muốn nói chuyện với chị."


"Không đi."


"Marie muốn nói chuyện với cậu." Beavis muốn đứng dậy, vẻ mặt đắc ý vô cùng. Lần này cô không nhận ra cậu là Gael.


"Từ từ, Gael à?" Tôi liền níu người lại.


"Ừ." Beavis thuận thế ngồi xuống, hớn hở đáp.


"Lúc sắp hết kỳ nghĩ lễ giáng sinh Marie cho mình sử dụng cái gì đó, còn nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt, theo như cách nói chuyện của họ thì mình đã được Marie cho sử dụng thứ đó từ lâu, cậu nói xem nó có hại gì mình không?" Tôi nhanh miệng kể lại cho Beavis nghe.


"Thế cậu có cảm thấy khó chịu gì không?"


"Ngày xưa hay bị nhức đầu lắm." Tôi ngẫm nghĩ.


"Bây giờ còn không?"


"Còn nhưng ít."


"Vậy chắc đó là thuốc có tác dụng tốt rồi." Beavis ngả ngớn nói.


Thấy tôi dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn mình, Beavis cũng dần nghiêm túc lại.


"Cô ấy biết bí mật của chúng ta."


Tôi kinh hoàng nhìn Beavis, đôi mắt trợn lớn.


"Nhưng mà chỉ là biết được một nửa..." Beavis nhíu mày xoa huyệt thái dương. "Lần trước ở trường mình gặp được một người, người đó rất giống cậu hiện tại, mình nghĩ Marie đã đưa người đó đến trước mặt mình, để xem mình sẽ phản ứng thế nào trong tình trạng không có trí nhớ." Làm gì có thuốc nào giống thuốc đa dịch như giáo sư McGonagall nói chứ.


"Lúc đó, theo bản năng mình liền muốn hỏi cô ta thì giáo sư McGonagall xuất hiện, giải thích là có loại thuốc đa dịch nâng cấp."


Tôi cắn môi. "Có thể là có loại thuốc đó thật thì sao?"


Beavis nhìn vào mắt tôi. "Mình cũng đã nghĩ vậy cho đến khi mình nhớ lại..."


Trái tim tôi đập thình thịch. "Nhớ gì..."


"Bà ấy nói rằng... "Giống như loại thuốc em và bọn Harry chế tạo" chính là câu này. Chuyện mình và bọn Harry chế thuốc đa dịch không ai biết, ngoài cậu. Tất nhiên cậu thương mình, cậu sẽ không nói."


Tôi kinh ngạc, lắp bắp nói. "Vậy ý cậu nói là giáo sư McGonagall..."


Beavis gật đầu. "Một là bí mật của bọn mình đã bị hiệu trưởng Dumbledore biết... Còn hai là người hôm đó mình gặp, không phải là giáo sư McGonagall."


"Nếu là cái thứ hai thì không sao, còn cái thứ nhất..." Tôi híp mắt. "Nếu thật sự là thứ nhất thì chắc có lẽ hơi bị mệt, vì các vị giáo sư trên trường hơi khó ăn, đặc biệt là ngài hiệu trưởng Dumbledore. Mình cảm thấy lúc đi học lại rồi chúng ta nên cảnh giác hơn, ở nơi chúng ta không để ý có rất nhiều đôi mắt theo dõi dáng vào ta."


"Tuy lực lượng của mình vẫn còn nhưng

Bình Luận (0)
Comment